Chương 479: Vở kịch thích nhất


Châu Như Chương hằm hè giận dữ, bất chấp xông vào tiểu viện như hận không thể xé xác Châu Như Nguyệt.

Quản sự nhị phòng 8muốn tiến lên ngăn cản lại bị Châu Như Chương đẩy ra.

Châu Như Chương nói:
Thấy trong nhà xảy ra chuyện, các ngươi liề3n bỏ đá xuống giếng. Ai nói chuyện này có liên quan đến tam phòng bọn ta? Có lẽ người giở trò sau lưng chính là nhị phòng. Chún9g ta đều có riêng, Từ Quý kia cũng không làm việc cho một mình cha ta. Mấy hôm trước ta còn thấy Từ Quý nói chuyện cùng nhị bá 6kia kìa.

Bà ta vươn tay về phía Châu Như Chương, ân cần nói:
Bá mẫu biết trong lòng cháu lo lắng. Nào, chúng ta vào nhà từ từ nói chuyện.

Châu Như Chương đã nghe được lời khai của người hầu trong nhà, câu nào câu nấy đều bất lợi cho cha, lại nghĩ đến việc cha nuôi phụ nữ ở bên ngoài, làm những chuyện không thể để người khác biết, tám phần là lần này không về được nữa. Nhất là lúc nghe thấy người trong phường thuật lại câu nói của Châu Như Nguyệt, cô ta cảm thấy trên dưới nhà họ Châu đều muốn vứt bỏ tam phòng nhà cô ta.
Châu Như Chương đang trong cơn kinh hoàng giận dữ như một con dã thú xù lông, một câu nói của Châu nhị phu nhân nào có thể trấn an được.
Quản sự Từ Quý của nhà họ Châu có qua lại với Thổi Vị...
Châu Trạch Kính sai người báo tin cho ông ta nói không sai Từ Quý làm việc gì, số văn thư nha môn lấy đi cũng sẽ không điều tra ra vấn đề gì. Ông ta muốn đợi mấy hôm nữa để phủ Thuận Thiên không điều tra được chứng cử sâu hơn, ông ta sẽ ra mặt nói đỡ, để Châu Trạch Kính trở lại nha môn.
Dù sao lần này cũng dính líu đến quá nhiều người, tai mắt của phản đảng trà trộn vào các nha môn, phủ đệ. Nếu chỉ có chút dính líu đã bắt vào đại lao thì trong kinh hỗn loạn lâu rồi.
Đánh giặc bên ngoài tối kỵ nội loạn, triều đình muốn làm yên lòng dân nên cũng vô cùng thận trọng trong việc này, như thể ông ta mới có thể tìm được chỗ xuống tay.
Ai ngờ nhà họ Châu lại có biến, không biết là ai đã điều tra được cái chết của Châu đại phu nhân năm đó có điều kỳ lạ.
Tào học sĩ không ngồi yên nữa, đã bị người ta lần đến đầu dây, nếu như những người đó tiếp tục điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra Châu Trạch Thừa, sau đó chính là Đức phi nương nương...

Nhị tỷ.
Cuối cùng Châu Như Nguyệt cũng tìm được cơ hội lên tiếng:
Tàng thư của đại bá đều cất trong rương của bà nội.

Châu Như Chương cười khẩy:
Ta cũng luôn nghĩ như vậy, nhưng có một hôm bà nội bị ốm, ta đến phòng chăm sóc bà, ta đã tìm thấy chìa khóa mở rương thì thấy sách trong đó đã thiểu mất phân nửa. Chẳng lẽ tam muội muốn nói sổ sách đó đã vô cớ biến mất?

Cố Minh Châu lạnh lùng nhìn Châu Như Chương và Châu Như Nguyệt đứng trong viện đầu khẩu với nhau. Hóa ra bọn họ đều muốn lấy tàng thư của cha, đối với bọn họ mà nói, lợi ích quan trọng hơn tất thảy.
Trong phủ Tào học sĩ.
Trong thư phòng đã thắp đèn, Tào học sĩ không yên lòng lật xem văn thư trong tay, từ tin tức bên Đức phi nương nương tiết lộ, lúc Đàm Định Phương bị bắt đã nhắc đến Châu Trạch Thừa với Ngụy Nguyên Kham, ông ta bắt đầu lo lắng, đến lúc thấy Ngụy Nguyên Kham xuất chinh tới Bắc Cương, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Nguyên Kham đi rồi, người ở kinh thành chắc cũng sẽ không hỏi tới một vụ án cũ mười mấy năm trước. Ai ngờ nhà họ Châu lại tự nhiên xảy ra chuyện.
Châu Như Chương nói:
Nhị bá mẫu cũng đừng làm người tốt nữa, cháu không phải Châu Như Quân, không bị bá mẫu lừa đầu. Lúc Châu Như Quân bị giam trong đại lao, là ai khuyên bà nội đừng cứu tỷ ấy. Vì con đường làm quan của nhị bá, vì toàn bộ tộc nhân Châu thị thì chỉ có thể làm như vậy, thế nên bà nội mới sai Điện ma ma đến đại lạo thuyết phục đại tỷ tự vẫn.


Các người muốn bỏ đá xuống giếng, ta sẽ nói ra hết những chuyện dơ bẩn kia của các ngươi ra, đừng ai hòng được sống yên.


Con bé này điên thật rồi!
Châu nhị phu nhân ra lệnh cho quản sự:
Kéo tam tiểu thư xuống, kéo xuống!

