Chương 478: Hừ, người cũng xứng sao?


Châu Trạch Kính đứng trong viện nghênh đón Tô Phủ:
Tri phủ đại nhân.


Tô Phủ khẽ gật đầu.

Châu Trạch Kính lập tức8 nói:
Mời đại nhân vào nhà nói chuyện.

Thấy Tiêu quản sự đi về phía mình, Cổ Minh Châu nhảy xuống khỏi tảng đá, không chờ quản sự lên tiếng mời, cô đã dẫn người đuổi theo Tô Phủ đại nhân.
Tiêu quản sự hơi há miệng, chưa kịp làm gì đã thấy người trong phường lướt qua trước mặt ông ta như một cơn gió.
Tô Phủ nhìn thấy cô gái đội mũ mành đi tới, không khỏi âm thầm khen một câu, đúng là người trong phường, thời khắc mấu chốt có thể nhìn ra trình độ, làm việc cũng gọn gàng. Bảo sao trời chưa sáng đã lấy được lời khai của người hầu nhà họ Châu,
Tô Phủ đi được một bước đã dừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài viện. Người trong ph3ường Tương thị đứng ở chỗ cao cực kỳ bắt mắt.
Tô Phủ ra lệnh:
Bảo cả người trong phường vào đây luôn đi!

Cả ngư9ời Châu Trạch Kính cứng đờ, rốt cuộc giao tình lớn cỡ nào mới khiến Tô đại nhân quan tâm đến người trong phường như vậy? Nếu Tô t6ri phủ đã nói vậy, Châu Trạch Kính cũng không dám không nghe theo, ông ta khẽ gật đầu ra hiệu cho Tiêu quân sự. Tiêu quản sự hơi 5căng thẳng, ông ta sợ sau khi người trong phường vào nhà sẽ hỏi chuyện ông ta. Nhưng mà... tri phủ đại nhân của phủ Thuận Thiên đã đến rồi, e rằng không giấu được chuyện năm đó nữa.

Nói đi.
Tô Phủ đích thân hỏi:
Chuyện quan trọng như vậy, chắc chắn các ngươi nhớ rất rõ.

Tiêu quản sự rối hết cả ruột gan, muốn dối trá cho qua nhưng rõ ràng Tô tri phủ sẽ hỏi lại ngỗ tác đã tới nhà họ Châu năm đó, nếu như bị vạch trần sẽ thêm tội nói dối.
Tiêu quản sự cảm thấy sức lực đè lên trên vai ông ta càng lúc càng nặng nề.
Tô Phủ đặt chén trà trong tay xuống bàn:
Nói như vậy thì Châu đại nhân không có bất kỳ sai lầm gì à? Châu đại phu nhân hàm oan đến nay, còn phải cảm ơn người đã bắt tay với quan lại nha môn che giấu chứng cứ sao?


Không dám.
Châu Trạch Kính vội phủ nhận:
Tri phủ đại nhân bớt giận, nếu ta biết chuyện của trưởng tẩu có nội tình khác, chắc chắn ta đã không sai người đi đút lót.

Tô Phủ hỏi tiếp:
Ngươi đút lót quan lại đã dùng bao nhiêu bạc?

Ánh mắt Tô Phủ sâu thẳm, trên khuôn mặt càng toát lên vài phần uy nghiêm:
Chuyện của nhà họ Châu, chắc ngươi rõ ràng hơn bản phủ, bản phủ đã cho người đi truyền ngỗ tác đã tới nhà họ Châu nghiệm thi
năm đó và cả hộ phòng viết văn thư cho các ngươi tới. Phải đợi bọn họ đến, người mới chịu nói sự thật sao?

Châu Trạch Kính không ngồi yên được nữa, ông ta đứng dậy, khom lưng vái lạy Tô Phủ:
Tô đại nhân minh giám, hôm đó ta sai người đến nha môn, cũng đã tổn bạc hối lộ hộ phòng và ngỗ tác, nhưng ta chỉ muốn xử ổn thỏa chuyện hậu sự của trưởng tẩu ta. Nếu để ngô tác kiểm tra tỉ mỉ sẽ không tránh khỏi tổn hại đến thanh danh của trưởng tẩu, nữ quyển nhiều gia đình qua đời cũng làm như vậy.

Cổ Minh Châu đã thề với lòng, trước khi làm rõ chân tướng cái chết của cha mẹ, cô sẽ không yếu đuối nữa.
Tô Phủ dặn dò người bên cạnh:
Viết xong tình hình vụ án thì thông báo cho người nhà mẹ Châu đại phu nhân tới, bắt giam tất cả những người trong nha môn quan phủ có dính dáng đến vụ này.

Nói xong, Tô Phủ nhìn Châu Trạch Kính:
Châu đại nhân cũng đến hình phòng viết văn thư cùng ta đi.

Hốc mắt Cổ Minh Châu hơi nóng lên, không biết rốt cuộc lúc ấy mẹ đã trải qua những gì, bên cạnh có bao nhiêu người rình rập bà, không có ai ở bên giúp đỡ và bảo vệ. Lúc qua đời, không biết mẹ đã sợ hãi và không cam tâm thể nào, lại còn lo lắng và nhớ mong cô nữa.
Cuối cùng nước mắt cô vẫn chảy xuống, rơi vào trong vạt áo.
Nhưng chỉ có một giọt nước mắt duy nhất.
Mọi người vào nhà chính, Tô Phủ ngồi xuống, không vòng vo mà nhìn thẳng về phía Châu Trạch Kính:
Điền thị vừa bị bắt vào đại lao đã khai nhận rồi.

