Chương 487: Ép ông ta vào đường cùng


Chầu Trạch Thụy nói chuyện không được mạch lạc như ngày hôm qua, vẻ mặt ông ta điên dại, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi và tha thiết8, giống như thể chỉ cần có thể bước ra khỏi phòng gian này, cái gì ông ta cũng bằng lòng khai, việc gì cũng bằng lòng làm.
<3br>Phùng An Bình làm ra vẻ định rời đi, Châu Trạch Thụy lại càng ra sức gào thét:
Đừng đi mà, đừng đi, đại nhân... Ngài muốn bi9ết cái gì? Hỏi ta, hỏi ta đi... Ta nói tất! Ngài đưa ta ra ngoài thẩm vấn đi...
Cho dù bị trói trên cột gỗ chịu thẩm vấn cũng v6ẫn tốt hơn ở trong cái buồng giam này nhiều.

Nói rồi, Châu Trạch Thụy cảm nhận được một bàn tay vươn ra tóm lấy chân ông5 ta, ông ta đau đớn kêu gào thảm thiết.
Cố Minh Châu hỏi:
Đại nhân có thể đưa Từ Quý từ trong phòng giam của bọn phản loạn ra nhốt vào trong buồng giam thường không?

Phùng An Bình hiểu ý đồ của Tưởng cô nương, có nhiều lúc phải cho phạm nhân một tia hy vọng, bọn chúng mới có thể mở miệng. Từ Quý bị nhận định là thuộc bè phái phản loạn. Bọn phản loạn vào đại lao sẽ chịu cực hình, bây giờ đột nhiên được thả từ trong nhà giam trong phạm ra, chắc chắn ông ta sẽ không muốn quay lại đó chịu tội nữa.
Phùng An Bình tiếp tục hỏi:
Ngoài những chuyện này ra, người còn biết chuyện gì khác nữa không?
Từ Quý mím môi, vẫn chưa lên tiếng.
Cổ Minh Châu đã nói trước:
Tại sao người lại xuất hiện bên ngoài viện tử của Châu đại phu nhân vào nửa đêm? Người nhà họ Châu ai nấy đều làm việc của riêng mình, nếu không có lòng dạ bất chính thì tại sao ngươi lại lén lút đến gần nơi ở của nữ quyến?


Cái ngày tiểu nhân bị nha sai bắt được cũng là người của Thôi vị tới gọi tiểu nhân đi. Tiểu nhân không dám không đi, sợ bọn họ sẽ bẩm báo tiểu nhân với nha môn, nào ngờ... Nha sai đã mai phục ở xung quanh từ trước rồi bắt tiểu nhân và những kẻ đó tại trận.


Tiểu nhân khác với bọn chúng, nha sai nói bọn chúng đều là gián điệp và tử sĩ, tiểu nhân không phải... Tiểu nhân chỉ để mắt đến nhà họ Châu giúp Thôi Vị, theo Thôi Vị kiếm ít bạc thôi chứ không làm chuyện gì khác cả.

Phùng An Bình chẳng hề đáp lời, Cổ Minh Châu hờ hững lên tiếng:
Ngoại trừ bảo cái chết của Châu đại lão gia còn có uẩn khúc ra, Châu nhị lão gia còn nói gì khác nữa không?

Châu Trạch Thụy gật đầu:
Đại tẩu nói với nhị ca, trước khi đến hành cùng đại ca nặng bầu tâm sự giống như thể đã biết là sẽ xảy ra chuyện. Nếu như xảy ra sơ sót gì thật, đại tẩu cảm thấy chuyện này không phải là trùng hợp, muốn nhờ nhị ca giúp đỡ tìm người hỏi cho rõ tình hình ở hành cùng trước và sau khi đại ca chết đuối.

Rời khỏi phòng giam của Châu Trạch Thụy, Phùng An Bình mở lời:
Tên Từ Quý kia cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, ông ta hơi khác so với bè phái phản loạn Đàm Định Phương. Lũ người Đàm Định Phương cho dù thẩm tra thể nào cũng tuyệt đối không tiết lộ lấy một lời nhưng tinh thần của Từ Quý lại chẳng được kiên cường dẻo dai như vậy.

