Chương 465: Nhận th n


Châu Trạch Sênh đứng dậy, y nhìn thấy tấm màn được vén lên, Cổ đại tiểu thư đi vào trong phòng.

Lúc ở thôn bảo, Châu Trạch Sênh thường nhì8n thấy Cố đại tiểu thư giúp Liễu Tô chăm sóc binh lính bị thương. Cổ đại tiểu thư nhỏ bé nhưng chạy đi chạy lại rất nhanh nhẹn, bảo là giúp đỡ Li3ễu Tô nhưng có nhiều khi không cần đến Liễu Tố dặn dò cũng có thể xử lý tốt vết thương.
Khoảng thời gian ấy mỗi lần nhìn thấy Cố đại tiểu9 thư, y thường nhớ tới A Quân. Lúc còn ở trong đại lao A Quân cũng từng đi theo thầy thuốc Tôn chữa ôn dịch, cứu sống không ít người, nếu A Quân 6còn sống, có lẽ cũng sẽ tiếp tục học y, trị bệnh cứu người.
Những Cổ đại tiểu thư lại không giống như A Quân. Cổ đại tiểu thư lớn lên dướ5i sự che chở của Hoài Viễn hầu và Lâm phu nhân, tính tình hào sảng hơn, hành sự cũng tùy ý hơn, trên gương mặt luôn thường trực một nụ cười rạng rỡ, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ. Nếu người nhà họ Châu có thể đối xử với A Quân tốt bằng một nửa nhà họ Cố đối xử với Cố đại tiểu thư, thì A Quân cũng chẳng đến nỗi phải bỏ mạng trong đại lao.
Cuối cùng Châu Trạch Sênh cũng cất lời được:
Cháu... là A Quân ư?

Cố Minh Châu gật đầu.
Châu Trạch Sênh không biết vì sao bản thân lại nghĩ tới những chuyện này, vào lúc này y vốn không nên có cảm giác không cam lòng mới phải.
Cố Minh Châu bước tới trước hành lễ với Châu Trạch Sênh.
Thời khắc này Châu Trạch Sênh gần như nín thở, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như trống trận, máu nóng toàn thân xộc lên đại não, rất lâu sau Châu Trạch Sênh mới run giọng nói:
Cô... cô là ai? Sao cô biết được những điều này?

Lần y đến nhà họ Châu thăm A Quân, A Quân tránh những người khác trong nhà, đem theo rượu thịt mua từ bên ngoài về tìm y trò chuyện, y vẫn còn nhớ rất rõ, khi ấy A Quân đã mua thịt kho và vịt quay.

Vì sao cháu không đi tìm tiểu thúc?


A Quân, lúc đó cháu có sợ không?

Tiểu thúc? Vì sao Cổ đại tiểu thư lại gọi y như vậy? Y với nhà họ Cố không thân không thích, sao đột nhiên lại biến thành tiểu thức của Cổ đại tiểu thư rồi?
Hồi lâu sau Châu Trạch Sênh mới định thần lại, giọng nói lạc đi:
Tiểu thư gọi theo Ngụy tam gia phải không?

Châu Trạch Sênh nhìn Cổ đại tiểu thư uyển chuyển khom người bái mình một cái thật sâu, phần đại lễ này khiến y hơi kinh ngạc, vội vàng muốn nghiêng người né tránh, nhưng lại nghe thấy Cố đại tiểu thư gọi một tiếng:
Tiểu thúc.

Châu Trạch Sênh sững người, y thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải mình đã nghe nhầm rồi không.
Y mong sao thời khắc này kéo dài lâu hơn một chút.
Để mồi lửa hi vọng trong lòng y vươn cao hơn một chút.
Cố Minh Châu mở hộp thức ăn, lấy từ bên trong ra một vò rượu hạnh hoa, một bát thịt kho và một địa vịt quay, thức ăn không nhiều, nếu mời người khác thì thậm chí còn bị chê là quá đạm bạc. Nhưng Cố Minh Châu không hề để tâm, cô cẩn thận bày biện thức ăn lên bàn, đến cả cách bài trí bát đĩa cũng cố hết sức làm sao cho giống hệt trong trí nhớ của mình. Sau đó cô xắn tay đổ rượu, còn để lọt một quá mơ xanh vào trong chung rượu đặt gần Châu Trạch Sênh.
Ánh mắt Châu Trạch Sênh dần dần thay đổi, từ sự mờ mịt ban đầu đến sự kinh ngạc lúc về sau, sau cùng là không dám tin vào mắt mình. Y nhìn chằm chằm vào mấy đĩa thức ăn trên bàn, ánh nhìn dần chuyển đến gương mặt của Cổ đại tiểu thư.

Như Quân, A Quân...


Đứa trẻ này.

Từ sau khi A Quân ra đi, Ngụy tam gia đã gọi y là tiểu thúc.
Châu Trạch Sênh nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ ra được nguyên nhân này.

Đã để tiểu thức phải chờ hơi lâu
hai mắt Cố Minh Châu lấp lánh, giống như được rửa qua nước:
Quả thực là quá lâu rồi, không biết tiểu thức có còn muốn ăn nữa hay không?

