Chương 474: Lập uy


Châu lão phu nhân nhìn Châu Trạch Sênh toàn thân giáp trụ. Bà ta nghe nói Châu Trạch Sênh được điều từ Vệ sở vào kinh thành nhưng không ngờ y l8ại uy phong đến vậy, lại còn dám dẫn người đến thắng của nhà bà ta nữa.


Các người muốn làm gì?
Châu lão phu nhân sầm mặt, vẻ mặt tra3ng nghiêm nhìn chằm chằm Châu Trạch Sênh:
Lão thất, người đến nhà cũng phải bẩm báo trước một tiếng. Hơn nữa cũng không thể dẫn đám người này9 đến, ngươi còn có lễ tiết hay không?


Giọng Châu Trạch Sênh mang phần mỉa mai:
Chẳng lẽ tộc bá mẫu còn chưa quên lễ tiết sao?

<6br>
Ngươi nói vậy là có ý gì?
Châu lão phu nhân hơi giận:
Lần trước người vừa vào cổng là gây sự đánh nhau, nể mặt chúng ta cùng tộc, bọn ta5 không truy cứu. Lần này lại làm loạn lên nữa thì đừng có trách ta không nể tình.

Châu lão phu nhân tức run người:
Ngươi dám?

Châu Trạch Sênh lại cười:
Bà mẫu cứ xem xem rốt cuộc cháu có dám hay không?
Nói rồi, Châu Trạch Sênh nhìn xung quanh:
Ôi, nhị ca không ở nhà sao? Sao còn chưa ra? Là không dám đứng ngang hàng với cháu, sợ làm mất mặt bản thân à?

Theo lý mà nói thì trong hoàn cảnh này, Cổ Minh Châu không nên cảm thấy buồn cười, nhưng cô không nhịn được mà cong môi. Chẳng trách thật thúc có tiếng là không sợ trời sợ đất, lúc nào cũng thẳng thắn không nể mặt bất kỳ ai. Nhị thúc không dám đến tiền viện là vì sợ mất uy tín trước mặt mọi người. Ông ta trốn trong sân viện nhị phòng, ít nhất có thể xoa dịu lòng người ở đó. Có rất nhiều người còn ôm hy vọng với nhị thúc, hy vọng nhị thúc có thể

Ngươi...
Châu lão phu nhân bừng bừng lửa giận. Vậy mà Châu Trạch Sênh lại nói huỵch toẹt thế này. Châu lão phu nhân cắn chặt răng, sớm biết thế này bà ta đã ngăn cản lão đại cứu Châu Trạch Sênh, y đáng bị chó sói ăn thịt.
Châu Trạch Sênh nói tiếp:
Quản sự nhà họ Châu không những qua lại với loạn đảng, Châu tam lão gia còn lợi dụng gái phong trần để mưu lợi. Chuyện liên quan đến gia tộc Châu thị, cháu đã bẩm báo lên gia tộc. Ngày mai trưởng bối Châu thị sẽ đến kinh thành giúp đỡ bá mẫu.


Đây là nhà của ta!
Châu lão phu nhân nghiêm khắc nói:
Không cần người ở đây chỉ tay năm ngón.

Lật đổ Châu lão phu nhân chủ trì nhà họ Châu, họ mới có thể thu dọn tàn cuộc.
Châu lão phu nhân lạnh lùng nói:
Không ai nghe lời ngươi đâu.

Châu Trạch Sênh đáp:
Nha môn phủ Thuận Thiên bảo cháu đến điều tra trước, cũng coi như là nể mặt nhà họ Châu mấy phần. Nếu mọi người không chịu nói, vậy thì đợi sau khi trời sáng, tất cả đều bị áp giải đến nha môn đi.


Nếu là tội lớn như mưu phản, con cháu Châu thị không ai thoát được. Cháu cũng thương tam ca nhưng hết cách rồi, phải tính toán cho gia tộc thôi.
Châu Trạch Sênh nói.
Sáu năm trước bá mẫu cũng nói như vậy, tại sao sáu năm sau, đổi từ A Quân thành tam ca bá mẫu lại thay đổi thái độ vậy? Tam ca là con trai ruột của người nhưng A Quân cũng là cháu ruột của người mà! Nếu A Quân nhìn thấy người như thế này, không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.

Không biết tại sao khi nghe thấy Châu Trạch Sênh nói câu này, bà ta thực sự cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm và cẩn thận đánh giá bà ta. Ánh mắt đó là của Quân nha đầu.
Châu Trạch Sênh mặc kệ Châu lão phu nhân, dặn dò quản sự:
Mang danh sách hạ nhân trong nhà ra đây. Tất cả mọi chuyện liên quan đến Từ Quỷ phải bẩm báo rõ ràng toàn bộ, nhất là quản sự làm việc cho Tam lão gia.

Cổ Minh Châu dặn dò Liễu Tô:
Dẫn vào người vào phòng bên, chúng ta đến đó thẩm vấn.


Loạn rồi, loạn rồi!
Châu lão phu nhân thấy vậy thì sốt ruột:
Ngày mai ta phải đến nha môn để kêu oan.


Bà mẫu đừng trách cháu tâm ngoan thủ lạt.
Châu Trạch Sênh nói:
Những chuyện khác thì cho qua, nhưng chẳng ai muốn dính vào án mưu phản cả. Đàn ông bị giết thì thôi, nữ quyến sẽ bị sung vào Giáo phường ti. bá mẫu đến hẻm kỹ viện chưa? Đến nay người trong đó vẫn còn ở trong sân viên nhà họ Châu, không biết chừng ngày mai lại nhập vào tiện tịch, con cháu đừng hòng trốn thoát.


