Chương 464: Mất mà tìm lại được
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1480 chữ
- 2022-02-06 09:22:58
Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham ngồi trên lưng ngựa.
Quan viên Bộ Lễ vẫn chưa đi, đương nhiên Ngụy đại nhân không thể xuống ngựa8 đi tới trước mặt cô. Cố Minh Châu nhìn xung quanh rồi khẽ vẫy tay.
Biết vậy cô đã đóng giả làm bà bà, nói không chừng còn có thể 3chen lên trước mời rượu các tướng sĩ, nếu như vậy có phải là thích hợp hơn bây giờ không?
Được.
Bắc Cương giá rét, phải nhớ mặc thêm áo ấm.
Được.
Thiếu nữ sờ bên hông mình, nhận ra không có gì tặng được cho hắn, thế là cô lấy một viên mứt hoa quả trong hà bao ra:
Đại nhân, ăn viên mứt hoa quả này đi!
Nhét xong viên mứt vào miệng Ngụy đại nhân, Cố Minh Châu cảm thấy chuyện mình nên làm đều đã làm xong.
Đại nhân đi đi!
Nghe giọng nói trong trẻo của thiếu nữ, Ngụy đại nhân nghĩ thầm, cô vội vàng bảo hắn đi vì sợ hắn ăn sạch mứt hoa quả của cô hay sao? Xem ra bây giờ hắn còn chẳng bằng hạt óc chó và mứt hoa quả.
Sơ Cửu cũng vội vàng đi theo, có phải hắn ta vẫn cần nhắc nhở đại tiểu thư, đừng bị Tam gia dỗ dành lừa gạt một cách dễ dàng.
Có điều...
Đầu óc Sơ Cứu trở nên mơ hồ, hình như hắn ta là gia tướng bên cạnh Tam gia, cơm hắn ta ăn là của nhà họ Ngụy mà, nếu như hắn ta nói với đại tiểu thư như thế, liệu sau này có bị đánh chết không?
Cố Minh Châu đi dọc theo đường mòn, quả nhiên nhìn thấy một khe núi. Cô siết cương cho ngựa dừng lại, hơi thở còn chưa kịp ổn định đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên sau lưng.
Cố Minh Châu quay đầu, trông thấy Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy đại nhân đã thúc ngựa đến trước mặt, ánh mắt Cố Minh Châu có một thoáng dao động.
Chẳng lẽ tâm sự với nhau là nhắc đến chuyện nhà cửa và tiền bạc sao?
Tiễn Ngụy đại nhân đi xong, Cố Minh Châu dẫn Sơ Cửu và Bảo Đồng trở lại kinh thành. Bảo Đồng khẽ hỏi:
Đại tiểu thư, chúng ta về phủ sao?
Cố Minh Châu lắc đầu:
Đến Thượng Thanh quán trước rồi đến một quán trà không xa dưới chân núi.
Cố Minh Châu bảo Sơ Cửu đưa thiệp hẹn gặp một người trong quán trà, cô đã trễ hẹn một lúc, không biết người đó chờ có sốt ruột không.
Cố Minh Châu đáp:
Vâng.
Thiếu nữ ngước mặt lên, trong mắt cô là trùng trùng suy nghĩ.
Biết được gì rồi?
Muốn ăn điểm tâm thì cứ bảo Phẩm Hương lâu đưa tới.
Đừng cho Tiểu Bạch ăn nhiều quá.
Nhìn dáng vẻ thong dong tự đắc của con gà béo kia, có lẽ hắn sẽ không nhịn được mà đem hầm thịt nó mất.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Trong lòng nàng có ta, nếu không sao nàng có thể tới đây tiễn ta? Nếu đã vậy, việc gì phải trì hoãn nữa? Chúng ta thành thân, nàng muốn ra ngoài không cần giả vờ ngủ nữa, muốn đi đầu thì cứ đi, ta sẽ che giấu giúp nàng.
Ánh mắt Cố Minh Châu sáng lên, hình như lời Ngụy đại nhân nói cũng có lý.
Cố Minh Châu ngập ngừng:
Nhưng ta...
Cô còn lo lắng cho cha mẹ và cả đệ đệ vừa chào đời. Ngụy Nguyên Kham dụ tiếp:
Bên cạnh phủ Hoài Viễn hầu có một căn nhà, chúng ta sống ở đó, đến lúc đó ta cho mở một cửa ngách, có thể tùy ý ra vào. Như vậy sẽ chẳng khác gì lúc nàng còn sống ở nhà.
Ngụy Nguyên Kham tung người nhảy xuống ngựa, áo giáp va vào nhau phát ra tiếng kêu giòn tan. Sau đó, hắn đi tới trước mặt cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, Cố Minh Châu mới nhớ mình phải nhảy xuống khỏi lưng ngựa, nhưng cô còn chưa kịp cử động đã cảm thấy bên hông bị siết chặt, sau đó cả người cô rơi vào một vòng ôm.
Đại nhân, ta còn nhỏ mà.
Ngụy Nguyên Kham tiếp chiêu:
A Quân lớn hơn ta.
Cô á khẩu không trả lời được.
