Chương 476: Tâm can


Thì ra thực sự có người sẽ đột nhiên điếc tạm thời, không nghe thấy gì cả. Cổ Minh Châu nhìn môi Vương ma ma mấp máy, ngón tay si8ết chặt, trong lòng đau đớn, nỗi đau này còn đau hơn cả khi cô bị bắn chết trong đại lao.

Con người lúc buồn nhất sẽ vô 3thức khóc, sẽ cuộn tròn lại nhưng lần này cô không muốn, cô chỉ muốn giết người.

Vương ma ma lặp lại một lần nữa, căn ph9òng yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Bà ta cẩn thận ngẩng đầu lên, thấy cô nương ngồi trên ghế không động đậy th6ì càng hoảng loạn hơn. Chẳng lẽ bà ta nói chưa đủ sao?
Cánh cửa lại được mở ra. Cố Minh Châu nhìn thấy Lương ma ma. Lượng ma ma nhìn Vương ma ma đang quỳ dưới đất thì hơi ngạc nhiên, có điều trong mắt lướt qua ý cười khinh miệt. Tuy rằng chỉ lướt qua nhưng Cổ Minh Châu có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nương tử.
Vương ma ma chỉ Lương ma ma:
Nương tử hỏi bà ấy đi, trước khi Giang Nguyệt đi theo phu nhân, bà ấy từng nói chuyện với Giang Nguyệt, Giang Nguyệt đã nói những gì?

Lương ma ma không biết trước đó Vương ma ma đã khai ra những chuyện gì, nhưng bà ta nghe thấy Vương ma ma nhắc đến Giang Nguyệt thì đã hiểu được đại khái. Có lẽ Thật lão gia đang điều tra chuyện Đại phu nhân qua đời.
Tóc mai bạc trắng của Lương ma ma như nhuộm một lớp sương lạnh giá:
Đám người đó sẽ không có kết cục tốt đâu!

Lương ma ma lại nói:
Nương tử, có thẩm vấn Điền ma ma bên cạnh lão phu nhân là biết ngay. Sau khi Đại phu nhân qua đời, Điện ma ma là người sửa soạn lại y phục cho Đại phu nhân.

Nếu mẹ bị kẻ khác hại chết thì trên người sẽ có vết thương để lại trong quá trình giãy giụa.
Sau khi cha mẹ qua đời, cô được đưa đến chỗ tổ mẫu, đại khái là một thời gian rất lâu, cô không ngửi nổi mùi hương khói trong âm đường ở sân viện tổ mẫu, ngửi được là cô cảm thấy buồn bã, nhớ đến quan tài màu đen kia, nhớ đến trọng hiểu, vải thô, nhớ đến việc cha mẹ đã rời xa cô.
Tôi không ngủ được, cô sẽ cuộn mình trong chăn, cố gắng mở to mắt nhìn. Cô rất muốn nhìn thấy cha mẹ đẩy cửa vào, cô nhớ đến những tăng nhân, đạo sĩ kia nói nơi mà cha mẹ đến. Cô có thể đến đó không? Làm thế nào để đến được đó? Đến đó rồi liệu nhà họ có như trước không?
Lúc ấy cô chỉ biết đến nỗi đau mất người thân chứ chưa từng nghĩ liệu có nội tình gì không. Cô ỷ lại vào tổ mẫu, tin tưởng các thúc thúc, dựa dẫm vào họ. Mỗi lần trưởng bối nối các thúc thúc phải chăm sóc cô nhiều hơn, cô cũng sẽ gật đầu phụ họa, nói với trưởng bối rằng thúc thúc, thẩm thẩm đối xử với cô rất tốt.
Trên thực tế, tất cả chỉ là biểu hiệu giả dối che đậy sự bẩn thỉu.
Chắc chắn cái chết của mẹ có ẩn tình khác. Tam thúc không nên xuất hiện trong sân viên của trưởng tẩu trong đêm. Sau khi mẹ qua đời, tổ mẫu một tay lo liệu tang sự, chắc chắn không phải là vì coi trọng mẹ mà là để che giấu điểm đáng nghi.
Nhưng ai có thể hối lộ nha môn để nha môn không điều tra kỹ?
Cổ Minh Châu đứng dậy:
Ta không thẩm vấn bà ta ở đây.

