Chương 481: Cầu sinh
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 2019 chữ
- 2022-02-06 09:23:28
Dưới sự thúc ép của ý chí cầu sinh, Châu Trạch Thụy đã kể hết một mạch những chuyện về sau.
Tôi chỉ bóp cổ đại tẩu thôi chứ không có 8ý giết tấu ấy.
Ông ta đâu ngờ rằng một người bình thường nhìn có vẻ mềm yếu như đại tẩu lại lợi hại nhường ấy.
Tôi cũng hoảng, chuyện đã đến mức này rồi, cũng không còn cách nào khác. Từ Quý liền nói sẽ tới viện của đại tẩu nghe ngóng tình hình giúp tôi, nếu như có động tĩnh gì sẽ lập tức tới bẩm báo với tôi ngay.
Châu Trạch Thụy thở dốc mấy nhịp, thân dưới và đầu gối đau rát, nhưng giờ ông ta đang bị trói chặt trên giá không thể cử động, cơn đau ấy giống như có ngàn vạn mũi kim nhỏ từ vết thương không ngừng chọc
vào trong, chọc vào tận ruột gan ông ta, khiến ông ta sắp không chịu nổi nữa.
Phùng An Bình lạnh lùng lên tiếng:
Vậy vì sao người lại nói là Từ Quý đã giết người?
Châu Trạch Thụy đáp:
Lúc tôi chạy ra khỏi phòng của đại tẩu thì phát hiện Từ Quý đang ở trong sân, lúc ấy Từ Quý là canh vườn của nhà họ Châu, hẳn là đã nghe thấy động tĩnh nên tìm tới. Tôi sợ Từ Quý làm hỏng chuyện, đang định hù dọa hắn thì không ngờ Từ Quý lại chủ động nói tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện tối nay hắn nhìn thấy, còn lo lắng cho tôi, lỡ như đại tẩu loan báo chuyện này ra ngoài thì phải làm
sao?
Phùng An Bình đã hỏi xong, nhưng muốn làm rõ những điều Châu Trạch Thụy nói là thật hay giả, thì y còn phải hỏi lại từ đầu đến cuối vụ án một lượt, trước lúc đó để tránh Châu Trạch Thụy giở trò, tất nhiên y phải dùng một vài thủ đoạn để hỏi cung.
Phùng An Bình gật đầu dặn dò cai ngục:
Thả Châu tam lão gia xuống, đem nhốt vào trong phòng giam.
Cai ngục bước lên gỡ dây thừng cởi trói cho Chầu Trạch Thụy, chỉ có điều lúc đám cai ngục này kéo ông ta đi rất tùy ý, mặc kệ có chạm vào vết thương của ông ta hay không, khiến ông ta liên mồm kêu đau vai oái.
Ngươi có biết ta đã làm như thế nào không?
Người kia bước đến bên dưới ngọn đèn:
Ta đã phế hắn, rồi giết chết, xẻo từng thở từng thớ thịt của hắn xuống vứt cho chó hoang ăn.
Châu Trạch Thụy bỗng dưng bổ nhào về phía cửa phòng giam hét lớn:
Người đầu, người đầu thả ta ra, người đầu...
Châu Trạch Thụy cảm thấy chân mình bị người ta tóm được, cả người bị kéo về phía sau. Trong phòng giang lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết của ông ta.
Ngay sau đó, đại tẩu nghiêm giọng chửi mắng ông ta:
Huynh trưởng người đang ở đằng sau lưng người kia kìa, ngươi là tên súc sinh!
Châu Trạch Thụy nói:
Sau khi đại tẩu giằng thoát được, lừa tôi nói rằng đại ca đang ở sau lưng tôi, nhân lúc tôi sợ hãi quay đầu lại nhìn, đại tẩu đã đứng dậy nắm lấy một con dao găm trong tay. Dưới tình hình ấy, tôi nào dám bước tới nữa, thể là chỉ đành cụp đuôi chạy ra khỏi phòng. Tôi sợ đại tẩu sẽ kể chuyện này ra ngoài, bèn nói với đại tẩu, hãy nghĩ cho thanh danh sau này của A Quân, tốt nhất là đại tẩu hãy coi như tối nay chưa hề xảy ra chuyện gì.
Châu Trạch Thụy nói xong những lời này thì nhìn thấy vị Phùng thông phán kia đi đến trước mặt ông ta, Châu Trạch Thụy giãy giụa rất kích động:
Đại nhân, những điều tôi nói đều là sự thật, tôi không hề giết người!
