Chương 477: Không thoát được


Châu lão phu nhân nhìn về phía Châu Trạch Sênh:
Cháu thất, người đang làm gì vậy?
Giọng điệu có vẻ nghiêm nghị nhưng thực ra đã không 8còn sức lực nữa.

Châu Trạch Sênh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Châu lão phu nhân với một ánh mắt gắt gao.

Y đi tới b3ên cạnh Châu lão phu nhân, thản nhiên nói:
Nhà họ Uông vẫn còn người.


Không cần mở cửa.
Châu Trạch Kính ra lệnh:
Nói với cô ta chuyện của lão tam không liên quan gì đến viện chúng ta.

Quán sự đáp dạ, vội vàng đi đuổi người trong phường kia. Chỉ chốc lát sau, quản sự đã quay lại phòng, bẩm:
Nhị lão gia, người trong phường Tưởng thị nói cô ta không tìm Nhị lão gia.

Châu Trạch Kính cười khẩy, coi như cô ta biết điều.

Không ạ.
Người phụ nữ kể:
Khi đó lão phu nhân không dặn đi mời thầy lang đến xem. Đến lúc lão phu nhân mặc xong quần áo, dẫn đến phòng Đại phu nhân, nô tỳ nhìn thấy Điện ma ma ôm một bộ quần áo ra ngoài. Trên vạt áo đó có thêu một đóa hoa hải đường, ai cũng biết Đại phu nhân thích làm như vậy, nên bộ quần áo đó là của Đại phu nhân.
Vẻ mặt tiền ma ma rất căng thẳng, dường như cố ý né tránh người khác.

Người phụ nữ khẽ mỉm đôi môi khô nứt:
Nô tỳ cảm thấy kỳ lạ nên đã âm thầm đi sau lưng Điện ma ma, muốn biết rốt cuộc điện ma ma định làm gì thì trông thấy bà ấy đem đốt bộ quần áo mà Đại phu nhân đã thay ra.

Nghe đến đây, sắc mặt Châu lão phu nhân đã tái mét, nhưng bà ta vẫn cố gắng chịu đựng, hai mắt hằm hè nhìn người phụ nữ kia:
Là ai xúi giục ngươi nói như vậy? Ngươi muốn làm gì? Hãm hại người nhà ta, sau đó chiếm đoạt...


Lão phu nhân yên tâm đi.
Châu Trạch Sênh nói:
Người trong nhà lão phu nhân có chết sạch thì cũng là tộc Châu thị tới lấy tài sản, cháu sẽ không động đến một xu.

Cổ họng Châu lão phu nhân như bị chẹn một hòn than nóng khiến bà ta suýt nữa thì không thở nổi.
Chẳng phải người trong phương kia rất lợi hại sao? Tại sao không đi tìm nhị phòng mà làm phiền, cứ chăm chăm vào tam phòng bọn họ làm gì? Lòng Châu Như Chương như lửa đốt.
Châu Như Chương đang suy nghĩ thì thấy người hầu tới bẩm báo:
Nhị tiểu thư, người trong phương kia lại đến nhị phòng rồi, xem ra vẫn muốn thẩm vấn người của nhị phòng.

Châu Như Chương trợn to hai mắt.
Ánh mắt Châu Trạch Kính trở nên sâu thẳm, gì mà mời đến nha môn khai bảo rõ ràng, bọn họ muốn dẫn người đi thẩm vấn thì có. Còn nói không tìm ông ta hỏi chuyện, tìm quản sự của ông ta thì có khác gì tìm ông ta cơ chứ?
Quản sự nói:
Nếu nô tài không đi cùng, có lẽ Tưởng thị kia sẽ không chịu bỏ đi.

Châu Trạch Kinh nghiến răng:
Vậy cứ để cô ta đứng đấy.

Châu Trạch Sênh nhìn người phụ nữ ban nãy:
Ngươi nói tiếp đi, còn nhìn thấy gì nữa?