Với đám người kia, nơi này quá bình yên, đại lao thực thụ và sự tra tấn dã man mới là nơi chúng phải đến.
Cổ Minh Châu vừa nói xong, tiếng bước chân dồn dập đã vang lên, Châu Trạch Sênh vén rèm bước vào. Sau khi nghe bà bà bẩm báo, trong lòng y tràn ngập lửa giận, hận không thể lập tức đến đại lao băm vằm Châu tam lão gia ra, nhưng y lại nghĩ đến A Quân, lúc này A Quân cần y hơn.
Vương ma ma nói:
Sau khi Đại lão gia qua đời, Đại phu nhân chỉ thích yên tĩnh. Đại tiểu thư cũng mới đổ bệnh, Đại phu nhân và hạ nhân trong viện đã thức trắng mấy ngày, Đại phu nhân thấy bệnh tình đại tiểu thư chuyển biến tốt rồi, thương chúng nô tỳ nên người đã cho chúng nô tỳ đi nghỉ. Nhưng bệnh đại tiểu thư mới có chuyển biến tốt, để lại vài người mới có thể yên tâm. Vì thế tôi và Lương ma ma trông đại tiểu thư, Phùng ma ma và đại nha đầu Giang Nguyệt luân phiên trực ở sân viện Đại phu nhân. Lúc Đại phu nhân xảy ra chuyện, Giang Nguyệt đang ở phòng trực, cũng không biết là quá mệt hay thế nào mà cô ấy ngủ quên mất. Sau khi Đại phu nhân đi, Giang Nguyệt không có mặt mũi nào để sống tiếp, vì vậy đã đi theo Đại phu nhân rồi.

Những chuyện mà Vương ma ma, Cổ Minh Châu cũng nhớ một ít. Cô hỏi vậy là để xác nhận xem Vương ma ma có nói thật hay không.
Lúc ấy cô đột nhiên mắc bệnh đậu mùa, tổ mẫu cho người dọn dẹp một nơi cách xa sân viên để có dưỡng bệnh. Mẹ không ngủ, không nghỉ chăm sóc cô mấy ngày, cuối cùng bệnh tình cô có chuyển biến tốt, người mới trở về nghỉ ngơi.
Ánh mắt Lượng ma ma nóng bỏng:
Bà nhìn thấy gì? Là kẻ nào dám hãm hại đại tiểu thư? Có phải là Tam gia không?

Vương ma ma thấp giọng nói:
Tôi chỉ nhìn thấy Tam lão gia vào phòng Đại phu nhân.


Tôi biết ngay mà!
Mặt Lượng ma ma bi phẫn:
Lúc Đại lão gia còn thì còn đỡ, Đại lão gia đi rồi, ánh mắt Tam lão gia nhìn Đại phu nhân quá suồng sã.

Vương ma ma nói đến đây thì nuốt nước bọt một cái:
Lúc ấy nô tỳ cũng không kịp nghĩ nhiều. Nô tỳ ra ngoài hô hoán mọi người, lão phu nhân chạy tới rất nhanh, sau đó lão phu nhân ngồi trong phòng làm chủ, những người hầu hạ Đại phu nhân là chúng tôi đều quỳ ở bên ngoài không được tiến lên.

Lão phu nhân muốn một tay lo liệu hậu sự của Đại phu nhân. Nếu lúc đó bà ta đưa ra nghi ngờ thì sẽ bị diệt khẩu, vì thế bà mới chắc chắn cái chết của Đại phu nhân có liên quan đến Châu tam lão gia, nếu không lão phu nhân sẽ không đến dọn dẹp tàn cuộc.
Cố Minh Châu hỏi tiếp:
Tại sao tối đó không có ai hầu hạ bên cạnh Châu đại phu nhân?

Lương ma ma vừa kích động vừa cuống cuồng hỏi Vương ma ma:
Có phải bà biết chuyện gì không? Lúc đó tôi hỏi bà, bà không chịu nói gì cả. Tôi đã sớm nghi ngờ trong chuyện này có vấn đề rồi.


