Chương 486: Không thể yên lòng


Triệu Kỳ chậm rãi đi xuống núi, trong kinh thành có bao nhiêu binh mã đều đã nằm trong đầu ông ta. Tuy Đàm Định Phương bị bắt nhưng với cương vị T8hượng thư Bộ Binh, Đàm Định Phương đã tìm hiểu thấu suốt tình hình của Vệ sở từ lâu. Sau khi chiến tranh nổ ra, Hoàng đế sẽ điều động bình tưởng 3như thế nào, ông ta cũng nằm rõ trong lòng bàn tay.


Hiện tại phải nắm chắc thời cơ.
Dường như Triệu Kỳ đang nói với người bên cạnh, cũn9g tựa như đang tự nói với chính mình.

Thân tín đi bên cạnh Triệu Kỳ đáp lời:
Trong cung có Hoàng nội quan ngăn cản, sẽ không để cho vụ á6n của Đức phi bị điều tra ra quả nhanh đầu.
Như vậy thì bọn họ sẽ có đủ thời gian để điều động người.
Trịnh Dực không kìm được, lên tiếng:
Rốt cuộc thế nào rồi?

Có phải kinh thành bị Lương vương đánh chiếm rồi không? Bây giờ Đại Chu đã đổi Hoàng đế mới rồi à? Nếu không hắn ta thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến một Ngụy tam gia điềm tĩnh để lộ ra vẻ mặt như vậy.
Ngụy Nguyên Kham đáp lời:
Trong nhà có một số việc, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Lương vương đích thân thống lĩnh đại quân tinh nhuệ là thử thách lớn nhất đối với bọn họ.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Trình Dực:
Khoảng thời gian này chiến sự ổn định, huynh phải nghỉ ngơi cho tốt.

Vẻ mặt Trình Dực càng thêm trịnh trọng:
Có phải huynh nghĩ ra điều gì rồi không?
Trải qua cuộc chiến này, mối quan hệ giữa hắn ta và Ngụy Nguyên Kham càng thêm thân thiết, xưng hô giữa hai bên cũng không còn là Ngụy đại nhân và phò mã gia nữa.
Mới sáng sớm Cổ Minh Châu đã dẫn Bảo Đồng ra ngoài rồi.
Sau khi được Mạc chân nhân khuyên nhủ, Lâm phu nhân đã nghĩ thông hơn nhiều, không những không ngăn cản mà cũng chẳng dặn bảo quá nhiều người hầu đi theo, như vậy Cổ Minh Châu thuận tiện hơn rất nhiều.
Sau khi để hộ vệ lại ở dưới núi Thượng Thanh quán, Cố Minh Châu dẫn Bảo Đồng đi một vòng sang căn nhà của người trong phường rồi thay quần áo, trang điểm thành Tưởng cô nương và người hầu của cô ấy. Bảo Đồng bước từ trong phòng ra, nhìn thấy Sơ Cửu đã đổi sang trang phục nữ đang ở trong viện tử thì giật nẩy cả mình.
Triệu Kỳ gật đầu:
Vẫn phải cẩn th5ận, hiện tại Ngụy thị đang quản lý hậu cung, không thể không đề phòng. Chỉ sợ chút gió lướt nhẹ động đến có bà ta cũng sẽ phát hiện ra ngay. Một khi bọn chúng phát hiện âm mưu của chúng ta sớm một bước thì chúng ta sẽ mất đi cơ hội ra tay trước.
Thân tín vâng dạ.
Triệu Kỳ thở phào một hơi:
Vị hoàng huynh đó của ta chẳng hề có tiến bộ, trước khi đăng cơ dựa dẫm vào nhà họ Ngụy, sau khi đăng cơ...

Nói đến đây, Triệu Kỳ khẽ mỉm cười:
Không đúng, nói ông ta không có tiến bộ là oan cho ông ta rồi. Ông ta càng lúc càng ngu xuẩn, sau khi bước chân lên ngai vàng lại vứt bỏ cọng rơm cứu mạng là Ngụy thị. Chậc, ông ta dùng con cháu nhà bần hàn cân bằng quyền hành là đúng, có điều thủ đoạn không được thông minh cho lắm, lòng tư lợi lại quá nặng khiến cho triều cục chia năm xẻ bảy không đoàn kết.

Ngụy Nguyên Kham nói:
Chúng ta vẫn chưa phát hiện ra Lương vương.

