Chương 475: Cái chết của mẹ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1412 chữ
- 2022-02-06 09:23:38
Các người chết cả rồi à?
Châu Như Chương phát hiện ra không có ai đi ngăn cản cô gái kia liền gào lên.
Nha 8hoàn bên cạnh vội vàng tiến lên nói:
Họ là người trong phường mà Thất lão gia mời đến đến để giúp đỡ thẩm vấn.
Châ3u Như Chương nhíu mày:
Dựa vào đầu mà thúc ấy làm chủ ở nhà ta? Tổ mẫu đâu?
Phạm ma ma nghe thấy thì sắc mặt trắng bệch. Đại khái bà ta có thể hiểu được ý của người trong phường này. Phàm là hạ nhân không có điểm đáng nghi thì sẽ được thả đi, ngược lại nếu bị giao cho Thất lão gia thì khác, có lẽ họ còn bị áp giải đến nha môn để thẩm vấn nữa.
Phạm ma ma quản lý mấy lối đi ở hậu viện, mọi người đều biết hằng ngày quan hệ giữa Phạm ma ma và Từ Quý không tệ, Phạm ma ma thường xuyên mua đồ ăn cho Từ Quý, Từ Quý có việc tốt thì chia cho Phạm ma ma.
Cổ Minh Châu cầm danh sách hạ nhân nhà họ Châu, chỉ liếc qua hai cái xem trong sáu năm qua thay đổi bao nhiêu, tất cả cô đều nhớ rõ trong lòng.
Trong ba ma ma quản sự từng hầu hạ bên cạnh cô sáu năm trước, Vương ma ma, Phùng ma ma đến phòng Châu lão phu nhân, Lương ma ma tự xin đến điện trang. Cô đã cho người đi mời Lượng ma ma, một lúc nữa Lương ma ma sẽ đến.
Cho người qua đó nghe ngóng tin tức.
Châu Như Chương chỉ chỉ hướng cô gái của người trong phường vừa rời đi:
Bẩm báo cho ta mọi lúc.
Đám người đó nhất định hiểu tình hình nội trạch nhà họ Châu. Sai mẩy nha hoàn, bà bà không biết gì qua đó cầm chân, kéo dài thời gian, có lẽ tổ mẫu và nhị bả có thể nghĩ ra cách thoát thân.
Mầm mống nghi ngờ một khi đã lan truyền trong đám hạ nhân, ánh mắt mọi người nhìn người đối diện đã bắt đầu có sự nghi ngờ và đề phòng, hơn nữa những kẻ có tật giật mình thì sẽ càng sợ hãi hơn.
Phạm ma ma bước lên trước mấy bước rồi đột nhiên dừng lại, quay người trở về phòng bên:
Nương tử, tôi còn chuyện chưa nói hết. Từ Quý còn qua lại với mấy người nữa.
Cổ Minh Châu nhàn nhạt nói:
Nói đi, bà và Từ Quý đã làm những chuyện gì?
Oan... oan uổng quá.
Vương ma ma quỳ xuống:
Nương tử... cô nương... tôi không làm gì cả, cũng không biết Từ Quý và Thổi nhị gia có qua lại với nhau, tôi...
Lại có vài người liên tục bị dẫn vào trong.
Vương ma ma, đến lượt bà rồi.
Nói rồi Phạm ma ma nhìn Vương ma ma bằng ánh mắt sâu xa.
Tim Vương ma ma nhảy lên. Để bảo vệ bản thân, Phạm ma ma ra tay với bà ta ư?
Cổ Minh Châu nhìn Vương ma ma trước. Vương ma ma từng hầu hạ trong phòng mẹ, sau khi mẹ qua đời thì chăm sóc cô. Lúc này, Vương ma ma rụt tay đứng đó, ánh mắt lóe lên.
Cố Minh Châu không nói gì với Vương ma ma mà nhìn bà bà:
Dẫn từng người vào phòng bên để hỏi.
Tất cả mọi người nhìn nhau.
Tay Vương ma ma run rẩy.
Vương ma ma ngẩng đầu lên. Cô nương trong phương kia đứng của phòng ngách, nhìn ba ta qua tấm vải sa. Vương ma ma nuốt nước bọt mấy lần nhưng vẫn không thể khiến nhịp tim của mình ổn định trở lại.
Căn phòng lạnh giá thấu xương, Vương ma ma nói:
Nương tử muốn hỏi chuyện gì?
Vừa nói ra, bà ta lập tức nghe thấy tiếng răng mình đánh cập vào nhau.
Nghe đến ba chữ Giáo phường ti, Châu Như Chương rùng mình, có điều rất nhanh sau đó cô ta bừng tỉnh:
Lời của thúc ấy sao có thể coi là thật? Tổ mẫu cũng bị thúc ấy dọa ư? Hơn nữa còn có nhị bá mà.
