Chương 468: Có từng kêu oan cho cô ấy


Lúc Nhị lão gia nhà họ Châu, Châu Trạch Kính về được tới nhà thì nha sai đã bỏ hết đồ trong hai thư phòng nhà họ Châu vào rương niêm phong, chuẩn 8bị khiêng tới nha môn kiểm tra,

Châu Trạch Kính cũng không ngờ nha môn phủ Thuận Thiên làm việc lại mau lẹ đến thế, không để cho ông ta m3ột chút thời gian xoay xở nào. Nhìn thấy cái rương sắp bị khiêng ra khỏi cổng, Châu Trạch Kính vội chạy tới ngăn cản:
Xin hãy khoan, hiện giờ là9 vị đại nhân nào đứng đầu ra lệnh ở đây?


Nha sai còn chưa lên tiếng, Châu Trạch Đoan đã rảo bước chạy ra ngoài:
Nhị ca, huynh về rồi, m6au vào trong hỏi Phòng đại nhân xem, có phải có hiểu lầm ở đâu không.

Phùng An Bình ngồi xuống, ngẩng đầu đánh giá sảnh lớn của nhà họ Châu. Trong phòng treo không ít tranh thư pháp, vừa nhìn đã biết không phải bút tích của cùng một người. Nhà họ Châu là dòng dõi thư hương, người có thể treo bứt tích của mình lên trong một gia tộc như thế này khả năng lớn là một nhân vật tương đối xuất sắc trong nhà.

Đại nhân cũng thích thư pháp à?
Trong lòng Châu Trạch Kính đã quyết, nểu Phùng đại nhân thích, ông ta có thể ra tay từ chỗ đó, cho dù có phải đem tặng mấy bức tranh của danh gia mà có thể ổn định được chuyện này thì cũng xem như xứng đáng.
Phùng An Bình chép miệng:
Ngài làm vậy không tốt lắm đâu.

Châu Trạch Kính thu lại suy nghĩ, cho nên bọn họ quyết không thể dửng dưng với vị Phùng thông phản này được.

Phùng đại nhân.
Châu Trạch Kính nhanh chân bước lên mấy bước hành lễ với Phùng An Bình trẻ tuổi.
Phùng An Bình cũng đáp lễ chu toàn.
Phùng An Bình nói:
Treo ở đó một mảng đen thùi lùi, lỡ gặp phải sấm sét, chỉ e sẽ cháy rụi, không yên ổn, không yên ổn... đến lúc đó lại phí cả căn nhà tổ này. Ngài đừng coi thường nhà cũ trong kinh thành
Châu Trạch Kính hít thở không thông, họ sặc sụa một trận. Ông ta chưa từng đắc tội với vị Phùng thông phản này bao giờ, mắc mớ gì Phùng thông phản lại nói ông ta như vậy?
Châu Trạch Kính vừa tức giận lại vừa lo âu.
Khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, Châu Trạch Kính quyết định thẳng thắn:
Phùng đại nhân, chuyện hôm nay rốt cuộc là sao? Vẫn mong đại nhân chỉ bảo tường tận.


Không dám, bản quan cũng là phụng lệnh hành sự
Phùng An Bình nói rồi lấy ra một tờ văn thư từ trong tay nha sai đứng bên cạnh đưa cho Châu Trạch Kính:
Chậu đại nhân tự xem đi, đây là văn thư để lại ở phủ Thuận Thiên trước khi Thôi Trinh dẫn binh tới Bắc Cương. Từ lâu Định Ninh hầu đã nghi ngờ Thổi Vị, vì thế đã âm thầm cho người điều tra những người và chuyện có liên quan tới Thôi Vị, ngài đoán xem thể nào?
Châu Trạch Kính không muốn đoán, ở trước mặt những người nắm quyền tố tụng trong tay như thế này, tuyệt đối không thể ăn nói bừa bãi, nhưng cho dù không nói thì ông ta cũng đã lường tới kết quả. Phùng An Bình nói:
Quả thật là lần theo gốc rễ bắt được không ít người, quân sự trong nhà ngài cũng là một trong số đó, đã bị ta bắt quả tang tại trận rồi.

Châu Trạch Kính nhìn trạch viên nhà họ Chậu hoang tàn, không còn tâm trạng đầu để ý đến Châu lão phu nhân vẻ mặt trắng nhợt đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói:
Có thể mời Phùng đại nhân vào trong phòng nói chuyện được không?

Phùng An Bình không từ chối, đi theo Châu Trạch Kính về phía phòng khách.
Nhìn theo bóng lưng con trai thứ hai và Phùng thông phán rời đi, Châu lão phu nhân lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm đi chút nào, bởi vì nha sai vẫn đang tiếp tục khuấn đồ, chỉ trong nháy mắt thư phòng đã bị dán giấy niêm phong, vị Phùng đại nhân này không hề có ý mắt nhắm mắt mở cho qua.
Châu Trạch Kính lắp ba lắp bắp tiếp tục phân bua cho bản thân:
Ta nghe nói tai mắt của đám người đó phân bổ khắp kinh thành, có lẽ là Thôi Vị có lòng dạ xấu đối với nhà họ Châu chăng.

Châu Trạch Kính nói đến đây, ánh mắt chợt sáng lên:
Không thể nào có chuyện nhà họ Châu chúng ta có liên quan tới Thôi Vị và đám phản đảng đó được. Đại nhân có từng nghe nói tới vụ án của Nhị hoàng tử cũng có uẩn khúc, cũng là do đám người đó âm thầm hãm hại... Cháu gái của ta cũng vì thế mà bị kéo vào vụ án đó, chết thảm trong đại lao, cũng là do kẻ tên Thôi Vị kia động thủ.