Kẻ nào dám?
Châu lão phu nhân trừng mắt:
Ngươi không phải người của nhà này, sao dám vượt quá chức phận, tự tung tự tác?

Tùy tùng bên cạnh Châu Trạch Sênh kê ghế để y ngồi xuống:
Nha môn sẽ đến đây nhanh thôi. Kết cục của việc cấu kết với loạn đảng thể nào, các người đều biết rõ. Nếu che giấu loạn đảng mà sau này bị điều tra ra thì đừng trách gia tộc Châu thị không cứu các người.

Ảnh mắt Chầu Trạch Sênh lướt qua mặt mọi người:
Các ngươi hãy nhớ đến đại tiểu thư. Vụ án của đại tiểu thư còn chưa được kết án đã bị bỏ rơi trong đại lao. Các ngươi chẳng qua cũng chỉ là hạ nhân, nếu xảy ra chuyện gì thì các ngươi còn trông mong có người đến cứu các ngươi ư? Huống chi giờ Tam lão gia cũng vào nha môn rồi, huynh ấy tự lo cho bản thân còn khó, chẳng lẽ còn có thể bảo vệ các ngươi? Sớm làm rõ những chuyện liên quan đến Từ Quý sẽ có lợi cho tất cả mọi người.

Trong đám hạ nhân đã có kẻ bắt đầu lẩn tránh ánh mắt, nhìn người bên cạnh. Từ Quý bị bắt, thư phòng nhà họ Châu cũng bị nha môn niêm phong, Tam lão gia và Tam phu nhân đi mãi vẫn chưa về. Có lẽ chuyện thực sự giống như Châu thất lão gia nói, lần này nhà họ Châu lành ít dữ nhiều rồi.
Cổ Minh Châu nhìn hạ nhân trong sân, người dao động trước đương nhiên phải thẩm vấn trước. Những năm qua Từ Quý ở nhà họ Châu, thể nào cũng có làm ra một vài chuyện khuất tất. Phải cảnh cáo trước để người nhà họ Chậu hoang mang, có như thế thì mới hỏi ra được nhiều chuyện.
Hơn nữa mọi người đều biết quan hệ của tiểu thúc với cha mẹ. Nếu cái chết của mẹ có nội tình gì khác, không biết chừng có người sẽ mang chuyện này ra để cầu xin tiểu thức bảo vệ.

Đuổi nó ra ngoài.
Châu lão phu nhân hét một tiếng. Không đợi hộ vệ nhà họ Châu tiếng lên,
soạt
một tiếng, Châu Trạch Sênh đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Y cắm mũi kiếm xuống đất, chuôi kiểm còn không ngừng lay động. Châu Trạch Sênh nhẹ nhàng bóp cổ tay:
Cũng được, giúp huynh đệ bọn ta giãn gân cốt một chút.

Khi từ Vệ sở vào kinh thành, y có đưa vài thân tín đến, ngoài ra còn có người nhà họ Ngụy nữa. Hộ vệ nhà họ Châu nào phải đối thủ của họ?
Hạ nhân nhà họ Châu không ai dám tiến lên.

Tộc bá mẫu đừng sốt ruột.
Châu Trạch Sênh nói:
Cháu biết bình thường tộc bá mẫu công chính, vì thế nên trước khi vào cửa, cháu đã bẩm báo với nha môn thay tộc bá mẫu rồi.

Nghi ngờ của Châu lão phu nhân đến giờ mới được chứng thực:
Là ngươi...

Châu Trạch Sênh hào phóng thừa nhận:
Là cháu. Sáu năm trước cháu đã muốn làm vậy rồi. Từ sau khi huynh trưởng qua đời, gia phong nhà bá mẫu không đàng hoàng, sớm nên mời trưởng bối trong tộc đến chỉnh đốn. Chỉ có điều sáu năm trước, cháu thấp cổ bé họng, cuối cùng chỉ có thể bị nhốt trong đại lao. Nhưng mà lúc ấy cháu đã thề rằng sẽ có một ngày nào đó, cháu sẽ trở về vạch trần những thứ dơ bẩn của nhà bá mẫu.

Làm hạ nhân, nếu chủ nhân khai ân thì còn có ngày ngẩng mặt làm người chứ nếu thực sự nhập tiên tịch ở Giáo phường ti rồi thì mãi mãi không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Châu Trạch Sênh thản nhiên nói:
Người không vì mình thì trời chu đất diệt. Nếu khai thật mà sợ mai sau bị trả thù thì ta có thể cho các ngươi một ít bạc để rời khỏi nhà họ Châu. Nhưng nếu có kẻ dám nói dối qua mặt ta, ta quyết không tha cho kẻ đó. Hôm nay Châu Trạch Sênh ta nói được làm được!


Châu Trạch Sênh đứng dậy đi đến bàn đá trong sân viện, vỗ một nhát xuống, bàn đá nứt vỡ,

Cổ Minh Châu nhìn bà bà làm việc nặng trong nha môn:
Theo ta vào nội viện thẩm vấn nữ quyến.


Bà bà đáp một tiếng.

Cổ Minh Châu bước vào nội viện, đi đến hành lang thì nhìn thấy Châu Như Chương dẫn theo người đến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.