Chương 473: Trở về nhà họ châu


Châu lão phu nhân quỳ trong Phật đường tụng kinh, Châu Như Nguyệt đang chép kinh bên chiếc bàn thấp cạnh đó,

Xung quanh Châu lão phu nhân đư8ợc bao trùm bởi làn khói trắng nhưng vẫn không có được một chút yên tĩnh. Sau khi người của nha môn đi rồi, bà ta hỏi cặn kẽ lão nhị, lão tam. Tron3g thư phòng cũng không có thư từ có liên quan đến Từ Quý và Thôi Vị, hơn nữa nhà họ Tào cũng đồng ý sẽ giúp họ nghe ngóng tin tức. Nhưng cấu kết vớ9i tên loạn đảng Thôi Vị là chuyện lớn bằng trời, liên quan đến tính mạng toàn gia tộc, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu Châu lão phu nhân lo 6lắng như vậy.
Cố Minh Châu nói:
Cát lão gia tử, có chuyện quan trọng cần nhờ ông giúp đỡ.

Cát gia biết Tưởng cô nương này không tầm thường. Nhiếp Thầm là chủ sự của người trong phường những địa vị của Tưởng cô nương này ở trong phường ít nhất cũng không thua gì Nhiếp Thầm.
Châu Trạch Sênh nói:
Vừa đúng lúc.

Cổ Minh Châu nói:
Vậy chúng ta qua kia trước, làm xong việc có lẽ thịt dê cũng nhừ rồi.

Ma ma quân sự đột nhiên nhớ đến một chuyện còn chưa bẩm báo:
Thất gia trong tộc cũng ở đó.

Nhất thời Châu lão phu nhân chưa phản ứng lại được:
Thất gia nào?
Ma ma quản sự thành thật trả lời:
Chính là người Đại lão gia cứu về tộc.


Thơm thật.
Châu Trạch Sênh cười nói:
Đã hầm nhừ chưa?

Cổ Minh Châu đáp:
Còn phải đợi một lúc nữa, bên Thất gia thế nào rồi?
Trước mặt người khác, Cổ Minh Châu không tiện gọi Châu Trạch Sênh là tiểu thúc.
Châu lão phu nhân như bị ai đó thui cho một quả.
Ma ma quân sự nói:
Tam lão gia mua tửu lâu ở bên ngoài, bên trong hậu viện có nuôi vài người phụ nữ, ngày thường là Từ Quý giúp đỡ quản lý. Tam lão gia biết Từ Quý có liên quan đến loạn đảng nên vội vàng đến tửu lâu sắp xếp, không ngờ lại bị người ta theo dõi.


Lão phu nhân.
Ma ma quản sự bước vào Phật đường.
Hôm nay nhà họ Châu xảy ra quá nhiều chuyện, tất cả mọi người đều 5không thể bình tĩnh được. Châu Như Nguyệt buông bút xuống, đứng dậy đỡ Châu lão phu nhân.
Cô ta đỡ Châu lão phu nhân ngồi xuống. Lúc này, Châu lão phu nhân mới nói:
Vợ của lão tam đi làm gì?


Tam phu nhân nghe nói Tam lão gia nuôi ngoại thất bên ngoài, thể là dẫn người đến đó tranh chấp với đám phụ nữ kia.

Châu Trạch Sênh đang định bước vào cổng thì lại cố ý thả chậm bước chân, tựa vào bên cạnh.
Cổ Minh Châu bước vào trước.

Sao vậy?
Châu lão phu nhân hỏi:
Nha môn thẩm vấn ra rồi?

Ma ma quản sự lắc đầu:
Là... bên Tam lão gia xảy ra chuyện.

Nhân thủ của nha môn phủ Thuận Thiên không đủ, người trong phường giúp đỡ làm một vài việc nhỏ là chuyện bình thường.
Nhiếp Thầm cùng Lữ Quang định ra ngoài. Cát gia cũng đứng lên theo:
Ông già này cũng vận động tay chân một chút đây.

Châu lão phu nhân hiểu ý:
Chẳng lẽ giống như đám người trong hẻm kỹ viện?
Ma ma quản sự gật đầu:
Trong tửu lâu còn có không ít tranh của nữ tử. Nha môn thẩm vấn chưởng quỹ và người làm trong tửu lâu, họ khai là có không ít người đã đến đây.

Dòng dõi thư hương sao có thể dính dáng đến những chỗ như thế này? Đây đúng là muốn mạng của bà ta mà. Chân Châu lão phu nhân như mềm nhũn, bà ta đứng không vững, lảo đảo như sắp ngã, Châu Như Nguyệt thấy thế bèn vội vàng tiến lên đỡ lấy.
Cát gia hiểu ý của Tưởng cô nương. Ông thông thuộc mọi phủ đệ trong kinh thành, chắc chắn sẽ canh chừng được kỹ ở khu vực xung quanh Tào phủ. Chu Ngũ ở nhà truyền tin, nếu cần thiết cũng có thể nhờ người trong phường giúp đỡ.
Cố Minh Châu dẫn Liễu Tô ra khỏi căn nhà. Nhân lúc bên người không có ai, Châu Trạch Sênh thấp giọng nói với Cố Minh Châu:
Suy cho cùng thì cháu vẫn không yên tâm về nhà họ Châu.

