Chương 482: Chân thực
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1832 chữ
- 2022-02-06 09:23:27
Cố Minh Châu nhìn bộ dạng này của Sơ Cửu, bị thương luẩn quất trong tim đã vơi đi phần nào.
Sơ Cửu thật sự là hộ vệ bê8n cạnh Ngụy đại nhân ư? Cô sợ đợi đến khi Ngụy đại nhân đánh trận xong trở về, lại phát hiện Sơ Cửu đã biến thành nha hoàn củ3a cô rồi. Thế này liệu có không hay lắm không? Dù sao cũng là gia tướng ngài ấy tốn tâm huyết mười mấy năm bồi dưỡng...
Sơ C9ửu.
Cố Minh Châu nói:
Dùng thêm ít son phấn là đẹp ngay.
Sơ Cửu vội vàng từ chối:
Cái đó thì không được.
Cổ Minh6 Châu nói:
Son làm từ nước chắt hoa đỏ rất thích hợp với ngươi.
Sơ Cửu sẽ không nói dối trước mặt chủ nhân, đáp trong vô thức:
Lần trước sau khi giúp đại tiểu thư giá ma ở nhà họ Trình.
Nói tới đây, Sơ Cửu vội bịt chặt miệng lại, thể này không phải đồng nghĩa với việc thừa nhận bản thân có mưu đồ từ trước hay sao? Vẫn luôn đợi cơ hội để thử nghiệm? Không, hắn ta còn lâu mới là loại người đó.
Xem ra lần sau cô có thể nhìn thấy son đỏ trên mặt Sơ Cửu rồi, Cổ Minh Châu gật đầu:
Được, Sơ Cửu, người đi bên cạnh ta đi.
Người trong phường có rất nhiều nhi nữ giang hồ, thỉnh thoảng xuất hiện thêm một cô nàng ngoại cỡ chắc cũng sẽ không thu hút quá nhiều ánh mắt kinh ngạc của mọi người đâu nhỉ?
Lúc Liễu Tô nhìn thấy Sơ Cửu thì không khỏi sững sờ, trước giờ đều là cậu và đại tiểu thư cùng ra ngoài, giờ lại thêm một cô
nha hoàn
này khiến trong lòng Liễu Tô thấy hơi quái quái. Lẽ nào từ giờ trở đi Sơ Cửu sẽ rời khỏi nhà họ Ngụy mà hầu hạ đại tiểu thư ư?
Ngụy hoàng hậu vừa cắt giảm chi tiêu của các cung. Khắp chốn Đại Chu đều có chiến tranh nổi lên, tiết kiệm ngân lượng thì có thể mua thêm ít quân tự, cũng có thể cho tướng sĩ chút bù đắp, tuy không nhiều nhưng trong cung làm như vậy khiến văn võ bá quan cũng không dám quá xa hoa phung phí trong nhà, trong phủ, có lợi ích riêng đối với cục diện trước mắt.
Nương nương
nữ quan nhỏ giọng nói:
Sau khi Hoàng thượng bãi triều, Hoàng Xương lại cho triệu viện sứ Thái Y Viện tới.
Ngụy hoàng hậu gật đầu, xem ra bệnh tình của Hoàng thượng không hề thuyên giảm, bà vừa nhận Sách bảo của Hoàng hậu về, nếu Hoàng thượng có thể chống đỡ được thì tuyệt đối sẽ không để lộ ra một chút sơ hở nào, để tránh bà và nhà họ Ngụy
nảy sinh ý xấu
. Nếu không phải bệnh đến một mức độ nhất định thì tuyệt đối sẽ không cho mời viện sứ Thái Y Viện với tần suất dày đặc như vậy.
Lâm phu nhân còn đang nghĩ ngợi thì nghe thấy bên ngoài có âm thanh truyền tới:
Đại tiểu thư đã về.
Rèm cửa được vén ra, Cổ Minh Châu tiến vào trong phòng.
Mỗi ngày vào thời điểm này, Châu Châu đều sẽ tới thăm bà và Thuần ca nhi.
Lâm phu nhân dặn dò:
Bảo nhũ nương bể Thuần ca nhi qua đây...
Còn chưa dứt lời, Lâm phu nhân đã vội sửa lại:
Tạm thời đừng bể ra vội.