Đợi đến khi Phùng biểu ca tới, cô có thể theo Thật thúc đến đại lao gặp Châu Trạch Thụy và Từ Quý.
Cổ Minh Châu quay lưng điều chỉnh lại tâm trạng. Sơ Cửu nằm trên xà nhà họ Châu đã nhìn rõ tất cả mọi chuyện, hắn ta có thể cảm nhận được tâm trạng đại tiểu thư không tốt lắm, đã mấy lần cô tránh khỏi đám đông, đứng trong bóng tối mãi không nhúc nhích. Lúc Tam gia rời kinh đã dặn dò, đại tiểu thư có bất cứ chuyện gì cũng phải gửi tin đến Bắc Cương.
Sơ Cửu quyết định phải bẩm bảo toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra tối nay cho Tam gia biết, đợi Tam gia thắng trận trở về trút giận thay đại tiểu thư.
Châu nhị phu nhân nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết phải xử lý như thế nào.
Xem đủ trò khỉ trước mặt, Cổ Minh Châu và thư lại phủ Thuận Thiên bắt đầu thẩm vấn người hầu của nhị phòng. Người của nhị phòng nhanh chóng hoàn hồn khỏi cơn hoảng hốt lúc trước, đứng nghiêm trọng viện chờ đến lượt hỏi của mình.
Suy cho cùng nhị phòng cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, giờ bắt người hầu nói thật đúng là hơi khó khăn. Nhưng Cổ Minh Châu cũng không mong một mẻ hốt trọn được cả nhà họ Châu, tìm ra người đứng sau nhị thúc quan trọng hơn.
Trừ những thứ cha để lại, bọn họ còn tơ tưởng đến của hồi môn của mẹ nữa.
Đúng là vô cùng nực cười, có điều nghĩ lại thì nếu cô không sống lại trong cơ thể Cố Minh Châu, hỏi đến vụ án năm đó một lần nữa thì tất cả những thứ này sẽ rơi cả vào tay người nhà lão nhị, lão tam nhà họ Châu.

Tam tiểu thư, cô đừng suy bụng ta ra bụng người.
Ma ma quản sự nhị phòng thấp giọng khuyên nhủ.
Quản sự nhị phòng lên tiếng nhắc nhở:
Nhị tiểu thư, câu này cô không thể nói bậy bạ được đâu.

Ta không nói5 bậy bạ.
Châu Như Chương nói:
Cả nhà đại bá mất rồi, người được lợi là ai? Nếu không phải đại bá có công cứu Cung vương gia, triều đình lại cho một người không thi đỗ Thứ cát sĩ như nhị bá vào Hàn Lâm Viện chắc?

Châu Trạch Kính thi đỗ Đồng tiến sĩ nhưng lúc thi Thử cát sĩ thì vắng mặt vì bị ốm nên không vào được Hàn Lâm Viện. Về sau cha qua đời, triều đình ban ân điển cho nhà họ Châu, Châu Trạch Kính mới được bổ nhiệm làm Trung thư xá nhân thất phẩm, năm sau thì đến Hàn Lâm Viện đảm nhiệm chức biên tụ.
() Trung thư xá nhân: Một chức quan của Trung thư tỉnh, chịu trách nhiệm soạn thảo chiếu lệnh.
Trong viện có bao nhiêu người ngoài thế này, chuyện này mà truyền ra ngoài, bà ta còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?
Châu Như Chương cười lạnh, chờ đến lúc ma ma quản sự xông tới bắt cô ta, cô ta há miệng cắn cắn một phát vào cổ tay ma ma quản sự làm bà ta ré lên đau điếng.
Trong viện nhị phòng nhà họ Châu lập tức rối như tơ vò.
Châu Như Chương lạnh lùng nói:
Tự ta có mắt nhìn, Châu Như Nguyệt trốn trong góc chính là có bụng dạ khác. Tục ngữ nói rất hay, con chó cắn người thì không sủa, nhị phòng các ngươi ai nấy đều như vậy!


Còn ra thể thống gì nữa.
Cuối cùng Châu nhị phu nhân không nhịn được nữa, bà ta đi tới quát Châu Như Chương:
Đã là lúc nào rồi mà cháu còn không biết chừng mực như thế này.

Châu nhị phu nhân nhìn về phía văn lại của nha môn và người trong phường.
Chuyện này ai ai trong nhà họ Châu cũng biết, nhưng bây giờ bị Châu Như Chương nhắc lại chuyện cũ lại mang một ý nghĩa khác.
Châu Như Chương nói tiếp:
Còn cả tam muội nữa, mấy tàng thư của đại bả đang cất trong khuê các của ngươi đúng không? Sau này là một khoản hồi môn tốt đấy, đến nhà chồng cũng được người ta coi trọng hơn. Sau khi đại bá mẫu qua đời, nhà họ Uông không cần của hồi môn đại bá mẫu mang đến nhà họ Châu, mấy thứ đó đã nói là để lại cho đại tỷ, nhưng đại tỷ mất rồi, sổ của cải đó sẽ cho ai?


Có phải vì thế nên người mới đi lấy lòng bà nội không? Nếu như người thật lòng tốt với bà nội thì tại sao bà nội ở tiền viện đối phó với thật thúc, ngươi lại lén chạy về đây? Tưởng đêm nào ngươi cũng ở trong tiểu viện của bà nội cơ mà.

Tuy những người biết chuyện năm đó đều đã chết nhưng ai có thể đảm bảo đã hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc?

Chờ cửa cung mở ra, ông ta phải bẩm báo chuyện của nhà họ Châu cho nương nương để nương nương có sự chuẩn bị, trừ khử hết những kẻ nên trừ khử, đề phòng bất trắc.

Tào học sĩ gọi tâm phúc tới:
Đến hẻm Cảnh Mạo nhắc nhở bọn họ đừng qua lại với Châu nhị nữa.


Người nhà họ Tào lui ra khỏi phòng rồi rời phủ, sau lưng hắn ta có một ông lão đi theo như hình với bóng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.