Tuy rằng có tình báo truyền tới bảo rằng Lương Vương đã tự mình viết bài hịch, chuẩn bị đích thân thống lĩnh đại quân đánh xuống phía Nam. Thế nhưng sau khi ra khỏi thành chinh chiến, Ngụy Nguyên Kham lại chẳng hề thấy Lương vương thống lĩnh đại quân tinh nhuệ.
Trình Dực đáp:
Lương vương thông thuộc Đại Ninh và Liêu Đông, ta đã cho người canh phòng cẩn mật, không biết ông ta sẽ ra tay từ chỗ nào.

Có một số người lúc nào cũng lải nhải mãi, Trương Đồng vừa nghĩ đến đây đã có gia tướng nhà họ Ngụy đi tới đưa thư.
Ngụy Nguyên kham nhận lấy bức thư rồi mở ra xem.
Trình Dực thấy biểu cảm của Ngụy tam gia thản nhiên như thể chẳng có biến hóa gì, song gương mặt lại lạnh lẽo như phủ thêm một lớp băng tuyết.
Sau khi xuống núi, Triệu Kỳ nói:
Đúng rồi, nhớ bảo vệ Thôi Vị cho kỳ. Thôi Vị sống sót sẽ có ích cho chúng ta. Hoàng để ra lệnh cho Thối Trinh quay lại Đại Đồng nhưng đồng thời lại bảo Long Cẩm Ủy để mắt đến Thối Trinh. Một ngày Thôi Vị chưa chết thì Hoàng đế sẽ không thể nào buông bỏ cảnh giác với Thời Trinh, không thể hoàn toàn giao hết quyền chỉ huy Vệ sở Đại Đồng cho Thời Trinh được. Thôi Trinh không thể phát huy khả năng, bị kiềm chân ở Đại Đồng không thể cứu viện cho phủ Vĩnh Bình, trong khoảng thời gian ngắn chiến sự của Bắc Cương không thể nào lắng xuống.


Thời điểm này mà kinh thành lại xảy ra chuyện, Ngụy Nguyên Kham và binh lực Đại Chu phân tâm thì chúng ta mới có thể thành công.

Cho dù nhà họ Ngụy ghê gớm đến đâu cũng không thể nào ngờ được, hiện tại kinh thành là nơi nguy hiểm nhất.
Cố Minh Châu giải thích hộ Sơ Cửu:
Sơ Cửu theo Ngụy đại nhân bôn ba khắp nơi, rất nhiều người quen mặt hắn, đổi thành đồ nữ rồi đeo mạng che mặt vào, không chỉ có thể che giấu thân phận mà còn thuận tiện đi cùng ta hơn.

Mắt Bảo Đồng lóe sáng. Đây đúng là một cách hay. Lúc cô không thể ra ngoài cùng với đại tiểu thư, bên cạnh đại tiểu thư có người đi theo bảo vệ thì cô cũng có thể yên tâm.
Nhưng mà cũng chẳng biết có phải do mắt mũi không được tốt không, cô luôn cảm thấy Sơ Cửu chẳng giống người, mà giống một cái sào treo quần áo làm bằng tre trúc hơn. Cố Minh Châu nói:
Sơ Cửu, hôm nay có Bảo Đồng đi theo, ngươi không cần ăn mặc như thế này nữa.

Ngụy Nguyên Kham lắc đầu, hắn chỉ cảm thấy hành động này của Lương vương rất kì lạ. Ngột Lương Cáp dốc toàn lực chinh chiến, nếu Lương vương muốn tấn công vào kinh thành thì bây giờ nên thống lĩnh quân đến. Đối với Lương vương thì hiện tại thời cơ đã tới rồi mà tại sao ông ta vẫn rề rà chưa hành động chứ?
Ngụy Nguyên Kham nhìn Trương Đồng:
Trong kinh thành vẫn chưa có tin tức truyền tới à?

Trương Đồng lắc đầu nhưng với tốc độ viết thư của Sơ Cửu thì có lẽ là sắp đến rồi.
Tất nhiên bên trong đó cũng có một phần công lao của Lương vương.
Không phá thì không xây được, nếu như trên dưới triều đình đoàn kết thành một khối thì ông ta cũng chẳng tìm được cơ hội phát động chiến tranh.
Triệu Kỳ lên tiếng:
Cứ từ từ, càng những lúc quan trọng thì càng không thể vội vã.