Người phụ nữ đáp:
Lão phu nhân gọi chúng nô tỳ tới hầu hạ mặc quần áo, sau đó dặn Điền ma ma dẫn người đến phòng Đại phu nhân. Lão phu nhân còn nói, ngoại trừ Điền ma ma, không cho phép bất cứ ai xem Đại phu nhân nữa.

Châu Trạch Sênh nói:
Không mời thầy lang sao?

Châu Trạch Kính nghe quản sự bẩm bảo:
Sau khi Điện ma ma bị giải đi, người trong viện của lão phu nhân đã khai ra rất nhiều chuyện.

Châu Trạch Kính nhìn về phía chiếc đồng hồ cát trên mặt bàn, mới được có một canh giờ. Sáu năm không gặp, không ngờ Châu Trạch Sênh lại trở nên lợi hại như vậy. Quản sự nói tiếp:
Có vẻ như nương tử trong phường đó hiểu rõ nhà họ Châu chúng ta như lòng bàn tay, còn đến điền trang đón Lương ma ma từng hầu hạ Đại phu nhân và đại tiểu thư nữa.

Rất nhiều chuyện chính là như vậy, chỉ cần túm được một đầu sợi dây là bất kể thứ buộc ở đầu còn lại có lớn như thế nào thì cũng sẽ bị lôi ra ngoài. Đây chính là nguyên nhân Châu Trạch Kính không đến tiền viện, ông ta muốn xem Châu Thạch Sanh và những người trong phương kia thâm sâu thế nào.
Điện ma ma là quản sự thân cận mà Châu lão phu nhân tin tưởng nhất. Bình thường trong mắt người hầu nhà họ Châu, bà ta có địa vị rất cao. Vậy mà bây giờ Châu lão phu nhân cũng không bảo vệ được bà ta thì những người khác lại càng để cho Châu Trạch Sênh tùy ý xử lý. Thấy tình hình như vậy, những người hầu khác nhà họ Châu lúc trước vẫn cảm thấy may mắn, bây giờ đều lần lượt cúi gắm mặt.
Châu lão phu nhân siết chặt tay.

Thật lão gia.
Trong đám đông có một người phụ nữ bước lên, cúi đầu nói:
Đêm hôm Đại phu nhân qua đời, Châu tam lão gia đột nhiên tới tiểu viện của lão phu nhân, nô tỳ ở trong trực phòng, nhìn thấy rõ ràng qua cửa sổ.

Không lâu sau thì Châu tam lão gia đi, sau đó Vương ma ma ở viện của Đại phu nhân đến bẩm báo Đại phu nhân đã tự vẫn.

Lão tam làm hỏng việc nhiều hơn là được việc. Châu Trạch Kính chau mày, nếu như không phải ông ta vội đi làm mấy chuyện kia thì đã không bị người khác nắm được đằng chuối.

Nhị lão gia, người trong phường tân Tướng thị kia dẫn người đến hỏi chuyện ạ.

Châu Trạch Kính ngẩng đầu lên, lá gan của người trong phường to thật đấy, ông ta đã ra lệnh cho tất cả mọi người không được ra ngoài, người trong phường lại được đằng chân lân đằng đầu, tự tìm đến tận nơi.
Có những lời khai này, lát nữa hỏi Điện ma ma từng chuyện một, không sợ không cậy được miệng bà ta. Châu Như Chương cách đó không xa nghe được những lời này, đến tận bây giờ cô ta mới biết rõ ngọn nguồn. Trên dưới trong nhà căng thẳng như vậy, ngoại trừ Từ Quý và cha bị bắt ra, còn có người khác khai rằng cái chết của Đại bá mẫu có điểm kỳ lạ.
Tay chân Châu Như Chương lạnh toát, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô ta là nhất định đúng liên quan gì đến nhà cô ta, suy nghĩ thứ hai là cho dù có liên quan, cha cũng đừng khai nhận, nếu không bọn họ sẽ xong đời.

