Chương 460: Đứa con trai được thương yêu


Hoàng đế choáng váng, thuận thế tựa vào gối, trong phút chốc, trên trán ông ta lại xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh.

Hoàng Xương không dám sơ s8uất, vội vàng cùng viện sử tiến lên hầu hạ. Lần đầu tiên Hoàng để như thế này, Hoàng Xương sợ đến mức hồn bay phách lạc, giờ ít nhiều cũng có thể t3rấn định rồi.


Hoàng thượng, người thấy sao rồi?

Túc vương vội vàng vào điện Dưỡng Tâm, sau đó phủ phục trước nhuyễn tháp của Hoàng đế.

Phụ hoàng.
Giọng Túc vương tràn ngập sự lo lắng:
Người làm sao vậy? Nhi tử trong phủ lòng nóng như có lửa đốt, ngày đêm mong chờ được phụ hoàng triệu kiến vào cung.


Trẫm không sao.
Hoàng đế vẫn luôn giữ uy nghiêm:
Không cần phải sợ hãi đến vậy.

Giờ chỉ có thể gọi đứa con quan trọng nhất của ông ta vào cung để giải quyết chính sự giúp ông ta.
Đây là cách hay nhất lúc này.
Hoàng Xương đáp một tiếng:
Nô tài sẽ cho người đến phủ Túc vương.

Ông ta rất hiểu tính cách của Ngụy thị. Nếu đã đưa Hoàng hậu Bảo Sách cho Ngụy thị, giờ ông ta ra tay can thiệp, ông ta và bà sẽ đối chọi gay gắt với nhau. Chuyện đã đến nước này, đến người con gái ông ta thương yêu, ông ta cũng không nhìn thấy được...
Hoàng để nghĩ vậy, cục tức ông ta đè nén trong lồng ngực lại xộc thẳng lên đầu, vì thế ông ta vội vàng khống chế lại.
Ông ta có thể nhẫn nhịn, vì xã tắc Đại Chu, ông ta nhẫn nhịn trước đã. Hoàng để thở dài một hơi:
Bảo Túc vương vào cung.


Nương nương.
Nữ quan thấp giọng nói:
Có phải Hoàng thượng bắt đầu quang minh chính đại nâng đỡ Túc vương không?
Khương Quý phi gật đầu:
Đức phi làm ra chuyện xấu xa như vậy, Hoàng thượng lại không trách phạt gì Túc vương, từ đây có thể thấy được lòng bảo vệ của Hoàng thượng.
Ánh mắt Khương Quý phi hướng ra ngoài điện. Cửu hoàng tử mới học chữ xong, giờ còn đang hí hoáy cây cung nhỏ ngoài sân. Sau này Túc vương đăng cơ, điều đầu tiên hắn phải làm chính là trừ khử triệt để bà
ta và con trai bà ta.
Một là vì những năm qua Đức phi bị bà ta chèn ép không ít, hai là vì sự tồn tại của bà ta và con trai là uy hiếp đối với hoàng vị. Trước khi Hoàng đế đăng cơ, ông ta gần như diệt trừ tất cả huynh đệ của mình, sau khi đăng cơ thì lại thảo phạt Lương vương. Những chuyện này chính mắt bà ta chứng kiến. Lúc ấy bà ta đã biết, nếu không thể ngồi lên hoàng vị thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm. Vì thế bà ta mới nghĩ mọi cách để tranh ngôi vị trữ quân cho con trai mình.
Vẻ mặt Khương Quý phi dần dần kiên định. Nếu bà ta biết muộn hơn thì sẽ không có sức phản kháng, có điều giờ thì khác, trong tay bà ta vẫn còn người, bà ta còn có thể phân định thắng thua với mẹ con Đức phi.
Đứa con Hoàng thượng yêu quý thì sao? Bùn nhão chắc chắn không thể trát tường. Bây giờ bên ngoài đang rất loạn lạc, không biết chừng một ngày nào đó Túc vương bị mưu hại cũng nên.
Vẻ mặt Khương Quý phi dần trở nên hung ác. Báo bà ta ngồi yên chờ chết? Mơ đi! Bà ta thả cá chết lưới rách còn hơn. Kể từ bây giờ, bà ta phải bắt đầu chuẩn bị, tìm cơ hội nâng đỡ con trai nhỏ của mình lên ngôi. Đến lúc ấy, bà ta sẽ âm thầm phò tá, không còn phải sống những ngày tháng nhìn sắc mặt người khác nữa.
Tin Hoàng đế triệu kiến Túc vương truyền đến cung Khương Quý phi.
Mắt Khương Quý phi tối sầm lại:
Có lẽ sức khỏe của Hoàng thượng không ổn rồi.
Không đến lúc lực bất tòng tâm, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không kéo đứa con mà ông ta bảo vệ, gửi gắm nhiều hy vọng nhất vào. Phải biết là những năm qua, Túc vương vẫn luôn tránh xa đẩu đả trong triều đình.
Nghĩ đến đây, Khương Quý phi siết chặt tay. Bà ta cảm thấy bị ai cho chính mình, cảm thấy bất bình cho hai đứa con của mình. Hoàng trưởng tử rơi vào kết cục này không chỉ vì bị người ta tính kể mà còn có sự thúc đẩy của Hoàng đế. Chính tay Hoàng để đặt mẹ con bà ta ở đây, trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.
Vẻ mặt Hoàng để nghiêm túc:
Nhất định phải giấu kín, không được để lộ tình hình thực tế cho người khác biết.
Hoàng để nói, như có thâm ý mà nhìn về phía viện sử
Nếu có kẻ nói ra ngoài, chém không tha.
Viện sử vội vàng nói:
Chúng vị thần tuân lệnh!

