Chương 483: Giao quyền


Đức phi vẫn luôn ngồi lì trong điện, bà ta không hiểu nổi rốt cuộc Ngụy thị đã làm thế nào để trải qua những năm tháng bị 8nhốt ở trong cung.

Bà ta thừa nhận mình không có lòng kiên nhẫn như Ngụy thị, bà ta có quá nhiều người phải quan 3tâm, sự sủng ái của Hoàng thượng, sự an nguy của Túc vương, những thứ này Ngụy thị đều chưa từng có được.

Nữ quan9 nhỏ giọng nói:
Nương nương, người ăn chút gì đi.

Hoàng Xương thở dài:
Cũng không thể hoàn toàn trách người, là kẻ khác cố ý đặt cạm bẫy, biết trong lòng người nghĩ gì, cho dù lần này người không trúng kế, thì lần sau bọn chúng vẫn còn cách khác.
Đức phi nức nở mà rằng:
Giờ đây chắc Hoàng thượng đã ghét bỏ ta rồi, không muốn gặp ta nữa.


Sao có thể có chuyện đó? Nếu Hoàng thượng giận người thì đã không bảo nô tài tới đây.
Hoàng Xương nhìn Đức phi:
Nương nương muốn đi thăm Hoàng thượng cũng không phải là không thể, chỉ là phải đợi đến khi trời tối, thay một bộ quần áo khác mới có thể đến điện Dưỡng Tâm.

Sao Đức phi có thể không hiểu ý tứ của Hoàng Xương, trong mắt tràn ngập mừng rỡ:
Đừng nói là thay quần áo, cho dù lấy một nửa cái mạng này, ta cũng đồng ý.

Vậy thì người cứ đợi ở đây, lát nữa nô tài sẽ lại qua.
Trước khi đi Hoàng Xương lại căn dặn:
Người vẫn nên cẩn thận một chút, hôm nay nô tài tới chỗ người còn phải mặc đồ của tiểu nội thị, tránh né tại mắt khắp nơi.

Lúc này Hoàng Xương mới nói:
Kể từ lần trước sau khi rời khỏi đây, bệnh của Hoàng thượng nặng lên không ít, giờ đây một bên chân không tốt, mắt cũng không nhìn rõ, mỗi ngày nô tài và Túc vương gia đều phải đọc tấu sở cho Hoàng thượng nghe, giờ đây việc phê tầu chương cũng do Túc vương viết thay.

Đức phi nghe nói con trai mình gần đây ngày ngày đến điện Dưỡng Tâm nhưng lại không biết ẩn tình như thế này, vốn dĩ việc Túc vương nhúng tay vào chính sự triều đình là chuyện tốt, nhưng bệnh tình của Hoàng thượng và hoàn cảnh hiện giờ của bà ta khiến bà ta không thể vui lên nổi.

Đều tại ta, ta không nên để mặc cho người bên cạnh tùy ý sắp xếp như vậy.
Đức phi nghe mà nước mắt tuôn trào, bà ta dùng khăn tay thấm nước nơi khóe mắt:
Ta cũng sợ Ngụy thị khí thế bức người, Hoàng thượng vì vướng công lao của Ngụy thị lúc trước mà không có cách nào xử trí ả ta, nên ta mới muốn thay Hoàng thượng tìm một lý do, không ngờ rằng...

Trước mặt người khác Hoàng thượng cho Ngụy hoàng hậu thể diện, Ngụy hoàng hậu cũng là người tự biết nông sâu, sẽ không cản bà ta vào lúc này. Nhưng Đức phi lại mong Ngụy hoàng hậu sẽ đưa người tới chặn đường. Hoàng thượng ghét nhất chính là Ngụy thị hoành hành, phách lối.
Ngụy hoàng hậu càng như thế thì Hoàng thượng sẽ càng hận Ngụy thị và càng thương xót bà ta.

Đức phi nương nương.
Đi đến nơi yên tĩnh, Hoàng Xương nói:
Người đã nghe nói đến chuyện của nhà họ Châu rồi chứ?

Đức phi giật mình, ca ca cho người gửi tin tới cho bà ta nên bà ta mới bắt tay vào sắp xếp, lẽ nào bên phía Hoàng Xương lại nghe được tin tức khác?
Hoàng Xương nói:
Điều tra án là phủ doãn Thuận Thiên Tô Phủ đại nhân, còn có người trong phường đã cùng Ngụy tam gia điều tra án ngựa chiến và án Trịnh Như Tông. Những người này rất lợi hại, chỉ dựa vào chút manh mối nhỏ nhặt đã có thể tra ra tung tích của Trịnh Như Tông, Trịnh Như Tông chính là do bọn họ bắt.

Hoàng Xương nói đến đây thì dừng lại, quay đầu nhìn sang Đức phi:
Trong lòng người phải có tính toán đi, nếu chuyện năm đó bị lật lại thì chỉ e bên phía Hoàng thượng thật sự khó lòng nói rõ ràng.

Mắt Đức phi sáng lên, đứng dậy đi nghênh đón Hoàng Xương. Hoàng Xương nhìn thấy Đức phi vội vàng hành lễ:
Đức phi nương nương phải chịu ấm ức rồi.


Bản cung không ấm ức.
Tuy Đức phi nói như vậy nhưng mắt đã đỏ lên:
Bản cũng chỉ lo cho Hoàng thượng, sức khỏe Hoàng thượng thể nào rồi?

Hoàng Xương và Đức phi tiến vào phòng trong, nữ quan lui ra ngoài cánh cửa.
Đức phi lắc đầu:
Bản cũng không đói.

Nữ quan đang đ6ịnh khuyên nhủ thì nhìn thấy nội thị canh giữ bên ngoài chạy vào.
Nội thị bước nhanh đến bên cạnh Đức phi nương n5ương:
Nương nương, Hoàng Xương tới rồi.