Sơ Cửu dắt con ngựa đỏ thẫm tới, Cố Minh Châu quay đầu nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham một lần nữa.
Trời dần sáng, áo giáp của Ngụy đại nhân như được phủ một tầng sáng bạc, đại nhân thẳng lưng, bóng người không may máy dao động. Lúc ánh mắt hai người giao nhau, trong đôi mắt uy nghiêm bức người của hắn lại thoáng hiện nét dịu dàng.
Lồng ngực Cố Minh Châu nóng ran, cô nhận lấy dây cương, thúc ngựa đi dọc theo con đường mòn. Trái tim cô đập cùng một nhịp với tiếng vó ngựa, cả người và ngựa cùng một lòng hướng về phía trước.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Sẽ không quá lâu đâu.
Cố Minh Châu gật đầu. Trận chiến Bắc Cương này sẽ không kéo dài quá lâu. Sau khi binh mã triều đình phòng thủ phủ Vĩnh Bình, hai quân sẽ tạm thời giằng co, chắc chắn Lương vương còn muốn tìm cơ hội dấy binh một lần nữa.
Nàng biết rồi à?
Nhân lúc cô vẫn đang choáng váng tiếp thu, Ngụy Nguyên Kham bồi thêm một câu:
Ta đã mua lại căn nhà đó rồi.
Ánh mắt thiếu nữ lóe lên vẻ kinh ngạc, hai mắt cô lấp lánh ánh sáng. Vào thời khắc này, xung quanh vô cùng yên tĩnh, cơn gió cẩn thận đậu lại bên mi mắt cô như thể nó cũng không nỡ phá hỏng cảnh tượng đẹp đẽ này.
Ngụy Nguyên Kham cảm thấy bất kể lúc nào hắn cũng sẽ nhớ cảnh tượng này.
Lương vương...
Ngụy Nguyên Kham ngắt lời Cố Minh Châu:
Chiến sự kết thúc, ta sẽ quay về cầu hôn.
Cố Minh Châu sững sờ, vốn đang nói chuyện Lương Vương, sao tự nhiên lại nhảy sang chuyện hôn sự? Gương mặt đỏ bừng, trong chốc lát, Cố Minh Châu không biết nên tiếp lời như thế nào.
Cuối cùng, thiếu nữ khẽ cắn môi, nói một câu phá tan bầu không khí ban nãy:
Đại nhân, vậy phải tốn không ít bạc.
Ít nhiều gì cũng có chút chênh lệch so với tưởng tượng, nhưng Ngụy Nguyên Kham cảm thấy vẫn còn cứu vãn được:
Thế nên không thể bán, bán đi e là sẽ lỗ to.
Sơ Cửu len lén nghe Tam gia và Cổ đại tiểu thư trò chuyện, không hiểu sao hắn ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, chẳng giống truyện giải trí viết gì cả.
Áo giáp lạnh như băng nhưng lại khiến cô cảm thấy rất vững vàng chân thực.
Thời gian không có nhiều, cô vội vàng lên tiếng trước.
Đại nhân.
Cố Minh Châu dặn dò:
Chiến trường hiểm ác, phải cẩn thận.
Trước kia lúc gặp Ngụy đại nhân trong tr9à lâu, cô đã ăn vận như vậy, hai người cùng nhau ngắm hoa đăng... Cô vẫn nhớ như in cảnh tượng đó.
Đại tiểu thư.
Sơ Cửu thì thầm6:
Người cưỡi ngựa về thẳng hướng Bắc, cách đó không xa có một khe núi nhỏ, đứng ở đó người trên đường cái không nhìn thấy được. Nhân lúc 5kiểm tra binh mã, nói không chừng Tam gia có thể tìm được cơ hội thoát thân để ra gặp người.
Tam gia để hắn ta lại chăm sóc đại tiểu thư, có thể thấy Tam gia tin tưởng hắn ta như thế nào. Thế nên hắn ta phải tận tâm tận lực vì hôn sự của mình... của Tam gia. Hắn ta cũng đau tim lắm rồi.
Ban ngày Cố Minh Châu có thể chạy ra ngoài vì cô đã dùng Mạc sư phụ để lấp liếm, dù sao cũng phải đến Thượng Thanh quản một chuyển mới được, sau đó cô phải đi làm chuyện lớn.
Trong quán trà nhỏ dưới chân núi Thượng Thanh quán.
Tâm trạng Châu Trạch Sênh hơi thấp thỏm, Sơ Cửu thay Cố đại tiểu thư đưa tin tới, muốn hẹn gặp y ở đây. Trên đường về kinh từ Sơn Tây, y cũng đã hơi nghi ngờ vị đại tiểu thư này. Cổ đại tiểu thư không hề mắc bệnh ngu dại như người ngoài nói, ngược lại những người trong phương kia có quan hệ vô cùng mật thiết với cô.
Y cũng có thể nhìn ra Ngụy tam gia rất để tâm đến Cổ đại tiểu thư, ban đầu y cho rằng cuối cùng Ngụy tam gia cũng có thể nhìn về phía trước nên y còn thở phào nhẹ nhõm. Gánh nặng trong lòng Ngụy tam gia quá nặng nề, lâu ngày chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.