Lâm phu nhân lo lắng nhìn Cổ Minh Châu:
Sao mắt lại đỏ lên thế kia? Sắc mặt cũng không tốt? Tối qua ngủ không ngon hả con?
Cố Minh Châu đã dùng phấn che đi rồi, không ngờ vẫn bị mẹ nhìn ra.
Châu Châu
Lâm phu nhân vuốt ve đỉnh đầu con gái:
Thời gian này vất vả cho con rồi.
Con không cảm thấy vất vả.
Lâm phu nhân nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Châu Châu đã trong veo trở lại.
Cố Minh Châu nói:
Mỗi ngày có thể nhìn thấy mẹ và Thuần ca nhi đều khỏe mạnh, con cảm thấy rất vui.
Niềm vui này có thể san bằng tất cả, khiến cô lấy lại cảm giác chân thực.
Đám người này đều đang đợi thời cơ để ra tay.
Hoàng hậu nương nương,
nữ quan bước tới nói:
Bên ngoài truyền tin tới.
Ngụy hoàng hậu mở tờ giấy trong tay nữ quan ra, là nhà họ Ngụy gửi cho bà, nói nhà họ Tào bắt đầu có hành động rồi.
Đi giám sát người của Đức phi.
Ngụy hoàng hậu dặn dò:
Một kẻ cũng không được để lọt.
Bà muốn xem xem rốt cuộc nhà họ Tào và Đức phi đã làm ra những chuyện đáng xấu hổ gì.
Cổ Minh Châu dần khép mắt lại, nếu như có kiếp sau, cô sẽ bảo vệ hai người cha và hai người mẹ của mình thật tốt, bầu bạn bên cạnh họ, lấy đó làm niềm vui.
Lúc còn cha còn mẹ mới là những ngày tháng tươi đẹp nhất.
Cung Khôn Ninh.
Sơ Cửu trịnh trọng lắc đầu, như thể muốn thể chất c5hống cự đến cùng.
Cổ Minh Châu nói:
Bộ y phục này của người đã chuẩn bị lâu lắm rồi đúng không? Bình thường đều đem theo bên mình à?
Bằng không thì sao có thể lấy ra nhanh như thể được?
Mấy năm nay Hoàng thượng muốn cân bằng thể lực nhưng lại sản sinh ra tranh đấu giữa các đảng phải vì ngôi vị trữ quân, con cái của Hoàng đế nội đấu lẫn nhau, cho dù giờ đây mọi người đã biết mọi chuyện đều là do Lương vương ở trong bóng tối âm thầm thao túng, nhưng có lẽ rất nhiều chuyện đã không còn dừng lại được nữa.
Giống như Quý phi, bà ta sẽ cam tâm từ bỏ ngôi vị trữ quân ư? Biết được mình bị Hoàng thượng đem ra làm cái bia để bảo vệ mẹ con Đức phi rồi, sao bà ta có thể tha thứ?
Mẹ con Đức phi cũng vậy, tuy được Hoàng thượng yêu thích, nhưng chỉ cần ngày nào còn chưa ngồi trên hoàng vị thì ngày đó ăn nghỉ bất an.
Ngoại địch cường hãn, nội chính hỗn loạn, nếu như ngày nào đó Hoàng thượng đổ bệnh, triều đình Đại Chu đúng là nguy hiểm cận kề.
Ngụy hoàng hậu nói:
Phải chuẩn bị trước.
Nghe nói Lương vương ở Bắc Cương đã chiêu mộ được không ít người có tài, đang viết hịch văn, nói trước khi Hoàng đế đăng cơ giết hại huynh đệ thủ túc ấy là tội ác nghịch, cưỡng ép tiên hoàng lập mình làm trữ quân ấy là tội bất hiếu, sau khi đăng cơ lại gần gũi gian thần loạn đảng, ép trung lương chết thảm, ấy là tội bất đạo...
Ba người ra khỏi đại lao, đi trên đường lớn.
Trời vẫn còn chưa sáng hơn, người trên đường vốn không nhiều, Liễu Tô nhìn sang Sơ Cửu:
Sau này định làm người trong phường với bọn này đấy hả?
Sơ Cửu lắc đầu, hắn ta chỉ muốn làm cho đại tiểu thư vui thôi.