Cho nên tôi mới nói người đã giết đại tẩu là Từ Quý, chính là hắn, nếu như hắn bước vào trong cứu người thì đại tẩu đã không chết rồi.
Phùng đại nhân, chuyện chính là như thế, tôi đã nói hết rồi, những chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi!
Hiện giờ nha môn đã ghi lại khẩu cung của ông ta, bất kể thế nào tội của ông ta cũng không đến mức phải chết, chẳng lẽ nha môn lại để cho Châu Trạch Sênh dùng việc công báo thù tư, giết chết ông ta chắc?
Châu Trạch Thụy nói tiếp:
Tôi còn chưa quay về đến phòng mình thì Từ Quỹ lại đuổi tới, nói đại tẩu đã tự vẫn rồi.
Từ Quý trở về viện của đại tẩu thì nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng động, hắn đẩy cửa sổ ra nhìn vào thì nhìn thấy đại tẩu treo mình trên xà nhà, lúc ấy cơ thể của đại tẩu vẫn còn đang giãy giụa, nhưng hẳn không vào trong cửu tẩu ấy xuống mà lại chạy đi hỏi tôi có cần cứu hay không?
Châu Trạch Thụy vội vàng biện minh cho bản thân:
Từ Quý đi đi lại lại như vậy lãng phí bao nhiêu là thời gian, người đã chết mục từ lâu rồi, cho dù tôi có tới cũng chẳng có ích gì, hơn nữa việc tối xuất hiện trong phòng của đại tẩu thì phải giải thích với mọi người như thế nào? Nghĩ đến đây tôi bèn đi tìm mẹ, mời mẹ ra mặt xử lý.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi về tới phòng giam, vào thời khắc đặt lưng xuống đất, Châu Trạch Thụy gần như đã bị giày vò đến mệt lả. Đến khi cai ngục rời đi, Châu Trạch Thụy mới miễn cưỡng chống người ngồi dậy, muốn chui vào trong góc phòng nghỉ ngơi.
Nghe nói ngươi có ý đồ xấu với đại tẩu của mình?
Một giọng nói truyền tới từ trong bóng tối, Châu Trạch Thụy rùng mình nhìn sang.
Trong phòng giam còn có phạm nhân khác.
Trong lòng Châu Trạch Thụy có một dự cảm không hay.
Muội muội của ta cũng vậy, gả đến nhà chồng chưa được bao lâu thì phải thủ tiết làm quả phụ, nó ở lại chăm sóc mẹ chồng, không ngờ lại bị trưởng bối trong tộc để mắt đến, sau khi chuyện đó xảy ra, muội muội đã nhảy xuống giếng.
Trái tim Châu Trạch Thụy run rẩy.
Ông ta còn tư3ởng rằng đại tẩu mất đi sự che chở của huynh trưởng, có lẽ sẽ bị mấy câu khuyên nhủ của ông ta mà bề ngoài khước từ bên trong ưng thuận, khôn9g được nữa thì ông ta chỉ đành ra tay, đại tẩu vì thanh danh của mình thì nào dám lên tiếng.
Một người phụ nữ không có nhà mẹ đẻ chốn6g lưng, phu quân qua đời, còn phải chăm sóc đứa con thơ dại, nhưng ánh mắt lại vừa kiên định vừa sắc bén, khiến ông ta nhìn mà thấy hơi sợ hã5i.
Lúc ông ta bóp cổ đại tẩu, đại tẩu liều mạng chống cự, hạ bộ của ông ta bị đạp một củ đau điếng khiến ông ta phải dùng tay lại.
Không có, không có thật mà!
Phùng An Bình nói:
Ban nãy Điển thị nói, sau đầu Châu đại phu nhân có vết thương.
Châu Trạch Thụy vội vàng phân bua:
Chuyện đó không liên quan gì đến tôi, lúc tôi chạy ra ngoài đại tẩu vẫn còn khỏe mạnh...
Cố Minh Châu đứng trong góc khuất nghe rõ mồn một từng lời hô hoán, một lát sau cô nhìn về phía Châu Trạch Sênh, trịnh trọng hành lễ với tiểu thúc:
Cảm tạ tiểu thúc.
Nói lời cảm tạ với ta là đã coi ta là người ngoài rồi.
Châu Trạch Sênh nói:
Cha cháu có ơn với ta, cho dù phải đến cá tính mạng này ta cũng chẳng từ.