Lương ma ma, lúc Châu đại phu nhân qua đời, Giang Nguyệt không nói gì sao?
Cổ Minh Châu ngắt lời Lượng ma ma. Hiện giờ là thời cơ tốt nhất để điều tra, phải điều tra liền một mạch, không thể để cảm xúc dao động.
Lương ma ma là người thông minh, nghe đến đây thì biết mình nên làm gì:
Giang Nguyệt nói không hiểu tại sao cô ấy lại ngủ sâu đến vậy, dù có bị người ta gọi dậy, đầu óc cô ấy vẫn cứ choáng váng, lơ mơ. Nghe đến đây, tôi liền bẩm báo với lão phu nhân để lão phu nhân điều tra xem có phải Giang Nguyệt bị người ta hạ thuốc không.

Cô nhớ mẹ còn nói đợi khi nào cô khỏe lên thì sẽ làm bánh đậu đỏ ngọt cho cô ăn. Nhưng không ngờ cô còn chưa thể xuống giường đi lại thì đã nghe được tin mẹ qua đời.
Không còn giọng nói dịu dàng của mẹ, không còn nụ cười của mẹ, chỉ còn cỗ quan tài đen thui trong sân viện.
Lúc ấy cô mới ba tuổi, vốn dĩ những ký ức này phải nên mờ nhạt nhưng vì liên quan đến sự ra đi của cha mẹ, ảnh hưởng cực lớn đến cô nên những chuyện này vẫn luôn ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong tâm trí cô.
Vương ma ma nói:
Nương tử, những gì nô tỳ nói đều là sự thật.
T5ay Cổ Minh Châu nhẹ nhàng thả lỏng, sau khi hít thở vài hơi, cô mới nói:
Bà có bẩm báo những chuyện này cho những người khác của nhà họ Châu không?

Cuối cùng cô gái cũng lên tiếng.
Vương ma ma không hề chần chừ gì:
Sao nô tỳ dám nói chứ? Chuyện thế này... nói ra chắc chắn không ai tin. Đại lão gia đã qua đời, nhà ngoại Đại phu nhân thì ít người, không có ai chủ trì đại cuộc, chỉ còn lại đại tiểu thư còn nhỏ, không có ai làm chủ.


Kết quả thì tìm được thuốc mê trong tủ Đại phu nhân. Lão phu nhân thấy vậy liền nói Đại phu nhân đã muốn tự vẫn, vì thế mới để Giang Nguyệt ngủ mê man.

Bình thường tôi là người sắp xếp tủ cho Đại phu nhân, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái bình sứ đựng thuốc mê kia. Tôi kể chuyện này cho Vương ma ma nghe, Vương ma ma lại nói hình như bà ấy từng nhìn thấy
rồi.

Vương ma ma nói:
Tôi nói vậy chẳng phải là vì muốn tốt cho bà sao? Bà cứ bám riết mãi không buông như thế thì sẽ có kết quả gì tốt? Bà và tôi là hạ nhân, sao có thể làm chuyện trái với gia chủ? Nếu không phải lần này Thất gia làm chủ, tôi cũng không dám nói những gì mình thấy năm ấy ra.


Thật lão gia.
Cố Minh Châu điều chỉnh giọng mình cho bình tĩnh, tự nhiên:
Có thể bắt Điện ma ma bên cạnh Châu lão phu nhân rồi, tốt nhất là cùng thẩm vấn Châu tam lão gia và Từ Quý luôn, để Điền ma ma xem bộ dạng trong đại lao của Từ Quý.


Châu Trạch Sênh gật đầu.


Thật lão gia đi sắp xếp trước, ta hỏi xong khẩu cung của hạ nhân sẽ đến ngay.


Cô muốn dùng từng lớp, từng lớp chứng cứ để trói chặt chúng, cho người đời thấy rõ lòng dạ của chúng.

Điện ma ma thấy Châu thất lão gia nổi giận đùng đùng đi vào nội viện, trong lòng bắt đầu thấy thấp thỏm bất an. Bà ta biết rõ quan hệ của Châu thất lão gia và đại phòng. Lần này Châu thất lão gia đến, ngoài việc xử lý chuyện Từ Quý ra thì cũng là để trút giận cho đại phòng. Liệu Châu thất lão gia có phát hiện ra chuyện của Đại phu nhân không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.