Như Nguyệt đi đâu rồi?
Châu Như Chương nhận ra một vấn đề đó là tam muội luôn ở bên cạnh, hiếu thảo với bà nội đã biến mất.
Châu lão phu nhân giả vờ bình tĩnh:
Ngươi đang nói gì vậy?
Châu Trạch Sênh vốn không muốn để bà già này nhận tội ngay bây giờ, mục đích của y là Điện ma ma. Y muốn cho Điện ma ma biết tiếp theo bà ta sẽ phải trải qua những chuyện gì.
Có người nhà họ Châu và nhà họ Uông ở đây, y sẽ nghĩ đủ mọi cách mọi được chân tướng từ miệng Điền ma ma.
Bà bà tiến lên giữ chặt lấy Điện ma ma, ấn đầu bà ta xuống, bắt bà ta khom người rời khỏi nhà họ Châu.
Nhà họ Uông là nhà mẹ của Châu đại phu nhân.
Cả9 người Châu lão phu nhân lạnh run.
Châu Trạch Sênh nói tiếp:
Cho dù nhà họ Uông không còn ai quản lý thì vẫn còn Châu thị có t6hể làm chủ cho đại tẩu.
Đến bây giờ, dự cảm không lành của Châu lão phu nhân đã ứng nghiệm. Trong nhà hỗn loạn, quả nhiên không trói b5uộc được đám người hầu kia nữa, đã có người nhắc tới chuyện của Uông thị.
Quản sự nói:
Những Tướng thị báo nổ tài đi cùng cô ta một chuyển.

Chân mày Châu Trạch Kính còn chưa kịp giãn ra đã lại nhíu vào chặt hơn, ông ta nghi hoặc hỏi:
Sao lại thế?

Quản sự đáp:
Lúc Đại phu nhân qua đời, là nô tài đến phủ Thuận Thiên mời người đến khám nghiệm tử thi. Đã có người khai nhận cái chết của Đại phu nhân có ẩn tình khác nên tất cả những người có liên quan đến vụ án ngày hôm đó đều phải đến nha môn khai báo rõ ràng.

Vừa dứt lời, Châu Trạch Kính chợt nhớ đến một chuyện, Điện ma ma đã bị giải đến nha môn phủ Thuận Thiên, e rằng Điện ma ma sẽ nhanh chóng khai ra, chỉ cần nha môn có được lời khai thì sẽ có văn thư chính thức, đây chính là chỗ dựa của Tướng thị,

Châu Trạch Kính cảm thấy bực bội, ông ta đẩy cửa đi ra ngoài.

Đứng ở cửa, Châu Trạch Kính nhìn ra ngoài viện, sau đó trông thấy một ngọn đèn. Ngọn đèn kia khẽ đung đưa trong gió những ánh đèn không hề tắt, bóng người xách đèn cũng không may máy dao động. Hình như người trong phường tên Tưởng thị này biết ông ta sẽ đẩy cửa ra kiểm tra nên cô chọn đứng trên tảng đá, ở một vị trí chỉ cần ông ta đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy, đối mặt với ông ta từ xa. Dường như Tưởng thì có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông ta. Châu Trạch Kính thẩm phát run trong lòng, nảy sinh mấy phần sợ hãi.

Cổ Minh Châu nhìn Châu Trạch Kính, người cô muốn dẫn đi, vụ án cô muốn điều tra thì sẽ không một ai ngăn cản được.

Châu Trạch Kính nói:
Chỉ là một con chó của Châu Trạch Sênh mà thôi, có bản lĩnh lớn thể nào cơ chứ? Châu Trạch Sênh thì mới được ai đến giúp đỡ?


Châu Trạch Kính vừa dứt lời thì thấy có một người chạy thẳng tới. Người đó đi ngang qua Tưởng thị, đến trước viện của ông ta rồi gõ cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.