Lòng Châu Trạch Kính chùng xuống. Tô Phủ không nói rõ Điện ma ma đã khai nhận chuyện gì, chỉ nhìn Châu Trạch Kính, hỏi đầy ý nhị:
Những chuyện này người biết chứ?

Châu Trạch Kính bị Tô Phủ nhìn chằm chằm, nét mặt trở nên cứng ngắc:
Đại nhân đang nói đến chuyện gì?

Chuyện đã đến nước này, Châu Trạch Kính không thể không đi.
Nói đoạn, Tô Phủ đứng lên:
Đại phu nhân nhà họ Châu Uông thị, là An dân được triều đình các phong. Trước kia quân sự Từ Quý của nhà họ Châu lại có dính líu đến phản đảng, vụ án này cực kỳ quan trọng.

() Một phong hiệu của mệnh phụ thời phong kiến, chỉ chính thất của quan lục phẩm, nếu có liên quan đến nhà mẹ thì được gọi là Thái an dân. Nói đến đây, Tô Phủ nhìn về phía thư lại bên cạnh:
Người dẫn người ở lại đây hỏi chuyện những người có liên quan khác, đợi bản phủ về nha môn sẽ cho Phùng thông phán tới.

Thư lại đáp dạ, trước khi Phùng thông phán tới, hắn phải canh chừng kỳ người hầu nhà họ Châu. Nha môn thiếu người, cũng may có người trong phường giúp đỡ.

Châu đại nhân, đi thôi!
Tô Phủ rời, Châu Trạch Kính lẽo đẽo theo sau.
Trong một góc không xa gian nhà chính, Châu Như Nguyệt nhìn cha rời khỏi tiểu viện. Cô ta siết chặt khăn tay, sau khi cha đi, người trong viện bọn họ khó tránh khỏi lòng người lao động.
Châu Trạch Kính không ngờ Tô Phủ lại hỏi kỹ càng như vậy, đầu óc ông ta chẳng nghĩ được gì, ông ta liếc nhìn quản sự bên cạnh, tầm mắt lại bị một bóng người chắn ngang, chính là người trong phường tên Tưởng thị kia.

Tri phủ đại nhân.
Cố Minh Châu gợi ý cho Tô Phủ:
Châu nhị lão gia lệnh cho Tiêu quản sự đến nha môn, chắc chắn Tiêu quản sự biết chuyện này.

Tiêu quản sự muốn ra hiệu cầu viện Châu Trạch Kính nhưng đầu tiên là bị Tưởng thị cản trở tầm mắt, sau đó lại bị nha sai giữ chặt bả vai.

Nói!

Tô Phủ lại quát to một tiếng, Tiêu quản sự cúi đầu nói:
Không... không nhận bạc. Lão gia bảo nô tài mang ngân phiếu năm mươi lượng tới nhưng bọn họ không nhận.
Trong lúc Tiêu quản sự nói chuyện, Cổ Minh Châu nhìn chằm chằm Châu Trạch Kính, không biết đột nhiên nhớ tới chuyện gì, sắc mặt Châu Trạch Kính dần thay đổi.
Cổ Minh Châu nhớ rõ lúc ấy Châu Trạch Kính vẫn chưa nhập sĩ làm quan, nếu chưa nhập sĩ, chẳng lẽ quan lại nha môn phủ Thuận Thiên lại nể mặt ông ta đến thế? Hay là có người đã đi đút lót trước, người hầu nhà họ Châu đi chỉ là cưỡi ngựa xem hoa cho có?
Nếu Tô Phủ đại nhân đã hỏi câu này chứng tỏ ông ấy đã có suy nghĩ. Một vụ án phải bắt đầu từ các chi tiết và tổng thể. Các chi tiết là bằng chứng quan trọng để phá án, tổng thể lại phải xem có bao nhiêu người dính líu vào đó.
Dựa vào lời khai của Điện ma ma có thể tiến hành thêm một bước thẩm vấn Châu tam lão gia và Từ Quý, bây giờ sờ đến nhà họ Châu thì phải xem còn ai khác dính dáng đến vụ này không.
Về sau những người có liên quan không chỉ là mấy người nhà họ Châu nữa.
Châu Như Nguyệt nói:
Ma ma quản sự đi theo nói tuy vụ án này có liên quan đến tam thúc, nhưng nếu có người biết được nội tình cũng không được báo cáo láo với triều đình.
Ma ma quản sự nhị phòng nghe là hiểu ngay, ý của tam tiểu thư là chuyện có liên quan tới tam phòng đều có thể nói. Lão gia đút lót lính cai ngục là không đúng nhưng cũng không phải sai lầm gì lớn.

Ma ma quản sự đi làm việc, Châu Như Nguyệt đứng trong bóng tối, định âm thầm quan sát tiếp thì bỗng nhiên trước mắt sáng ánh đèn, một ngọn đèn được xách lên, gần như dí sát vào mặt cô ta.

Châu Như Nguyệt hét lên một tiếng, giật mình lùi về phía sau hai bước. Sau đó cô ta trông thấy một người đội mũ mành, cô gái đằng sau mũ mành nói đầy ẩn ý:
Ta còn tưởng có hồn ma, hóa ra là con người.


Ai cũng nghe ra người trong phường đang cố ý chế giễu cô ta, Châu Như Nguyệt đang định vặc lại thì nghe Cổ Minh Châu cao giọng nói:
Nghe thấy chưa? Châu tam tiểu thư nói tất cả những chuyện có liên quan đến tìm phòng nhà họ Châu đều có thể nói, dù sao tam phòng xảy ra chuyện không liên quan gì đến nhị phòng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.