Chương 463: Không dễ dàng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1616 chữ
- 2022-02-06 09:22:59
Hai mắt Phùng An Bình vẫn nhìn chằm chằm cửa sau nhà họ Cố ở hẻm Hoa Sen.
Y gần như có thể đoán ra hẻm Hoa Sen sẽ không y8ên ổn như vậy. Sau khi nghe được tin tức đó, bọn họ sẽ có hành động. Cha y từng nói kẻ hồ đồ nhất định sẽ phạm phải sai lầm vào 3thời khắc then
Phùng An Bình khẽ gật đầu, đoạn lo lắng nhìn căn viện nhà họ Cổ một lượt:
Có ứng phó được không? Nhỡ may trưởng bối trong nhà hỏi tới thì cứ nói có người của nha môn.
Cổ Tử Ngôn hơi đỏ mặt, quả thực là trưởng bối và muội muội nhà mình không trong sạch. Trước kia hắn không nhúng tay quá nhiều vào chuyện trong nhà, nếu không phải hôm qua Ngụy đại nhân chỉ điểm hắn, sự yên bình trong nhà quan trọng hơn chuyện học hành thì hắn vẫn chưa thay đổi suy nghĩ, cho rằng mình có tên trên bảng vàng là nhà cửa sẽ được yên ổn.
Phùng An Bình đi về phía nha hoàn bên cạnh Cổ Minh Uyển. Nha hoàn kia đang bị bà bà trông chừng, mặt mũi cô ta ngập tràn về kinh hoàng.
Phùng An Bình nói:
Ta đưa người đến nha môn thẩm vấn, xem xem Đàm đại gia có từng bảo cô ta truyền tin tức gì không.
chốt.
Nếu muốn cuộc đời này được bình yên thì nhất định phải tránh xa những người như vậy. Chỉ cầ9n hẻm Hoa Sen không có động tĩnh, Phùng An Bình tuyệt đối sẽ không lộ diện. Nếu có động tĩnh, trước tiên y sẽ nhào lên kẻo bọn h6ọ lại, làm lớn chuyện lại phải phiền đến các huynh đệ nha sai cấp dưới.
Đàm Tử Canh đang bị nha môn giám sát nhưng chắc chắn nhà họ Đàm có không ít đồng đảng ở kinh thành, bản thân Đàm Tử Canh không tiến hành động, có lẽ y sẽ lợi dụng Cổ đại tiểu thư làm chuyện gì đó.
Những chuyện này rất quan trọng, cá nhỏ lọt lưới có thể gây nên cơn sóng lớn, bắt được thêm con nào là hay con ấy. Ngụy đại nhân không sát sao được hết những việc này nên bọn y phải cố gắng làm tròn chức trách.
Chỉ chốc lát sau, một bóng người mặc áo choàng rảo bước ra ngoài. Tuy người đó quây chặt thân mình trong chiếc áo choàng nhưng vẫn khiến người khác nhận ra ngay đó là một tiểu thư khuê các. Như vậy
hoàn toàn không che giấu được thân phận. Không giống vị tướng cô nương trong phương kia, lúc ra ngoài phá án, cô ấy luôn chạy trước, bước chân sái rất dài, nhìn là biết ngay Con gái giang hồ,
Phùng An Bình không khỏi thở dài, nếu không có bản lĩnh như thế thì lúc quan trọng thể này, tại sao phải ra ngoài phá rối? Không biết tự lượng sức mình à? Chẳng những hại chính mình mà còn gieo họa cho người bên cạnh.
Phùng An Bình xoa xoa bụng, trong lòng thấy hơi cảm động. Phải biết bây giờ lăn lộn kiếm được miếng ăn không dễ dàng gì, trừ biểu muội Châu Châu thường cho người đưa hộp thức ăn tới thì chỉ có y đi tặng đồ ăn cho người khác.
Y cầm hộp thức ăn, ngửi thử thì có vẻ như là bánh thịt. Phùng An Bình nghĩ thầm, không biết y có nên giấu đi vài cái không, phần còn dư lại thì chia nhau ăn với mọi người.
Vệ sở Đại Ninh và Bắc Cương nổi loạn, quân phản loạn ép thẳng về phủ Vĩnh Bình, Hoàng thượng vội vàng ra lệnh cho Ngụy Nguyên Kham cầm binh lên phía Bắc.
Trời chưa sáng, đại quân đã lên đường.
Phùng An Bình bèn định cáo từ, nhưng lại có tiếng nói vàng lên:
Nhà bếp đã làm một ít thức ăn, bảo Phùng biểu ca cầm đi chia cho các nha sai một phần đi! Trời lạnh thế này, ở đây cũng đã lâu, bọn họ ăn một ít cũng thấy thoải mái hơn.
Cố Minh Lam đưa hộp thức ăn cho Cố Tử Ngôn, Cố Tử Ngôn lại đặt vào tay Phùng An Bình:
Chờ mọi việc yên ổn, ta sẽ mời biểu ca đến nhà trò chuyện.
Cố Minh Châu đứng ở thập lý trường định nhìn vọng theo, bên tại là tiếng vó ngựa ầm vang, trận chiến này có thể chặn quân phản loạn bên ngoài phủ Vĩnh Bình đã coi như chiến thắng.
Đi thôi!
Cố Minh Châu gọi Bảo Đồng, cô còn rất nhiều việc phải làm, trong kinh cũng sẽ không được bình yên.
