Chương 480: Hành hạ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1554 chữ
- 2022-02-06 09:23:30
Châu Trạch Thụy hoảng loạn muốn gỡ bàn tay đang túm cổ mình ra nhưng ông ta dùng hết sức lực cũng không có tác dụng gì. 8Bàn tay Châu Trạch Sênh không ngừng siết chặt, Châu Trạch Thụy ngột ngạt đến tím tái cả mặt, cổ họng mơ hồ phát ra nhữn3g tiếng ậm ừ rên rỉ, hai mắt ông ta mở trừng trừng, không thể nào thở nổi.
Một cái bóng mờ chết chóc dần dần ba9o trùm lấy Châu Trạch Thụy, dường như chỉ cần Châu Trạch Sênh dùng thêm một chút sức lực là sẽ bẻ gãy cổ ông ta ngay. C6hâu Trạch Thụy muốn van xin nhưng không sao thất được thành lời. Ông ta nhìn chằm chằm Châu Trạch Sênh nhưng chỉ trông 5thấy ánh mắt dữ dằn, hung ác của y.
Lông tơ trên người Châu Trạch Thụy đều dựng đứng cả lên, ông ta ré lên tiếng kêu cuối cùng rồi ngất xỉu. Lúc Châu Trạch Thụy tỉnh lại, ông ta cảm thấy cơ thể lạnh run lên, ông ta vội vàng thở hổn hển. Nước lạnh chảy xuống từ trên mặt ông ta, bên tai lại vang lên tiếng của Điền ma ma.
Châu Trạch Thụy cố gắng nhìn rõ tình hình xung quanh thì trông thấy Điện ma ma quỳ gối cách đó không xa, bên cạnh có một thư lại đang ngồi viết công văn
Trong giây phút cánh cửa trực phòng bị đóng lại, trái tim Châu Trạch Thụy đã hoàn toàn nguội lạnh. Rõ ràng quan lại Bộ Hình đã thông đồng với Châu Trạch Sênh, cho dù ông ta có kêu to thể nào đi chăng nữa thì người bên ngoài cũng cố tình mặc kệ, coi như không nghe không thấy. Ông ta đã quá quen với những chuyện thế này, lúc nằm trong tay sống chết của người khác, ông ta cũng từng đắc ý làm như vậy.
Giống như... đại tẩu.
Gương mặt Châu Trạch Thụy tê rần, má trái nhận một cái bạt tai đau điếng. Châu Trạch Sênh ra tay rất mạnh khiến tai ông ta lập tức ù hắn đi.
Sau đó lại một tiếng
chát
nữa.
Châu Trạch Thụy lùi về phía sau, gào thét theo bản năng:
Người đâu... Người... đầu...
Giọng ông ta khản đặc, trong cổ họng còn có máu trào ra những ông ta bất chấp tất cả, chỉ muốn kinh động được đến quan coi ngục bên ngoài.
Cơ thể Châu Trạch Thụy chạm phải vách tường, ông ta đã không còn lùi lại được nữa. Cũng may đúng lúc này, quan coi ngục bên ngoài bước vào phòng, Châu Trạch Thụy mừng như mở cờ trong bụng, ông ta vội vàng chỉ về phía Châu Trạch Sênh như vừa túm được cọng rơm cứu mạng.
Điện ma ma nói:
Sau đó nô tỳ phát hiện sau búi tóc của Đại phu nhân toàn là máu, chắc hẳn đã bị đập vỡ đầu. Máu chảy xuống quần áo của Đại phu nhân, chảy cả xuống nền đất. Máu dưới đất có thể lau sạch nhưng trên quần áo thì không thể nào, sợ bị người khác phát hiện, nô tỳ bên thay quần áo cho Đại phu nhân rồi mang bộ quần áo dính máu đi ra vườn đốt.
Lúc này, lão phu nhân đã tới, có lão phu nhân ở đó, trong lòng nô tỳ cũng bình tĩnh hơn. Sau khi xử lý xong bộ quần áo, nô tỳ trở lại phòng Đại phu nhân, dùng phần che đi vết thương trên cổ và trên mặt Đại phu nhân. Sau đó lại dọn dẹp lại phòng ốc của Đại phu nhân dưới sự chỉ đạo của lão phu nhân.
Phùng An Bình không lên tiếng, Điện ma ma nói tiếp:
Nô tỳ thấy quần áo, tóc tại Đại phu nhân hỗn loạn, trên cổ ngoại trừ dấu vết bị dây vải siết chặt còn có mấy dâu tây tím bầm. Hai má Đại phu nhân hơi sưng, trên cổ tay cũng có vết thương. Váy áo trên người phu nhân bị xé rách, giày cũng biến mất, chỉ còn lại một chiếc tất trên chân.
Nói đến đây, Điện ma ma không khỏi nghẹn ngào, không biết là vì sợ hãi hay vì nhớ lại tình cảnh thê thảm của Đại phu nhân lúc đó mà sinh lòng áy náy.
Má phải nhận thêm một cái tát.
Châu Trạch Sênh ra tay nhanh nhẹn, liên tục tát mấy cái liền, mặt Châu Trạch Thụy đã sưng vù cả lên.
Điện ma ma nói:
Nô tỳ đã nói hết rồi.
Phùng An Bình ra lệnh:
Lặp lại một lần nữa.