Từ hôm qua đã có không ít người đến Thái Y Viện nghe ngóng tin tức. Ông ta không dám hé răng, đơn thuốc kê cho Hoàng thượng cũng đưa cho Tỉ Lễ Giám bảo quản. Có điều dù có làm vậy, giấy có thể gói được lửa sao?
Họ cẩn thận từng li từng tí như vậy đã đủ để khiến người khác nghi ngờ rồi. Trừ phi Hoàng thượng nhanh chóng khỏe lại, nếu không bị người ta phát hiện ra chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Hơn nữa một khi Hoàng thượng trúng gió, dù thế nào đi chăng nữa thì họ cũng phải bẩm báo với cùng Từ Ninh.
Hoàng để nhìn ra xung quanh:
Sao mắt trẫm mờ thế này?

Viện sử không dám9 giấu giếm thêm:
Hoàng thượng có triệu chứng trúng gió, tuy dùng thuốc và châm cứu đã có chuyển biến tốt... nhưng chỉ cần Hoàng thượng tức giận, b6ệnh tình sẽ chuyển biến nghiêm trọng.

Hoàng Xương đỏ mắt, vội vàng nói:
Hoàng thượng, người phải nghe lời thái y, đừng tiếp tục làm việc 5quá độ nữa.


Hoàng thượng, người nghỉ ngơi thêm đi...

Hoàng đế cố chịu đựng, nói:
Cung Từ Ninh có đến hỏi bệnh tình của trẫm không?


Có hỏi.
Hoàng Xương đáp:
Thái hậu nương nương vô cùng quan tâm đến sức khỏe của Hoàng thượng, đã sai người đến hỏi ba, bốn lần. Nô tài và Thái Y Viện đều trả lời như những gì Hoàng thượng dặn dò, nói rằng Hoàng thượng uống thuốc và đã có chuyển biến tốt rồi.

Trong lòng Hoàng đế lạnh căm. Quý phi biết ông ta bảo vệ Đức phi, không biết chừng sẽ âm thầm động chân động tay làm gì đó. Hậu cung nằm trong tay Ngụy thị, Thái hậu nương nương trở thành chỗ dựa của Ngụy thị, trong cung còn có tại mắt của Lương vương nữa.
Bây giờ ông ta tạm thời dùng Ngụy thị và Thái hậu để áp chế Lương vương, đó cũng là kể tạm thời. Bề ngoài Quý phi không tỏ vẻ gì nhưng chắc chắn cũng sẽ có tâm tư khác. Ông ta còn có thể tin tưởng được ai? Để ai giúp ông ta xử lý chính sự?
Hoàng đế nghĩ đến Đức phi, nhưng dù Đức phi không liên quan đến bè lũ Lương vương thì bà ta cũng mưu hại Hoàng tử hòng giá họa cho Hoàng hậu. Tội danh thế này áp xuống đầu thì chỉ có thể bị giam trong cung Vĩnh Xuân. Ông ta có lòng gọi Đức phi đến nói chuyện, làm vậy chắc chắn sẽ xung đột với Ngụy thị.
Hoàng đế cố nén đau đớn và chóng mặt:
Ý ngươi là cứ tiếp tục thế này, trẫm không chỉ không đi được mà còn mù nữa?

Viện sử Thái Y Viện không dám nói gì nhưng cũng không phản bác. Trúng gió có thể nặng hơn thế này, không biết Hoàng thượng có thể vượt qua cửa ải này không.
Hoàng để lại ho một trận, ông ta không thể ngờ được thế cục Đại Chu còn chưa ổn định mà thân thể ông ta đã trở nên như thế này.
Hoàng Xương dặn dò viện sử Thái Y Viện và mọi người lui xuống, sau đó đóng chặt cửa lại, để Hoàng thượng và Túc vương nói chuyện. Hoàng để nói:
Mấy ngày nay trẫm không khỏe, loạn đảng lại khởi binh. Trẫm luôn gửi gắm rất nhiều hy vọng ở con, thế nên trầm truyền con vào, để con cùng ta xử lý chuyện triều chính.

Nhi thần không dám.
Túc vương vội vàng quỳ xuống:
Nhi thần có thể dẫn binh bình phản quân, dốc sức cho giang sơn, san sẻ gánh nặng cho phụ hoàng.
Hoàng đế nhìn Túc vương đang phủ phục dưới đất, vô cùng cảm động:
Đứa con ngốc, sao trẫm có thể để con dẫn binh bình phản loạn được? Nếu loạn đảng biết con đến, chắc chắn chúng sẽ ra tay với con. Nếu con có mệnh hệ gì, tương lai xã tắc Đại Chu sẽ trông cậy vào ai? Con phải bình an...


Vai Túc vương run lên, giọng nói thoáng nghẹn ngào:
Phụ hoàng thế này... mà nhi thần chẳng thể giúp được gì, nhi thần cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.