Đương nhiên Cổ Minh Lam biết hắn nói vậy là có ý gì. Tuy tình cảnh của cô trong nhà không được tốt nhưng đến những lúc quan trọng, cô cũng không thể một mực lẩn tránh, hy vọng có thể giúp được đại ca.
Dặn dò muội muội xong, Cổ Tử Ngôn nhìn về phía Phùng An Bình, cất tiếng hỏi:
Có phải Phùng biểu ca không?
Phùng An Bình bước tới mấy bước.
Cổ Tử Ngôn hành lễ:
Để Phùng biểu ca nhọc lòng rồi. Bây giờ trong nhà đã có ta lo, biểu ca có thể đi làm những chuyện khác. Ta biết bây giờ nha môn phủ Thuận Thiên rất bận rộn, bên này có tình hình gì, ta sẽ cho người đến nha môn bẩm báo.
Ta không tin được.
Cố Tử Ngôn dặn dò bà bà:
Đưa đại tiểu thư về phòng, trước khi điều tra rõ vụ án của nhà họ Đàm, không cho phép đại tiểu thư bước chân ra ngoài nửa bước.
Chuyện này...
Bà bà hơi do dự.
Phùng An Bình định đi qua chặn Cổ Minh Uyển lại, đưa cô ta về nhà rồi dặn dò nha sai vào cửa trước thông báo cho trưởng bối nhà họ Cổ. Xảy ra chuyện thể này, y có thể nhắc nhở trưởng bối nhà họ Cổ trông chừng kỷ Con gái mình.
Thế nhưng Phùng An Bình mới dợm bước chân, sau lưng Cổ Minh Uyển đột nhiên xuất hiện một bóng người. Ý nghe thấy Cổ Minh Uyển nói:
Đại ca, huynh làm gì thế? Huynh đừng ngăn cản muội muội muốn đi làm rõ mọi việc. Đàm đại gia không phải người như vậy... Nếu như huynh tin muội thì để muội...
Không đợi Cổ Minh Uyển nói xong, Cố Tử Ngôn đã vươn tay đánh mạnh vào gáy Cổ Minh Uyển, động tác nhanh đến mức khiến Phùng An Bình sững sờ tại chỗ. Sau đó, có một bà bà tiến lên đỡ lấy cơ thể mềm oặt xụi lơ của Cổ Minh Uyển.
Bắt các huynh đệ phải chạy tới một chuyến, sau k5hi xong việc, y lại phải mời người ta ăn cơm. Không phải y hẹp hòi keo kiệt nhưng thời tiết bây giờ không thích hợp, trời lạnh nên ai cũng phải ăn thêm một bát cơm, giờ mà mời khách thì lỗ to.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Phùng An Bình tập trung nhìn sang, thấy một người mặc đồ nha hoàn thò đầu ra quan sát xung quanh rồi lại nhanh chóng rụt đầu về.
Lần này Cố Tử Ngôn cũng đã ra quyết định, nếu trưởng bối trong nhà không thay đổi, hắn sẽ không đi thi nữa mà ở nhà giúp đỡ quản lý gia đình. Cổ Tử Ngôn nói:
Ta đã có cách, Phùng biểu ca cứ yên tâm!
Thấy con đường nhà họ Đàm không được thông suốt nữa, cha bèn đặt tất cả kỳ vọng lên người hắn. Hắn bèn lấy đó làm uy để chỉnh đốn gia môn, kiểu gì cũng có thể đạt được kết quả hắn mong muốn.
Không ở lại thêm lát nữa ạ?
Bảo Đồng nói:
Lỡ Ngụy đại nhân đến gặp đại tiểu thư thì sao?
Cố Minh Châu quả quyết lắc đầu:
Lãnh binh đánh giặc không phải chuyện nhỏ. Sao chủ tướng có thể dễ dàng rời khỏi hàng ngũ được?
Nếu như vậy thì nguy mất, còn về thời gian... cũng không cần dài như vậy, chỉ cần có tấm lòng ấy là được rồi, những thứ khác có quan trọng không?
Rất nhiều thoại bản và thi từ đều viết thế này, rõ ràng người đã đi từ lâu nhưng vẫn đứng tại đó ngóng trông rất lâu, rất xa... Có phải ngốc quá không? Dù sao chẳng ai nhìn thấy ai, đứng đây thì có tác dụng gì?
Cổ Tử Ngôn giao nha hoàn cho Phùng An Bình, dặn:
Nếu Phùng biểu ca phát hiện ra manh mối thì cứ tới nhà hỏi ta.
Hai người hành lễ với nhau rồi Phùng An Bình dẫn người đi. Phùng An Bình nghĩ đến huynh muội nhà họ Cố, hai huynh muội này đúng là không tệ, suy nghĩ rõ ràng, làm việc cũng nhanh nhẹn, hơn nữa còn biết cho bọn y đồ ăn.
Suy cho cùng chuyện trong nhà vẫn phải có người giúp hẳn sát sao. Cổ Tử Ngôn nhìn về phía Cổ Minh Lam cách đó không xa:
Tam muội muội trông chừng giúp ta nhé.
Mẹ và đại muội muội trong nhà quá hồ đồ, nhị muội muội thì tính tình nhu nhược, dễ bị người khác thuyết phục, chỉ có tam muội muội là có chủ kiến, tầm nhìn cũng sáng suốt.
Cổ Tử Ngôn nói:
Ta sẽ đi nói với cha mẹ.
Bà bà đáp lời rồi đưa Cổ Minh Uyển đi.
Phải làm gì thì đi làm chuyện đó còn hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.