Chương 466: Châu như quân đã trở về
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1733 chữ
- 2022-02-06 09:23:23
Không dễ dàng gì mới ổn định được tâm trạng, Châu Trạch Sênh nhìn Cố Minh Châu mỉm cười. Y rất muốn hỏi sáu năm qua A Quân đã trải qua những g8ì. Tuy biết rằng những ngày tháng A Quân sống trong nhà họ Cố rất tốt, Lâm phu nhân chiều chuộng con gái như thế nào chính mắt y cũng đã thấy3, nhưng y vẫn muốn tìm hiểu rõ hơn.
Châu Trạch Sênh nói:
Lúc ở thôn bảo, nhìn thấy cháu đuổi theo con gà đen chạy tới chạy lui, ta c9òn tưởng là tính tình cháu chỉ như một đứa trẻ.
Châu Trạch Sênh ý thức tới một chuyện:
Cha cháu qua đời lúc theo hầu ngự giá, nhà họ Châu không biết nội tình, nhưng lúc mẹ cháu tự vẫn, nhà họ Châu từ trên xuống dưới đều biết rõ, nếu bên trong có điều gì đáng ngờ thì nhà họ Châu cũng phải phát giác ra mới phải.
Cố Minh Châu nói:
Có thể bọn họ không biết, nhưng cũng có thể bọn họ biết, cho nên chúng ta mới phải đi điều tra.
Nha đầu này thật là.
Châu Trạch Sênh bị dồn vào đường cùng, chỉ đành làm bộ tức giận.
Cố Minh Châu tiếp lời:
Thích khách đã hại cho cháu có thể không phải do Lương vương phái tới.
Cô thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc có thật sự có tên thích khách như vậy hay không, lúc cha theo hầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nếu như cha cháu bị người ta hãm hại, vậy thì mẹ cháu...
Lông mày của Châu Trạch Sênh nhíu chặt:
Mẹ cháu thì Vì sao? Lẽ nào là do tẩu ấy nghi ngờ cái chết của cha cháu, cho nên mới bị người ta diệt khẩu?
Châu Trạch Sênh đã biết người A Quân nói đến là ai:
Cháu muốn nói tới Thái tử?
Cố Minh Châu đáp:
Thái tử điên loạn nhưng vẫn còn sống, cháu nghi ngờ manh mối mà Đàm Định Phương muốn đưa ra có thể được kiểm chứng ở chỗ Thái tử.
Tiểu thức không cần phải nghĩ như vậy.
Cố Minh Châu nói:
Cháu là con gái của cha mẹ, cháu sẽ chăm sóc họ thật tốt, hiếu kính với họ cả đời.
Châu Trạch Sênh ngẫm nghĩ kỹ, lời này của A Quân không hề sai, có lẽ A Quân... chỉ nên là Cổ đại tiểu thư thôi. Cố Minh Châu nhớ tới một chuyện:
Tiểu thúc đừng chỉ lo nói về cháu nữa, sáu năm qua rồi, sao thúc còn chưa thành gia lập thất?
Châu Trạch Sênh tỉ mỉ hồi tưởng lại những chuyện có liên quan tới cái chết của huynh tẩu. Lúc đại ca qua đời, triều đình phải người tới truyền tin, tẩu tử treo cổ tự vẫn cũng là do trưởng bối nhà họ Châu xử lý. Y biết đại ca và tẩu tử nặng tình phu thê, tuy cảm thấy tẩu tử làm vậy có phần không được thỏa đáng, nhưng cũng không đi sâu tìm hiểu xem liệu bên trong có ẩn tình gì hay không.
Châu Trạch Sênh nói:
Cha cháu xảy ra chuyện là khi theo hầu ngự giá xuất tuần, khi ấy triều đình cho người tới nói Thái tử bị hành thích rơi xuống nước, cha cháu cố hết sức đẩy Thái tử vào bờ. Vì để tạo cơ hội cho Thái tử thoát thân, cha cháu lại quay sang ôm cứng lấy tên thích khách cùng rơi xuống nước, cuối cùng bị thích khách làm bị thương chỗ yếu hại.