Thế này đi.
Liễu Tô nói:
Vào trong phường kiểu gì cũng phải có một cái danh xưng. Xét về thứ bậc... ta gọi người là cửu muội, người gọi ta là nhị ca.
Như vậy thì trong lòng cậu còn cảm thấy dễ chịu đôi phần.
Cổ Minh Châu lắc đầu:
Chỉ là ngủ hơi muộn một chút.
Thế thì không được, lâu ngày sẽ tổn hại đến sức khỏe,
Lâm phu nhân kéo Cổ Minh Châu ngồi xuống đệm sưởi cùng mình:
Ngủ ở chỗ mẹ một lúc đi, đợi nhà bếp nấu cơm xong sẽ gọi con dậy.
Cổ Minh Châu gật đầu, trong phòng của mẹ rất ấm, có mình trong chăn giống như có thể xua tan đi mọi sự lạnh giá bên ngoài.
() Ba tội này nằm trong mười tội ác - những tội nguy hiểm nhất theo pháp luật Trung Hoa cổ đại.
Hịch văn chính thức còn chưa được ban bố ra, nhưng chỉ vài lời vụn vặt đã khiến triều đình từ trên xuống dưới hoang mang. Ngoài ra, biên cương Tây Bắc, Tây Nam cũng bắt đầu không còn yên ổn, đều có kẻ muốn nhân lúc loạn lạc mà ra tay.
Nếu như không kịp thời khống chế được chiến sự ở Bắc Cương thì e là khắp nơi sẽ mất kiểm soát, triều đình Đại Chu rơi vào cảnh khổ chiến gian nan.
Không thể không đề phòng.
Ngụy hoàng hậu nói:
Khó có thể chắc chắn Hoàng thượng không có tâm tư nào khác.
Sơ Cửu là một hộ vệ, đương nhiên không thể làm cửu muội gì gì đó, nhưng mà... sao nghe cái tên cửu muội này cũng không đáng ghét đến thế, hơn nữa còn có vẻ thuận tại.
Phủ Hoài Viễn hầu.
Hôm nay Lâm phu nhân dậy rất sớm, trải qua một khoảng thời gian điều dưỡng, sức khỏe suy yếu vì sinh con lúc trước đã khôi phục kha khá. Lâm phu nhân bảo Dương ma ma đỡ mình đi lại mấy vòng trong phòng, cảm thấy cũng không tệ.
Ta đã đỡ nhiều rồi.
Lâm phu nhân lại ngồi xuống đệm sưởi:
Lúc trước mới đi một lúc đã cảm thấy mệt, bây giờ chân cũng không còn thấy nặng nề như trước nữa.
Cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc bà sẽ có thể giúp Châu Châu xử lý chuyện trong nhà rồi.
Khoảng thời gian này Châu Chấu một mình vất vả, vừa phải quản chuyện trong nhà, lại phải chăm sóc cho bà và Thuần ca nhi, hậu sự của Trâu Lâm thị cũng do một tay Châu Chấu sắp xếp, thỉnh thoảng Châu Châu còn phải ra ngoài gặp Mạc chân nhân, bận đến mức chân không chạm đất, khiến bà quả thực rất thương.
Đức phi nương nương ngồi trên ghế ngắm mình trong gương, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà bà ta đã gầy rộc đi.
Hoàng thượng vẫn chưa cho Hoàng Xương chuyển lời à?
Đức phi hỏi lại lần nữa.
Vẫn chưa ạ.
Nữ quan khuyên nhủ:
Hiện giờ Hoàng hậu nương nương chủ trì hậu cung, Hoàng thượng còn phải dùng tới người nhà họ Ngụy, dù sao cũng phải cho Ngụy hoàng hậu chút thể diện, khó tránh khỏi phải lạnh nhạt với người một thời gian. Hoàng thượng làm như vậy cũng là đang bảo vệ người, giống như trước đây vậy.
Đức phi muốn mỉm cười nhẹ nhõm, nhưng bà ta quả thực không cười nổi.
Bà ta vẫn luôn mong ngóng đợi đến một ngày, có thể khiến tất cả đàn bà trong cung đều biết người Hoàng thượng thật sự sủng ái không phải là Quý phi, càng không phải là Ngụy hoàng hậu, mà là bà ta... Tào
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.