Cố Minh Châu nói:
Có khi nào Từ Quý chỉ bị Thôi Vị mua chuộc, ông ta không hề biết rõ những việc của Lương vương không?


Sau khi giúp Tam lão gia rời đi, tiểu nhân đi tìm hiểu tình hình của Đại phu nhân thì phát hiện đại phu nhân đã treo cổ trong phòng rồi, tiểu nhân vội vã đi tìm Tam lão gia để bẩm báo chuyện này.


Sau này là lão phu nhân ra mặt che giấu thay cho Tam lão gia.

Nhìn mức độ đã tương đối, mảnh ghép tinh thần cuối cùng của Châu Trạch Thụy đã bị giày vò đến vỡ vụn, Phùng An Bình căn dặn ngục tốt dịch đuốc sang lần nữa.
Châu Trạch Thụy như được hồi sinh:
Đại nhân, ngài tin lời ta nói rồi!

Phùng An Bình hỏi:
Còn chuyện gì khác nữa không?
Trong chốc lát Châu Trạch Thụy không nghĩ ra, còn có chuyện gì liên quan đến việc ấy nữa nhỉ?
Đại nhân, những lời ta nói đều là sự thật, xin ngài hãy đổi buồng giam khác cho ta đi, cầu xin ngài đấy.

Phùng An Bình không hề đồng ý, chỉ nhìn sang bên cạnh Châu Trạch Thụy, bàn tay nắm lấy Châu Trạch Thụy đã buông lỏng ra bớt.
Tất cả các manh mối đều chỉ về phía Châu Trạch Kính.
Nhà họ Châu.

Chính mắt ta nhìn thấy nửa đêm nhị ca xối người ướt đẫm đứng trong sân, làm thế đương nhiên sẽ bị bệnh rồi. Thật ra nhị ca ta sợ không thi đỗ được Thủ cát sĩ nên mới bày ra cái trò ấy, tội cho đại ca chẳng hay biết gì còn lo lắng thay cho nhị ca. Từ chuyện này có thể nhìn ra phẩm tính của nhị ca, nếu bảo nhà ta có bí mật gì đó không thể cho người khác biết thì chắc chắn nhị ca sẽ biết rõ. Chuyện của đại tẩu ông ta cũng bỏ ra không ít công sức đâu...

Châu Trạch Thụy càng lúc càng kích động, giống như hận không thể bảo Phùng An Bình bắt Châu Trạch Kính đến chịu phạt ngay vậy.

Sau khi chuyện xảy ra, nội thị đó tự sát. Lúc ấy không ít nội thị của Tỉ lễ giám và Đô tri giám phải chịu phạt, nhị ca nói chuyện với mẹ rõ ràng như thế, còn bảo chuyện này chẳng có nội tình.

Nếu nhị ca đã bảo với mẹ như vậy thì làm gì có chuyện không kể cho đại tẩu nghe? Làm sao có thể năm lần bảy lượt gặp mặt đại tẩu được? Rõ ràng là lấy chuyện của đại ca ra làm cái cớ để gặp mặt vụng trộm.

Nói đến đây, Châu Trạch Thụy chợt nhớ ra điều gì đó. E rằng vị Phùng thông phản này nghe theo lệnh của Ngụy Nguyên Kham, ông ta tuyệt đối không được nói xấu đại tẩu nửa lời:
Không phải là ta có ý bảo đại tẩu mình... Đại tẩu ta là người phụ nữ trong sạch, chắc chắn không quyến rũ người này người kia. Kẻ ta nói là nhị ca ta. Đừng thấy ông ta bề ngoài lễ nghĩa chu đáo, thật ra bụng dạ cực kì thâm sâu, chuyện ông ta đã muốn làm chắc chắn có thể làm được.


Năm xưa lúc thi Đình, ông ta nghĩ rằng bản thân có thể đỗ Trạng nguyên giống như đại ca, tệ lắm cũng phải là nhị giáp truyền lô. Kết quả đừng nói tới Trạng nguyên, Truyền lô gì đó, ông ta chỉ đứng thứ hai mười trong Tam giáp. Nhị ca của ta thất bại tại kì thi Đình, đến cả Thử cát sĩ cũng chẳng dám thị nữa, còn nói cũng là bị bệnh rồi.

