Chương 467: Phải điều tra mới biết được
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1666 chữ
- 2022-02-06 09:23:22
Lão phu nhân, người giật mình sao?
Điện ma ma đứng hầu bên ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vàng bưng trà vào trong 8phòng. Châu lão phu nhân xua tay:
Tuổi cao đúng là vô dụng, nghe tiếng sấm mà cũng giật mình.
Châu lão phu nhân đi đến bên cửa sổ, Châu tam tiểu thư Như Nguyệt đang ở trong vườn tỉa hoa.
Đứa trẻ Như Nguyệt này càng ngày càng giống Như Quân.
Châu lão phu nhân chợt nảy sinh một suy nghĩ, nếu lần sau Thôi Trinh tới, nghe thấy bà ta nói Như Nguyệt giống Như Quân, thì không biết liệu Thôi Trinh có đi gặp Như Nguyệt không nhỉ? Lần này nhà họ Trương xảy ra chuyện là cơ may trời ban không thể bỏ lỡ, nếu bỏ lỡ thì sau này đừng hòng có lại.
Là nha sai ở đâu tới?
Châu lão phu nhân hỏi tới tấp:
Trước khi bắt người có hỏi qua cha cháu chưa?
Châu Như Nguyệt lắc đầu:
Cháu cũng không biết, nhưng mà cha không cho người gửi thư về, hẳn là cũng không biết chuyện.
Thay y phục cho ta,
Châu lão phu nhân nói:
Ta ra xem xem.
Những lúc thế này đương nhiên phải tới tiền viện hỏi cho ra nhẽ.
Nếu như đến sai lầm trong quá khứ của đại tiểu thư còn có thể được tha thứ thì Định Ninh hầu hẳn là có ý kết thân, biết đâu nhị tiểu thư cũng có cơ hội thì sao...
Cho dù có cơ hội thì cũng không đến lượt nó.
Châu lão phu nhân nói:
Trước khi Định Ninh hầu rời đi, nhị nha đầu đứng bên phải ta, mà ánh mắt của Định Ninh hầu chưa từng quét qua một lần nào.
Lúc này Điện ma ma mới biết, thì ra lão phu nhân vẫn luôn âm thầm để mắt đến.
Điền ma ma nói:
Định Ninh hầu cũng thật là kỳ lạ, tâm tư khiến người ta không cách nào nhìn thấy được.
Là đang cảm thấy bất bình thay cho Quân nha đầu ư? Nếu như Thối Trinh có những hành vi như thế này vào sắu năm trước thì bà ta còn có thể hiểu được, bà ta sẽ cho rằng ít nhiều gì Thôi Trinh cũng chút tâm tư với Quân nha đầu. Nhưng khi ấy thái độ nhà họ Thôi lạnh nhạt, lúc Quân nha đầu hạ táng Thời Trinh thậm chí còn chưa từng xuất hiện cho ra vẻ đủ lễ nghĩa, vậy mà giờ đây lại đột nhiên quay ngoắt thế này?
Châu lão phu nhân nghĩ mãi không thông, lại không dám sơ sểnh mạo phạm Thôi Trinh, rất có khả năng sẽ phá hoại cục diện hiện giờ giữa nhà họ Thổi và nhà họ Châu.
Có lẽ là vì hôm qua nói nhiều chu3yện với lão nhị, nghe nói Bắc Cương và duyên hải sắp xảy ra chiến tranh, trước khi đi ngủ trong đầu đều trăn trở những chuyện này nên khó9 mà ngủ yên, cứ luôn cảm thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Có một ngụm trà dằn bụng, nhịp thở của Châu lão phu nhân mới ổn địn6h lại phần nào.
Tất nhiên là ông ta đã hỏi rồi, chỉ có điều Phùng thông phán kia kín miệng quá, ông ta bảo người dâng trà lên, Phùng thông phán không uống, cho bạc cũng không nhận, chẳng khác gì nước đổ lá khoai, ông ta quả thật không hiểu được vị Phùng thông phản này, cũng không có cách nào đối phó.
Châu lão phu nhân ổn định lại tinh thần:
Nha môn đã điều tra những gì?
Châu Trạch Đoạn đang định nói thì nghe thấy tiếng Phùng An Bình vang lên:
Trước hết niêm phong thư phòng nhà họ Châu lại, đợi nha môn tra xét, nhà họ Châu từ trên xuống dưới không được phép rời khỏi phủ nha Thuận Thiên nửa bước.
Châu lão phu nhân hít sâu một hơi, sao nghe có vẻ như phủ Thuận Thiên không phải chỉ muốn bắt một tên quân sự, mà là nhắm tới cả nhà họ Châu vậy?
Có lẽ cũng chưa chắc.
Điền ma ma ngập ngừng giây lát:
Định Ninh hầu so với trước đây đã có sự thay đổi, không chỉ cho thỉnh bài vị của đại tiểu thư vào hầu phủ, mà Hầu gia còn đem tặng lễ vật cho chúng
ta mừng năm mới. Tuy Hầu gia chẳng nói mấy câu, nhưng đối với lão phu nhân lại vô cùng khách sáo, còn nói trước kia ngài ấy chưa được chu toàn, bây giờ đã thừa nhận nhà họ Châu chúng ta là thông gia với nhà họ Thôi rồi.
Bỗng dưng lại đối tốt với đại tiểu thư như thế, khi nghe nói bà ta từng tới đại lao thăm đại tiểu thư thì trong ánh mắt có mấy phần không thiện chí, như thể bà ta đã làm sai chuyện gì vậy.