Sau khi đến Bắc Cương, Tam gia chưa nhận được thư của Cổ đại tiểu thư lần nào. Mỗi lần Tam gia hỏi hắn ta có thư gửi tới không, hắn ta đều hận không thể tự mình viết một lá thư thay cho Cố đại tiểu thư. Hắn ta nên viết điều gì đây? Một ngày không gặp như cách ba thu ư? Đợi chàng sớm quay về sao?
Trương Đồng nghĩ tới mà rùng cả mình.

Mài mực.
Ngụy Nguyên Kham ra lệnh:
Ta viết một bức thư, ngươi sai người chuyển đến tay Cổ đại tiểu thư.

Ngụy Nguyên Kham gấp bức thư lại, đưa lại gần lửa đèn đốt cháy thành tro. Sơ Cửu nói Châu Châu điều tra ra được cái chết của Châu đại phu nhân có ẩn tình khác. Sơ Cửu còn bảo, tâm trạng Châu Chấu không tốt, ở nhà họ Châu thái độ thất thường.
Đối diện với những người ở nhà họ Châu, cô có thể bình tĩnh như nước nhưng khi biết rõ chân tướng về cái chết của mẹ thân sinh thì chắc chắn cô sẽ buồn bã.
Ngụy Nguyên Kham nheo mắt.
Phủ Vĩnh Bình.
Ngụy Nguyên Kham quay về lều của chủ soái, cẩn thận nhìn sa bàn trước mặt.
Binh mã của Ngột Lương Cáp dốc toàn lực tiến đánh khiến cho Vệ sở tiền phương chật vật đối phó, lần này chiến sự ở Bắc Cương khác hoàn toàn so với bình thường. Qua mười mấy năm bày mưu tính kế của Lương Vương, bây giờ lương thảo đầy đủ, vả lại còn có vị Thượng thư Bộ Binh Đàm Định Phương nên binh mã Lương vương hiểu thể phòng ngự của Bắc Cương rõ như lòng bàn tay. Thậm chí còn có thể dùng cách du địch đi để đánh sâu vào, khiến cho Đồng tướng quân hao tổn mất mấy ngàn tinh binh.
Trình Dực ở bên cạnh lên tiếng:
Tuy trong chốc lát không thể đẩy lui được binh mã Lương vương nhưng bọn chúng muốn vào thành cũng chẳng phải điều dễ dàng.

Cánh tay phải của Trình Dực được băng bó dày cộm song máu tươi vẫn thấm hết ra ngoài.
Ngoại trừ cánh tay phải bị thương ra, bả vai của phò mã gia còn trúng hai mũi tên, lúc Ngụy Nguyên Kham cứu được Trình Dực đưa về chữa trị, sau khi cởi bỏ mũ giáp, cả người Trình Dực toàn là máu.
Nếu là thế, Trình Dực không thể hỏi thêm:
Nếu huynh không thể yên lòng thì về kinh thành một chuyến, ta sẽ cầm cự ở đây vài hôm.

Ngụy Nguyên Kham trả lời:
Hiện tại vẫn chưa cần.
Hắn ta muốn sớm ngày ổn định tình hình chiến sự rồi quay về kinh thành nhưng trước lúc đó phải làm rõ ý đồ của Lương vương đã. Đợi Trình Dực rời khỏi lều rồi, Trương Đồng tiến lên trước hỏi:
Tam gia, hay là cho người quay về hỏi thăm Cổ đại tiểu thư?

Hắn ta không biết Sơ Cửu đã viết những gì nhưng chắc chắn là có liên quan đến Cổ đại tiểu thư.
Sơ Cửu yên tâm gật đầu, được đại tiểu thư ca ngợi thì hắn ta vô cùng vui mừng, đáng tiếc là không thể trò chuyện câu nào với Bảo Đồng.

Cổ Minh Châu dẫn Báo Đồng và Liễu Tô đi vào đại lao phủ Thuận Thiên.

Phùng An Bình tiến lên trước. Cổ Minh Châu hành lễ với Phùng An Bình.

Phùng An Bình đưa văn thư trong tay sang cho vị Tưởng cô nương này:
Hỏi cung Châu Trạch Thụy vài lần, lời khai của ông ta chẳng khác gì với trước đây.


Xem ra có lẽ là Châu Trạch Thụy không giết mẹ thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.