Tuy suy đoán như vậy không có bất kỳ căn cứ nào, nhưng Châu Trạch Sênh lại không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy, nếu như đây thật sự là chân tướng thì cả nhà đại ca thật quá oan uổng.
Châu Trạch Sênh đứng dậy đến bên cửa sổ. A Quân muốn điều tra vụ án này, y phải giúp cô thế nào đây?
Cố Minh Châu hỏi ngay:
Bà mối mai mối cho tiểu thúc cô nương của những nhà nào thế?
Châu Trạch Sênh nghe hỏi vậy thì ngẩn người. Bà mối còn chưa kịp mở miệng thì đã bị y đuổi đi rồi, ai mà biết được bọn họ định mai mối cho y cô nương nhà nào chử.
Khi Cố Minh Châu còn ở nhà họ Châu, không dưới một lần được nghe kể câu chuyện này, những lúc như thế tổ mẫu còn thở dài:
Cha cháu là một thư sinh yếu ớt, nào có phải là đối thủ của thích khách. Cũng may Long Cẩm Uy tới kịp bắt được tên thích khách, cũng xem như báo được thù cho cha cháu.
Châu Trạch Sênh nói:
Tên thích khách kia là người của Lương Vương, vốn có ý định muốn thích sát Hoàng thượng và Thái tử. Vụ án này vừa hay điều tra đến Lương vương, có phải vì vậy nên cháu mới chợt nảy ra ý muốn điều tra một thể không?
Từ nhỏ A Quân đã bị ép học phép tắc, bị trói buộc đến chẳng ra hình người, cuối cùng cũng có thể thỏa thích làm theo ý mình một lần.
Châu Trạch Sênh nói tiếp:
Hoài Viễn hầu và phu nhân là người tốt, nhà họ Cổ là ân nhân của chúng ta.
Nếu lúc ấy y biết được Cổ đại tiểu thư chính là A Quân thì y đã tới kinh thành từ lâ6u rồi.
Cố Minh Châu không khỏi bật cười, khi ấy cô vẫn chưa thể nhận tiểu thức được, bởi vì rất nhiều vụ án năm xưa còn chưa rõ chân 5tướng, lỡ như con đường phía trước hung hiểm lạ thường, cô không muốn làm liên lụy đến tiểu thúc.
Nhưng mà.
Châu Trạch Sênh nói:
Thế này cũng rất tốt.
Bị vãn bối quan tâm đến chuyện hôn sự, gương mặt Châu Trạch Sênh hơi đỏ lên.
Cố Minh Châu cười nói:
Sáu năm trước lúc tiểu thúc đến Vệ sở nhậm chức không phải đã nói, những thứ đó đều là chuyện nhỏ, không biết sẽ có bao nhiêu bà mối tìm tới cửa, vậy rốt cuộc có bà mối nào tới gõ cửa nhà thúc chưa?
Cố Minh Châu thuật lại cuộc nói chuyện của Đàm Định Phương và Ngụy đại nhân cho Châu Trạch Sênh nghe.
Cố Minh Châu nói:
Có thể Đàm Định Phương nói cha bị người ta hãm hại là cố ý muốn làm nhiều loạn tâm tư của Ngụy đại nhân, nhưng cũng giống như cháu nói lúc trước, ít nhất thì cái chết của mẹ khiến cháu cảm thấy đáng ngờ.
Con người thân thuộc, cảnh tượng thân thuộc, vốn dĩ chỉ có thể xuất hiện trong hồi ức, nhưng giờ lại sờ sờ trước mặt, giống như tất cả đều quay trở về dáng vẻ trước đây. Cho đến tận bây giờ Châu Trạch Sênh mới dám khẳng định, mọi thứ trước mắt không phải là mơ.