Nhị lão gia ở trong viện không ra, quản chặt hạ nhân của nhị phòng rồi.
Nha hoàn mím môi, giấu một vài việc. Dù sao người bị bắt cũng là Tam lão gia, Nhị lão gia không lo lắng là chuyện đương nhiên, không biết chừng đến giờ phút then chốt, ông ta sẽ bỏ rơi tam phòng cũng nên.
Châu Như Chương không thể tin nổi. Vậy mà nhị bá lại bỏ mặc bọn họ. Làm thế nào đây? Cô ta còn có thể làm gì bây giờ? Nếu Định Ninh hầu ở trong kinh thành, cô ta có thể đi xin Định Ninh hầu giúp đỡ, nhưng bây giờ... Không đúng, Châu Như Chương nhớ ra rồi. Cô ta nghe mẹ nói Từ Quý bị Định Ninh hầu sai người theo dõi. Cô ta không thể hiểu được, rõ ràng Định Ninh hầu đã tha thứ cho Châu Như Quân rồi, tại sao ngài ấy vẫn đối phó với nhà họ Châu?
Lão phu nhân đang ở tiền viện.
Nha h9oàn thấp giọng nói:
Căn bản là không thể ngăn cản được. Thất gia nói rồi, nếu ai không thành thật khai báo thì sẽ bị đưa đế6n nha môn, sau này sẽ bị sung vào Giáo phường ti.
Bây giờ Thất lão gia đã khác rồi. Giờ y là chỉ huy lục phẩm của B5inh mã ti, chưởng quản binh mã Bắc thành Châu tam lão gia lại bị đưa đến nha môn, thật thúc còn tìm trưởng bối trong tộc đến để làm chỗ dựa nữa, ai dám động vào y?
Nhưng cô gái người trong phương này mới đến nhà họ Châu, sao có thể nắm rõ tình hình ở đây chính xác như vậy? Chẳng lẽ trong đám hạ nhân bị hói trước đó, có kẻ tiết lộ bí mật?
Không khí trong phòng thay đổi trong nháy mắt, thời điểm then chốt ai ai cũng muốn tự bảo vệ bản thân. Khai ra chuyện có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, sao không làm chứ?
Nhị tiểu thư.
Nha hoàn khuyên:
Giờ chúng ta không làm được gì, vẫn nên về phòng đợi tin tức đi. Lão gia, phu nhân đều ở đó, người cũng nên học theo Nhị lão gia, quán quân sự trong sân viện đi.
Châu Như Chương hoảng hốt, cô ta đâu thể quản được.
Nha hoàn nói:
Cũng không biết người của Thất lão gia có đến bắt chúng ta đi thẩm vấn không?
Vương ma ma nhìn cô gái của người trong phường vào phòng bên, bà bà bắt đầu đưa từng người vào, không bao lâu sau đã có người từ trong phòng ra, bà bà không nói gì mà chỉ thả người đi.
Đến khi quân sự là Phạm ma ma bị đưa vào, lúc ra ngoài bà bà dặn dò:
Đưa bà ta đến tiền viện, giao cho Thất lão gia.
Bóng Phạm ma ma biến mất trong phòng bên. Lần này Phạm ma ma vào đại khái nửa canh giờ, toàn bộ người bên ngoài đều không biết nên làm gì, không biết Phạm ma ma đi ra thì sẽ đến lượt ai nữa. Cuối cùng cánh cửa lại được mở ra một lần nữa. Phạm ma ma được thả ra khỏi phòng, lần này người trong phường không giao bà ta cho Châu thất lão gia nữa.
Nói thật thì sẽ không sao, nếu dám giấu giếm, vậy thì cùng tội với Từ Quý.
Cố Minh Châu cầm lò sưởi, mỉm cười nhìn Vương ma ma đang run lẩy bẩy. Cô cho người mở cửa ra, Vương ma ma đương nhiên sẽ cảm thấy lạnh, càng lạnh thì sẽ càng cảm thấy bất an.
Giao bà ta cho Châu thất lão gia đi, hẳn là người của nha môn cũng đến rồi.
Cổ Minh Châu dặn dò một tiếng, bà bà liền tiến lên kéo Vương ma ma ra.
Bị hai bà bà giữ chặt vai, Vương ma ma hét thảm một tiếng:
Nương tử tha mạng! Tôi thực sự không làm gì cả. Tôi cũng chỉ đưa cho Từ Quý một ít bạc để ông ta nói tốt về tôi với Tam lão gia, cho chồng tôi được chuyển lên tiến viện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.