Điền ma ma đình khai lại:
Nửa đêm Tam lão gia tới tìm lão phu nhân, nói ông ấy đã giết Đại phu nhân, xin lão phu nhân che giấu giúp.
lý thi thể của Đại phu nhân, nếu phát hiện trên thi thể có dấu vết gì thì phải nghĩ cách giấu đi kẻo người khác phát hiện ra.
Nô tỳ cũng không nỡ làm vậy, bình thường Đại phu nhân đối xử với mọi người rất tốt, trước giờ chưa từng xử phạt người hầu nào. Cho dù người hầu phục vụ không được chu đáo, Đại phu nhân cũng không để bụng. Có một chủ nhân như vậy, ai mà không thích chứ? Nhưng cái nhà này là lão phu nhân làm chủ!
Hắn... hắn... hắn...
Ai ngờ quan coi ngục kia lại coi như không nghe thấy gì, hắn không thèm liếc nhìn Châu Trạch Thụy lấy một cái mà cứ thể đóng lại rồi lui ra ngoài.
Hình như Châu Trạch Thụy đã hiểu tại sao Châu Trạch Sênh lại làm như vậy. Y biết hết chuyện rồi.
Ngươi đừng qua đây.
Châu Trạch Thụy càng thêm hoảng loạn, vì vội vàng nói chuyện nên ông ta ho khan một trận, trong miệng ngập tràn mùi máu tanh.
Một tiếng
chát
giòn tan vang lên.
Phụt!
Châu Trạch Thụy nhổ ra hai cái răng. Châu Trạch Sênh tạm thời dùng tay, Châu Trạch Thụy nhân cơ hội này dùng cá tay và chân bò ra phía cửa, ông ta muốn thoát khỏi gian trực phòng này. Nhưng như thể đang đùa giỡn ông ta, lúc Châu Trạch Thụy sắp sờ được vào cánh cửa, Châu Trạch Sênh lại giơ chân đạp mạnh vào lưng ông ta, dùng sức ghì chặt ông ta nằm im tại chỗ.
Châu Trạch Thụy trợn to hai mắt, cánh tay khua loạn một cách vô ích.
Điện ma ma nói đến đây, quan coi ngục bên cạnh lại giơ cây roi trong tay lên.
Điện ma ma vội vàng xua tay:
Nô tỳ là người bên cạnh lão phu nhân, đương nhiên phải làm việc cho lão phu nhân. Tuy chuyện này không dễ hoàn thành nhưng làm xong ắt cũng có công rất lớn. Nghĩ vậy, nô tỳ bèn dẫn người đến phòng Đại phu nhân, đưa Đại phu nhân đang treo cổ trên xà nhà xuống, đặt nằm lên giường.
Cái chân kia bắt đầu nghiến chặt vào da thịt Châu Trạch Thụy như thể muốn nghiền nát xương cốt vào máu thịt ông ta.
Châu Trạch Thụy ré lên đau đớn, cuối cùng bàn chân kia cũng rời khỏi lưng ông ta. Nhưng chỉ một giây sau, nó đã lại xuất hiện ở đầu gối ông ta, giẫm xuống không hề nể nang. Châu Trạch Thụy nghe rõ cả tiếng xương cốt gãy vụn, mỗi ông ta run lên, không còn kêu lên thành tiếng được nữa. Cơ thể ông ta bị lật lại, sau đó cẳng chân kia lại đá mạnh vào háng ông ta.
Lão phu nhân nói thế nào?
Lão phu nhân chỉ nói oan nghiệt, ngay từ đầu không nên cưới Đại phu nhân về, đúng là một kẻ gây họa, đã khắc chết Đại lão gia còn làm loạn cả nhà họ Châu, chết cũng tốt. Sau đó lão phu nhân sai nô tỳ đi xử
Ý thức của Châu Trạch Thụy dần trở nên mơ hồ, cơ thể cũng bắt đầu co rúm lại không thể kiểm soát được. Bàn tay Châu Trạch Sênh bỗng nhiên lỏng ra, tự nhiên lại hít thở được nên đầu óc Châu Trạch Thụy thoáng chốc lấy lại được sự tỉnh táo. Nhưng ông ta chưa kịp hít lấy không khí thì cả người lại nhẹ bẫng, lập tức bay vèo ra ngoài. Cơ thể Châu Trạch Thụy đập vào vách tường đánh
rầm
một tiếng.
Cơn đau đớn kịch liệt lập tức dâng lên khắp người, Châu Trạch Thụy mở miệng rên rỉ, dường như toàn bộ xương cốt trên người ông ta đã tan nát. Ông ta liên tục lăn lộn trên mặt đất, còn chưa kịp chịu đựng hết cơn đau, Châu Trạch Thụy lại hoảng sợ phát hiện Châu Trạch Sênh đang đi về phía mình,
Điện ma ma khẽ mím môi:
Trong phòng Đại phu nhân có nửa cây trâm ngọc bị gãy, lúc nhìn thấy trâm ngọc, nô tỳ biết ngay đó là đồ của Tam lão gia. Nô tỳ đưa trâm ngọc lại cho lão phu nhân, lão phu nhân bèn cất đi, lúc gặp Tam lão gia thì trả lại cho Tam lão gia, bảo Tam lão gia vứt đi ngay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.