Tiểu thúc.
Cố Minh Châu nói:
Cháu cảm thấy cái chết của cha năm đó có thể có uẩn khúc. Mẹ cũng vậy, mẹ từng nói sẽ cố hết sức nuôi dạy cháu nên người thì sao có thể tự vẫn được?
Bàn tay vươn ra nắm lấy tách trà của Châu Trạch Sênh thoáng cứng đờ, nụ cười bên khóe miệng cũng trở nên cứng ngắc, vẻ mặt đổi thành kinh ngạc:
Cháu đã phát hiện ra manh mối rồi à?
Cố Minh Châu lắc đầu:
Hiện giờ vẫn chưa có.
Lúc trước Châu Trạch Sênh không để ý tới, giờ nghĩ kỹ lại, sáu năm nay y sống chẳng ra sao, nhưng mà vẫn còn có người thảm hơn y. Nhiều nhất y cũng chỉ là không có lòng dạ nào lấy vợ, còn Ngụy tam gia đã trưng cái mặt người đàn ông góa vợ hơn năm năm rồi, so sánh ra thì phận y cũng chẳng đáng buồn cho lắm.
Châu Trạch Sênh hắng giọng một tiếng:
Đương nhiên là có.
Hơn nữa đây cũng là điều mà Đàm Định Phương muốn.
Châu Trạch Sênh nói:
Nếu mọi việc đều giống như triều đình nói thì tức là không cần thiết phải kiểm chứng lại nữa, trừ phi sự thật khác với những gì mà triều đình công bố...
Châu Trạch Sênh không nói chen vào mà cẩn thận lắng nghe suy luận của Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu nói tiếp:
Cha cháu qua đời đã nhiều năm, vụ án dường như không thể tìm được chứng cứ nữa, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không hẳn là không có chỗ để bắt tay vào điều tra, người chứng kiến từ đầu đến cuối mọi chuyện năm đó vẫn còn sống.
Cố Minh Châu gật đầu:
Lúc đó Đàm Định Phương nhắc tới nguyên nhân cái chết của cha cháu, tất nhiên không phải vì muốn giúp đỡ điều tra, mà là muốn li gián quan hệ của Ngụy đại nhân và Hoàng thượng.
Đàm Định Phương là người thông minh, tùy tiện dụng lên một lời nói dối rất dễ bị Ngụy đại nhân vạch trần, cho nên cháu suy đoán nếu Ngụy đại nhân chịu nghe, thì những lời Đàm Định Phương nói đều có thể tìm được chứng cứ.
Tuy vẫn chưa điều tra rõ ràng nhưng sự căm ghét của Châu Trạch Sênh đối với Châu lão phu nhân, Châu nhị, Châu tam càng thêm sâu đậm Nếu phải đứng trước lợi ích thì bọn họ chắc chắn sẽ chẳng ngần ngại xuống tay hại chết phu thê Châu Thừa Trạch đấu.
Cố Minh Châu đợi tiểu thúc ngồi lại xuống ghế rồi mới nói tiếp:
Vụ án này có thể từ từ điều tra, nhưng có một chuyện nhỏ cháu muốn nhờ tiểu thúc giúp đỡ.
Cháu cũng mới biết mấy ngày trước thôi, Định Ninh hầu đang điều tra tung tích của nha hoàn Nhị Thanh hầu hạ cháu năm đó. Mẹ Nhị Thanh làm việc trong tộc, sau khi cháu chết Nhị Thanh cũng bị trả về, sau đó nghe nói trên đường đi, Nhị Thanh đột nhiên phát bệnh qua đời. Tiểu thúc giúp cháu viết một phong thư gửi về trong tộc, bảo người đáng tin cậy đi nghe ngóng mẹ Nhị Thanh thử xem, trước và sau cái chết của Nhị Thanh đã xảy ra những chuyện gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.