Dưới sự mong mỏi của Đức phi nương nương, cuối cùng trời cũng dần tối.
Đức phi thay đồ xong xuôi, dưới sự che chắn của nữ quan và nội thị đi ra khỏi cung Vĩnh Xuân, nhìn thấy Hoàng Xương đang đứng ở gần đó đợi mình, Đức phi thở phào một hơi,
Ngụy hoàng hậu lệnh cho bà ta ở trong cung Vĩnh Xuân tự mình suy ngẫm, nhưng dù sao trong cung này vẫn có Hoàng thượng làm chủ, nội thần mà Hoàng thượng tín nhiệm âm thầm chăm lo cho bà ta, rồi cũng sẽ nghĩ cách đưa bà ta ra ngoài.
Hoàng Xương khom lưng tiếp tục dẫn Đức phi đi về phía điện Dưỡng Tâm.
Trên đường hai người không trò chuyện thêm một câu nào nữa, cho đến tận khi cửa điện Dưỡng Tâm mở ra, Hoàng Xương mới nói:
Nương nương mau vào trong đi, đừng để Hoàng thượng đợi lâu.

Đức phi bước vào trong điện, chạy ù vào nội thất.
Hoàng thượng!

Đức phi gật đầu:
Bản cũng biết rồi, Hoàng công công yên tâm đi.

Hoàng Xương đi rồi, Đức phi vui vẻ vô cùng, bà ta biết là Hoàng Xương sẽ nói đỡ cho mình. Tình nghĩa giữa bà ta và Hoàng Xương khác với mọi người, năm ấy nếu không phải có Hoàng Xương giúp đỡ, thì đừng nói là có được sự yêu thích của Hoàng để mà ngồi lên vị trí Đức phi, chỉ e bà ta đã xanh có từ lâu rồi.
Năm đó người bà ta tín nhiệm là Châu Trạch Thừa lại một lòng muốn làm hỏng chuyện của bà ta, cũng may có Hoàng Xương giúp bà ta giải quyết phiền phức. Bắt đầu từ thời khắc đó bà ta và Hoàng Xương đã là người trên cùng một con thuyền, nếu con trai bà ta đăng cơ làm Hoàng đế thì Hoàng Xương vẫn sẽ chấp quản lí lễ giám, đây chính là lời hứa của bà ta.
Đức phi bỗng dưng rùng mình:
Người biết những chuyện đó đều là tâm phúc của bản cung, bất kể thế nào cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.


Chuyện đó thì chưa chắc.
Hoàng Xương thở dài:
Lòng người khó đoán, ai biết sẽ như thế nào? Phải nghĩ cách không để xảy ra sơ sót, phải khiến cho kẻ đó vĩnh viễn ngậm miệng lại.

Ảnh mắt Đức phi tối dần đi:
Trong lòng bản cung đã có dự liệu.
Chỉ có người chết là an toàn nhất, Hoàng Xương đang nhắc nhở bà ta trừ cỏ tận gốc.
Nhìn thấy Hoàng để dựa vào gối kê, sống mũi Đức phi cay cay, cả người bổ nhào tới bên giường. Hoàng đế giơ tay ra đỡ Đức phi dậy, Đức phi có người trong bộ quân phục của nội thị, nhìn càng thêm nhỏ bé, đáng thương. Đức phi ngước mặt lên, nước mắt chảy xuống hai bên má, Hoàng đế muốn nhìn cho rõ người mà ông ta ngày nhớ đêm mong, nhưng lại phát hiện bản thân không cách nào nhìn rõ được.

Hoàng đế nhíu mày:
Mắt của trẫm hỏng thật rồi.


Đức phi giơ tay ra chặn trước miệng Hoàng đế:
Miệng vàng lời ngọc của người tuyệt đối không thể nói những lời như thế. Bệnh của người sẽ khỏi thôi, trận chiến ở biên cương cũng sẽ thắng lợi. Người là minh quân, sẽ đem đến thịnh thế hưng vượng cho con dân Đại Chu, đây chỉ là chướng ngại nhỏ, vượt qua rồi thì mọi chuyện đều sẽ tốt lên.


Sắc mặt Hoàng đế dần tốt hơn, ông ta thích tính cách của Đức phi, bà ta khiến ông ta có cảm giác bà ta hoàn toàn dựa dẫm vào mình.

Đức phi và Ngụy thị thông minh như nhau, nhưng sự dịu dàng nhu thuận này thì Ngụy thị vĩnh viễn cũng không học được.

Hoàng để nói:
Trẫm đã cho Túc vương thử xử lý chính sự, đợi đến khi giải quyết xong Lương Vương, trẫm sẽ giúp nó trừ bỏ hết mọi chướng ngại trước mặt, đưa nó ngồi lên vị trí trữ quân.

Hoàng thượng cứ yên tâm dưỡng bệnh trước đã, long thể của Hoàng thượng mới là quan trọng nhất,
Một giọt nước mắt của Đức phi rơi trên mu bàn tay của Hoàng đế:
Những chuyện đó đều là chuyện nhỏ.



Nàng đúng là đàn bà.
Hoàng đế nghiêm sắc mặt, nhưng thần thái trong ánh mắt lại càng thêm ôn hòa:
Hoàng hậu, Quý phi đều hiểu phải coi trọng chính cục, nhất là Hoàng hậu... thật không khác gì đám quan viên tiến triều, hễ mở miệng ra là đại nghĩa, chỉ có nàng vào lúc quan trọng thể này lại nói lời hồ đồ. Trẫm muốn lập con trai nàng làm Thái tử, tương lai nó nhất định sẽ là Hoàng đế tiếp theo của Đại Chu, nàng không thích ư?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.