Châu lão phu nhân nhớ tới thái độ của Thối Trinh ngày hôm đó, đúng là hơi kỳ lạ. Không chỉ nói muốn đi tế bái con trai, con dâu, mà dường như đối với bọn họ còn có phần oán giận.
Châu Trạch Đoạn cũng hoảng hốt:
Sao nhị ca còn chưa quay về?
Châu lão phu nhân thầm mắng con trai vô dụng, bà ta túm chặt chiếc khăn tay, đi về phía Phùng An Bình.
Ánh mắt Chầu lão phu nhân rời khỏi người Châu Như Nguyệt, chuyển sang người quản sự đứng bên ngoài.
Quản sự vội vội vàng vàng chạy vào trong sân, Châu Như Nguyệt bước tới bắt chuyện với ma ma quân sự, một lát sau Châu Như Nguyệt đi vào trong phòng.
Điện ma ma bước tới giúp Châu lão phu nhân xoa bóp bả vai:
Có thể bây giờ không giống trước kia nữa, nhị tiểu thư lại có hi vọng.
Không giống chỗ nào?
Châu lão phu nhân nói:
Nhà họ Trương hết rồi? Trường thì bị cấm túc? Nhưng những chuyện đó thì liên quan gì đến Như Chương? Cho dù Định Ninh hầu có bỏ Trương thị thì cũng chẳng đến lượt nó trèo lên vị trí ấy.
Châu lão phu nhân thay đồ xong, dẫn theo người đi tới tiền viện, Châu Trạch Đoan nghe được tin cũng vội vã chạy ra.
Châu Trạch Đoạn bước tới đỡ lấy Châu lão phu nhân:
Mẹ, con thấy không đúng, đám nha sai này là người của nha môn phủ Thuận Thiên, người tới tên là Phùng An Bình, nghe nói là thông phản mới nhậm chức. Một quản sự sao có thể kinh động tới thông phán của nha môn? Vẫn nên cho người gọi nhị ca về đi thôi!
Trong nhà lão tam không sao chứ?
Châu lão phu nhân hỏi Điện ma ma.
Điện ma ma đáp:
Trong kinh vẫn khôn5g yên ổn, Tam lão gia không ra ngoài, Tam phu nhân cũng ở trong nhà suốt.
Châu lão phu nhân cười lạnh một tiếng:
Sau khi trở về từ Sơn Tây, ta đã biết là nó chẳng còn cơ hội nào đầu. Nếu Định Ninh hầu có tình cảm với nó thì đã chẳng để hai mẹ con nó suýt nữa rơi vào tay phản
quân.
Châu lão phu nhân hỏi:
Có chuyện gì thế?
Châu Như Nguyệt mím môi:
Tổ mẫu, có nha sai tới nhà, bắt Tứ Quý trong phủ chúng ta đi rồi, còn muốn hỏi chuyện cha cháu và tam thúc.
Vẻ mặt vốn đang nhàn nhã của Châu lão phu nhân thoáng qua một tia kinh ngạc:
Từ quân sự làm sao?
Tứ Quý là lão quản sự nhà họ Châu, bao nhiêu năm nay đối với nhà họ Châu trung thành hết mực, chưa từng phạm sai, sao đột nhiên lại bị bắt?
Châu lão phu nhân hỏi tiếp:
Nhị nha đầu đang làm gì?
Điện ma ma hạ thấp giọng xuống:
Nhị tiểu thư cho người đến phủ Định Ninh hầu nghe ngóng tin tức, sau đó ở trong phòng chuyên tâm thêu thùa.
Châu lão phu nhân cau mày:
Nó vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc à?
Điện ma ma không trả lời.
Nếu như có thể hiểu được thì đương nhiên bà ta sẽ có cách nắm bắt thời cơ, cho dù chỉ là nhờ Thôi Trinh làm cho nhà họ Châu một chuyện thôi cũng được.
Định Ninh hầu đến Bắc Cương dẹp loạn, lúc quay về hẳn là công lao lại thêm dày,
Châu lão phu nhân trở người ngồi dậy:
Thật đúng là tiền đồ như gấm, bất kỳ ai có được một cháu rể như thế này cũng đều vạn sự như ý.
Châu lão phu nhân quay sang nhìn Châu Trạch Đoan:
Con không đi hỏi thử xem thế nào à?
Châu Trạch Đoan nói:
Người của nha môn không chịu nói.
Thông phản đại nhân
Châu lão phu nhân hành lễ với Phùng An Bình:
Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy? Từ Quý đã phạm phải tội gì, ông ta...
Lẽ nào là đã giết người ư? Cho dù giết người cũng không tới mức liên lụy cả nhà họ Châu chử. Châu lão phu nhân nhất thời không nghĩ ra. Phùng An Bình hỏi lại:
Chậu lão phu nhân có quen biết Thôi Vị không?
Châu lão phu nhân vô thức gật đầu:
Có quen, nhưng mà... chúng ta không thân thiết với Thôi Vị cho lắm, chỉ vì nhà họ Thổi và nhà họ Châu là thông gia thôi.
Phùng An Bình nghiêm túc:
Từ quản sự của nhà các vị có qua lại thân thiết với Thôi Vị, không chỉ đảm nhiệm vai trò là một tai mắt quan trọng của Thổi Vị, mà còn giúp Thôi vị quản lý một căn nhà nhỏ nữa.
Từ Quý bị áp giải sắc mặt đã tái nhợt, nhưng lão lại mím miệng thật chặt, như thể quyết không chịu tiết lộ một chữ nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.