Bởi vì đại ca không chỉ cứu mạng y mà còn dạy y cách làm người, cách xử thế, nếu như không có đại ca, y thật không biết giờ đây bản thân sẽ trở thành một con người như thế nào.
Cổ Minh Châu gật đầu.
Châu Trạch Thụy hướng ánh mắt mong đợi về phía Phùng thông phán, hi vọng Phùng thông phán có thể tin lời ông ta, từ đầu tới cuối ông ta đều vô tội, đã chẳng kiếm chác được lợi lộc gì, lại còn rơi vào tình cảnh như thế này.
Phùng An Bình nói:
Ngoại trừ bóp cổ Châu đại phu nhân ra, người còn làm chuyện gì tổn hại tới Châu đại phu nhân không?
Châu Trạch Thụy hồi tưởng lại thật kỹ:
Tôi... trong lúc hoảng loạn chắc là có trói cổ tay của đại tẩu, nhưng không còn gì khác nữa cả, nếu đại tẩu không giằng co dữ dội như thế thì tôi tuyệt đối không làm tẩu ấy bị thương.
Phùng An Bình phải kìm nén lắm mới không dí miếng sắt nung bỏng rãy trong tay lên người Châu Trạch Thụy, nói thế nào thì y cũng là thông phản, không thể phạm sai lầm trước mặt người khác được.
Có còn gì khác nữa không?
Hết... hết rồi.
Châu đại phu nhân có phải chịu vết thương nào khác nữa không?
Châu Trạch Sênh nói:
Nhưng mà không biết những lời lão ta nói ban nãy là thật hay giả?
Cổ Minh Châu đã suy nghĩ đến một vài chi tiết, cô đi đến một chỗ yên tĩnh, bảo Sơ Cửu đứng canh giữ bên cạnh, lúc này mới nhỏ giọng nói với Châu Trạch Sênh:
Châu Trạch Thụy nói nhìn thấy mẹ rút con dao găm ra cầm trong tay, nhưng ban nãy Phùng đại nhân đã hỏi Điện ma ma, Điện ma ma nói phát hiện một con dao găm bên dưới gầm tủ cạnh góc tường, nếu như mẹ tự vẫn thì nên đặt con dao găm xuống mới phải, đằng này dao lại rơi vào trong góc, giống như đột ngột trượt tay hơn.
Lúc chết mẹ cũng không đi giày tất cho ngay ngắn, cho dù mẹ muốn chết, ít nhất cũng phải ăn vận thật chỉnh tề thỏa đáng.
Còn nữa... trước khi Châu Trạch Thụy nói đến những chuyện này, bà bà cũng từng hỏi Điện ma ma, lúc Điền ma ma thay đồ cho mẹ đã đặc biệt kiểm tra qua, có lẽ Châu Trạch Thụy chưa thực hiện được mưu đồ, điều này hoàn toàn trùng khớp với những gì Châu Trạch Thụy nói. Mẹ đã có dũng khí bảo toàn bản thân thì sẽ không vì thế mà lấy cái chết giải quyết chuyện này, bởi vì mẹ không thể yên tâm để đứa con còn thơ dại là cô ở lại nhà họ Châu được. Cổ Minh Châu từng đứng trên góc độ của mẹ để suy nghĩ, lẽ ra mẹ phải đưa cô về nhà họ Uông mới đúng.
Cổ Minh Châu nói:
Tối đó có thể còn có kẻ khác xuống tay với mẹ, kẻ đó mượn chuyện của Châu Trạch Thụy hại chết mẹ, vừa hay có thể dùng nhà họ Châu để che đậy cho mình.
Châu Trạch Sênh cau mày:
Lẽ nào thật sự là Từ Quý? Từ Quý có qua lại với Thôi Vị, vậy là đảm phản đảng đó đang âm thầm hành sự?
Cổ Minh Châu nói:
Lúc mẹ cháu qua đời, Thổi Vị vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang sống trong nhà tổ ở Sơn Tây, cho nên vụ án của mẹ cháu không liên quan đến Thổi Vị. Còn về Từ Quý có hại mẹ cháu hay không, thì còn phải khiến Từ Quý mở miệng.
Để ta đi giám sát
Trong mắt Châu Trạch Sênh lóe lên sự tàn nhẫn:
Cháu yên tâm, ta nhất định sẽ hỏi cho ra sự thật.
Cổ Minh Châu gật đầu.
Châu Trạch Sênh thúc giục:
Trời sáng rồi, mau quay về đi!
Vâng.
Cố Minh Châu lại gật đầu lần nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.