Châu Trạch Kính chú ý đến biểu cảm của Phùng thông phán, trên mặt Phùng thông phán không hề có chút ngạc nhiên hay khác thường nào, hiển nhiên là đã biết chuyện này từ lâu.
Người năm ấy hành hình Nghiêm Sâm còn suýt nữa vì tủi hổ mà tự vẫn, cũng may có Tiết lão thông phán tới tận nhà an ủi, chuyện này mới coi như xong.
Người hành hình vô tội, bọn họ cũng chỉ dựa theo pháp luật của triều đình mà làm việc, nhưng quan viên xét xử Nghiệm Sâm năm ấy không tránh khỏi bị trách tội, ngự sử dâng tấu xin triều đình triệt để điều tra những người này, cho dù bọn chúng không phải đồng đẳng của Trịnh Như Tông nhưng cũng có tội thất trách, nếu sáu năm trước phá được án thì cũng không đến mức thành ra cục diện như bây giờ.
Trước mắt chiến sự Bắc Cương cũng như dây đàn, duyên hải cũng có chiến báo vào kinh, không ít tướng lĩnh Vệ sở gia nhập phản quân, mà đây mới chỉ là khởi đầu, không biết đằng sau còn ươm mầm tai họa nào nữa hay không.
Châu Trạch Kính nhìn vào trong sân, Phòng đại nhân của phủ Thuận T5hiên là Phùng An Bình được điều từ Thái Nguyên tới kinh thành, hơn nữa còn theo học Tiết lão thông phán. Thầy trò Tiết lão thông phán đều nhận được sự tín nhiệm của Tô Phủ đại nhân, chỉ thế này thôi thì cũng không có gì, nhưng Phùng An Bình lại từng cùng Ngụy Nguyên Kham điều tra án.
An ngựa chiến ở Thái Nguyên là một vụ, gần đây lại thêm vụ tróc nã Trịnh Như Tông. Vụ án này còn liên quan tới một đồ đệ khác của Tiết lão thông phản, sư huynh của Phùng An Bình, Nghiêm Sâm. Nếu như không có Nghiệm Sâm thì chỉ e triều đình cũng không thể bắt được Trịnh Như Tông dễ dàng như thế.
Án oan của Nghiêm Sâm được rửa sạch, các quân sự đảm nhiệm chức vụ liên quan đến kiện tụng sau khi biết được những gì Nghiêm Sâm trải qua, không ít người sinh lòng kính phục. Từ phủ nha Thuận Thiên đến Bộ Hình, Đại Lý Tự, không khí làm việc cũng vì vậy mà trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Châu Trạch Kính chưa hiểu ý y:
Cái gì?

Trong vô thức ông ta còn đang cân nhắc xem nên tặng bức nào thì được.
Những câu tiếp theo của Phùng An Bình đã dập tắt suy nghĩ của Châu Trạch Kính.
Thì ra Từ Quý bị bắt quả tang, vậy thì tuyệt đối không thể có hiểu lầm, nhà họ Châu bọn họ chắc chắn phải bị liên lụy vào vụ án này rồi, Lông tơ trên cổ Châu Trạch Kính dựng ngược, vì sao Từ Quý lại qua lại với Thôi Vị? Thôi Vị thông qua Từ Quý đã từng làm ra những chuyện gì trong nhà họ Châu? Từ Quý đã biết được những gì?
Nhân lúc Châu Trạch Kính còn đang thất thần, Phùng An Bình lên tiếng hỏi:
Vị Từ quản sự này bình thường có hầu hạ Châu đại nhân không?

Châu Trạch Kính vô thức gật đầu, nhưng mà rất nhanh sau đó ông ta đã bừng tỉnh:
Tuy Từ Quý hầu hạ bên cạnh ta, nhưng ta không hề biết chuyện ông ta âm thầm qua lại với Thôi Vị
Đến lúc này Châu Trạch Kính có thể chắc chắn, vị Phùng đại nhân này có thù với ông ta, bằng không đã chẳng gài bẫy khắp nơi đợi ông ta nhảy vào.
Châu Trạch Kính nói tiếp:
Đại ca ta vì cứu Cung vương gia mà chết, chỉ để lại một tia huyết mạch cuối cùng là cháu gái, mẹ ta vất vả khôn cùng mới nuôi nấng được cháu gái nên người, vừa mới định mối hôn ước cho nó thì không ngờ nó lại ra đi như thế. Những năm tháng ấy mẹ ta ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cứ nghĩ tới cháu gái là không thiết ăn uống gì nữa, cả nhà ta từ trên xuống dưới cũng vậy, thế nên... chúng ta không thể nào là phản đảng, càng không thể có chuyện có qua lại với Thôi Vị.
Phùng An Bình gật gù:
Nói vậy là, các vị cũng biết Châu đại tiểu thư bị oan uổng?



Biết chứ!
Châu Trạch Kính nói:
Đứa trẻ nhà mình nuôi lớn, sao lại không biết đức hạnh nó ra sao? Cô cháu gái đó từ nhỏ thông minh lanh lợi, hiểu rộng biết nhiều, đối với mẹ ta cũng vô cùng hiếu thuận, bao nhiều chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do nó giúp đỡ sắp xếp đầu ra đấy, đến cả vợ ta bệnh nặng cũng nhờ một tay con bé bận rộn chăm nom, một đứa trẻ như thế sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy được?


Phùng An Bình lại gật đầu lần nữa.

Châu Trạch Kính mừng thầm trong lòng, hiển nhiên là những lời ông ta nói đã thuyết phục được vị thông phán phủ Thuận Thiên này rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.