Gọi y là tiểu thúc, còn biết những lời y từng nói với A Quân, tất cả những chuyện trước mắt thật khó bề tưởng tượng. Châu Trạch Sênh không thể không tin, thế nhưng y vẫn không dám cất tiếng hỏi, bởi vì lỡ như đáp án vốn không phải điều y đang nghĩ tới thì mọi thứ lại biến thành vọng tưởng.

Sao có thể như vậy được?
Châu Trạch Sênh vừa nói vừa không kìm được đỏ hoe đôi mắt, vốn tưởng rằng điều chỉnh tâm trạng xong xuôi thì có thể bình tĩnh hỏi rõ ngọn ngành, nhưng ngờ đâu vừa mới mở lời thì mọi thứ đều sụp đổ hết cả.
Cố Minh Châu cười đến mức khuôn mặt hơi run lên:
Cháu cũng không ngờ tới, nhưng sau khi chết trong đại lao, lúc mở mắt tỉnh lại thì đã ở trong phủ Hoài Viễn hầu rồi.

Lúc đổ rượu, A Quân len lén bỏ vào trong chén của y một trái mơ chua, y không để ý ăn phải, chua đến mức lông mày xoắn hết cả lại, A Quân ở bên cạnh cười nghiêng ngả. Những chuyện này hình như y chưa từng nói với người thứ ba, cho dù là Ngụy tam gia cũng vậy. Cố đại tiểu thư không thể nào biết được, trừ phi... trừ phi chính miệng A Quân nói cho người khác biết.
Nhưng mấy năm trước Cổ đại tiểu thư bệnh liệt giường, khả năng có qua lại với A Quân là rất nhỏ.
Châu Trạch Sênh tin những lời Cổ đại tiểu thư nói, bởi vì y từng nhìn thấy ánh mắt mà y hằng quen thuộc trong đôi mắt của Cổ đại tiểu thư. Đó là A Quân, là A Quân đáng thương của y. Thì ra vẻ mặt đánh mất rồi lại tìm thấy của Ngụy tam gia là thật. A Quân sống lại rồi.
Châu Trạch Sênh bất tri bất giác lại gần bên Cố Minh Châu, giống như năm đó duỗi tay ra, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, sau đó khỏe mỗi y bắt đầu run rẩy, đôi mắt cũng bắt đầu run rẩy, cả khuôn mặt cũng run theo, nước mắt lăn dài trên gò máy. Y còn muốn cố gắng che giấu nhưng lực bất tòng tâm, nói chuyện cũng ngập ngừng ngắt quãng.
Lần này đến lượt Cố Minh Châu ngạc nhiên, Ngụy đại nhân gọi tiểu thức là tiểu thức từ lúc nào? Lẽ nào đại nhân làm vậy... là vì cô ư?
Khuôn mặt Cố Minh Châu đỏ ửng, nhưng mà hiện giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện này, vốn tưởng cách xưng hô này sẽ khiến tiểu thúc nghĩ tới thân phận của cô, nhưng giờ xem ra khoảng cách còn xa lắm. Cố Minh Châu đón lấy hộp thức ăn từ trong tay Sơ Cửu, Sơ Cửu đóng cửa lại lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Khi A Quân còn sống, Châu Trạch Sênh từng muốn giúp A Quân thoát khỏi sự kìm kẹp của Châu lão phu nhân, cho dù không thể sống một cuộc đời vạn sự như ý, nhưng ít nhất cũng có thể thoải mái làm theo ý mình, chỉ đáng tiếc đến cuối cùng A Quân lại có kết cục như vậy.
Giết chết A Quân không hẳn là vụ án mưu phản của Nhị hoàng tử, mà còn có sự bàng quan và coi thường của nhà họ Châu, nhà họ Thôi. Bản thân y cũng vạn phần hối hận, nếu năm ấy y cố gắng hơn một chút thì biết đâu vẫn còn cơ may xoay chuyển tình hình. Nhưng giờ A Quân đã không còn nữa, có nói gì cũng vô ích.
Cố Minh Châu làm xong những việc này, lại lấy ra từ trong hộp một đĩa thức ăn nữa:
Hôm đó cháu cũng cảm thấy cơm canh hơi đơn giản nên đã hỏi tiểu thức muốn ăn gì nhất, đợi lần sau tiểu thúc tới kinh thành thăm cháu, cháu nhất định sẽ nấu cho tiểu thức ăn, tiểu thúc nói muốn nếm thử rau xào nhất.

Cố Minh Châu đặt đĩa thức ăn xuống, quay đầu đối diện với Châu Trạch Sênh. Cô nỗ lực mỉm cười, cố hết sức để không để lộ bất kỳ biểu cảm bi thương nào, bởi vì có thể gặp được tiểu thức là một chuyện vui.
ở trong đại lao tuyệt vọng đến nhường nào, đột nhiên biến thành một người khác có phải cũng rất hoảng sợ? Liệu có lo lắng tất cả đều chỉ là một giấc mơ, đến khi tỉnh mộng lại không biết lưu lạc tới phương nào nữa?

Châu Trạch Sênh nức nở không thành tiếng, Cố Minh Châu muốn an ủi y, nhưng vừa mở miệng thì cô cũng nức nở theo, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.