Đây là oan gia ngõ hẹp hay là cố ý? Vậy mà lại để y tìm đến cửa. Châu lão phu nhân quay đầu nhìn bàn thờ Phật, bàn thờ Phật lặng lẽ ở đó không nói gì nhưng giờ trông lại âm trầm, hệt như cả nhà họ Châu đang bị bao trùm trong sự u ám vậy.
Cổng lớn căn nhà nhỏ của người trong phường được mở ra.
Nói là trở về điều tra vụ án của cha mẹ cũng là tính toán và Châu thị, sợ hai huynh đệ nhà họ Châu liên lụy đến cả gia tộc.
Cố Minh Châu nói:
Hai lần cháu về tộc với tổ mẫu, trong tộc có không ít trưởng bối quan tâm đến cháu.

Đây cũng là nhà của cô, ngôi nhà mà ra ngoài sẽ nhớ nhung, về rồi sẽ thấy an lòng. Tổ mẫu, thúc thúc, thẩm thẩm, đường muối, đường đệ từng là người thân thiết nhất với cô.
Khi còn trong đại lao, cô không biết rốt cuộc bản thân làm sai ở đầu mà bị ruồng bỏ như vậy. Cô đã dùng rất nhiều thời gian, cuối cùng mới hiểu được rằng cô không hề sai, cái sai là hiểu biết của cô về những người thân này.
Cổng nhà họ Châu mở ra, quản sự bên trong nhìn thấy Châu Trạch Sênh thì biển sắc, dặn dò hạt nhân đi bẩm báo.
Cả nhà họ Châu đều loạn hết cả lên vì vị khách không mời mà đến này.
Châu lão phu nhân nghiến răng:
Thời điểm quan trọng thể này mà trong mắt nó chỉ có những chuyện kia?

Nhà lão tam vẫn vô dụng như vậy.
Cố Minh Châu đang ngồi trên ghế con bọc gấm nhìn người trong sân nói cười, thấy Châu Trạch Sênh liền đứng dậy.
Đám người đang đùa giỡn trong sân cũng sửa soạn lại y phục, vội vàng châm trà cho khách.
Châu Trạch Sênh bước vào trong.
Mùi thịt dê trong nồi sắt bay khắp nơi, nước canh màu trắng sữa sôi bồng lên, Chu Ngũ bỏ thêm củi vào lò, lửa không được mạnh, không được yêu, như vậy thịt hầm sẽ càng thơm ngon hơn.
Châu lão phu nhân vội vàng hỏi:
Trong tửu lâu nuôi phụ nữ? Đó là...

Ma ma quản sự cúi đầu không dám nhìn vào mắt Châu lão phu nhân:
Không phải là người trong sạch.

Họ vào điều tra vụ án là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là để thất thúc và trưởng bối trong tộc nhúng tay vào sự vụ nhà họ Châu.
Nhà họ Châu mà cha kỳ vọng không phải như thế này, vậy thì cô sẽ thay cha quản lý tốt. Cổ Minh Châu lên ngựa, đi đến nhà họ Châu. Ngẩng đầu lên nhìn căn nhà quen thuộc, cô nghĩ đến bản thân năm ấy nhiều lần ra vào nơi đây.
Nghe thấy Tưởng cô nương muốn ra ngoài, đám người Lữ Quang đi thay y phục, không bao lâu sau đều đứng một bên chờ lệnh. Cố Minh Châu nhìn Nhiếp Thầm, trước khi chuyện xảy ra, cô đã dặn dò Nhiếp Thầm, y biết phải làm thế nào.
Nhiếp Thầm nói:
Ta đi tìm Phùng thông phán nói một tiếng, vụ án của nhà họ Châu chúng ta sẽ giúp đỡ điều tra manh mối.


Cái gì?
Châu lão phu nhân nhíu mày.
Ma ma quản sự nói:
Nô tỳ cũng mới biết Tam phu nhân ra ngoài, đang định bẩm báo chuyện này với lão phu nhân thì người hầu của Tam phu nhân dẫn ra ngoài trở về bảo rằng Tam lão gia đã bị nha môn bắt đi rồi, ngài ấy bảo lão phu nhân và Nhị lão gia nghĩ cách.

Cát gia nói:
Mời cô nương nói.


Phiên ông canh chừng phủ Tào học sĩ của Hàn Lâm Viện.
Cổ Minh Châu gật đầu với Cát gia, tỏ ý chuyện này rất quan trọng. Với tâm trí của tam thúc, ông ta sẽ chỉ bị người khác lợi dụng, nhị thúc thông minh nhưng ông ta cũng làm việc cho người khác, cố ý báo hiệu để kẻ khác giật mình, kẻ khác này chính là người nhà họ Tào.
Nữ quyến trong tộc còn may váy cho cô, tuy rằng tổ mẫu chê đường may còn dại, mặc ra ngoài dự tiệc sẽ bị người khác cười chê nhưng lúc ở nhà, cô thường xuyên mặc chúng.
Sau khi trở thành Cổ Minh Châu, cô càng có thể phân biệt được đâu là thật lòng quan tâm,
Vẫn là ngôi nhà quen thuộc ấy, những gương mặt trước mắt cô đều quen, có điều họ lại không biết cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.