() Nhị giáp truyền lô: Là người đứng đầu trong nhị giáp, cách gọi khác là Ả nguyên. Nhất giáp có ba người, nhị giáp tầm 40 – 50 người, đỗ Truyền lô tức là đỗ đứng hạng tư trong kì thi.
Nghe đến đây, Cố Minh Châu khẽ cau mày. Có lẽ Châu Trạch Kính đã biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm đó từ chỗ của Châu lão phu nhân, tại sao lại kiểm tra thi thể của mẹ nữa?
Châu Trạch Kính khác với Châu Trạch Thụy, ông ta tập trung bước trên con đường làm quan, có lẽ không phải vì khinh bạc mẹ nên mới có hành động đó.
Phùng An Bình hỏi lại:
Châu đại phu nhân thì sao?

thành tâm phúc của Tam lão gia, nhỡ đâu có thể giúp đỡ Tam lão gia làm việc thì có thể được ban thưởng nhiều hơn.

Châu Trạch Thụy mừng rỡ mở to mắt nhưng ông ta cũng ý thức được rằng Phùng thông phán sẽ không thả ông ta ra khỏi đây, còn người được nhốt cùng với ông ta chắc chắn cũng chẳng ngừng tay, cùng lắm là giảm bớt thôi.
Phùng An Bình nói:
Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.
Châu Trạch Thụy hoảng loạn gật đầu, nếu như ông ta làm trái ý của Phùng thông phán, ông ta sẽ sống không bằng chết giống như đêm qua, hoặc có lẽ còn có chuyện khác đáng sợ hơn đang chờ đợi ông ta.
Từ Quý chịu đủ mọi hành hạ, toàn thân trên dưới chẳng có chỗ nào được nguyên vẹn.

Thôi Vị cho tiểu nhân tiện, bảo tiểu nhân truyền tin tức thay cho ngài ấy, còn hỏi tiểu nhân về chuyện của nhà họ Châu mấy lần nhưng chưa bao giờ nhắc đến mưu phản gì đó với tiểu nhân. Tiểu nhân... tiểu nhân nhìn thấy đạm ba cô trong điền trang của Thôi Vị, cũng có lấy một ít đi bản kiểm bạc. Sau này nghe nói đạm ba cố xảy ra chuyện, tiểu nhân từng đi tìm Thôi Vị. Thôi Vị bảo, chỉ cần giữ mồm giữ miệng thì ngài ấy có thể bảo vệ tiểu nhân được bình an.

Lẽ nào giống như Châu Trạch Thụy đã nói, mẹ nhờ Châu Trạch Kính điều tra vụ án của cha, do vậy Châu Trạch Kính biết được một số tình tiết ẩn bên trong của vụ án. Sau đó, cảm thấy cái chết của mẹ có liên
quan đến việc điều tra nguyên nhân cái chết của cha nên nảy sinh lòng nghi ngờ với cái chết của mẹ. Vì thế mới kiểm tra tỉ mỉ thi thể của mẹ, xem xem mẹ có phải là bị người ta hãm hại hay không.
Cổ Minh Châu quay lại trực phòng uống một chén trà, tỉ mỉ xem tài liệu thẩm vấn người nhà họ Châu,
Bảo Đồng đứng ngay cửa trông ra bên ngoài, tất cả mọi thứ bên trong nhà lao đều vô cùng mới mẻ. Bảo Đồng nhìn đến thích thú, quả nhiên theo đại tiểu thư ra ngoài vui hơn, nhìn thấy nhiều mà trông cũng được xa hơn.
Từ Quý chỉ là một quản gia mà thôi. Thôi Vị dùng ông ta làm việc, không cần phải nói nhiều chuyện ẩn bên trong cho ông ta biết. Không giống cha con Trịnh Như Tông và Đàm Định Phương, bọn chúng thật lòng trung thành với Lương vương, cũng biết một khi bị vạch trần thì chỉ có con đường chết. Cho nên bọn chúng đã có chuẩn bị ổn thỏa từ sớm, tất nhiên sẽ không khai nhận bất cứ điều gì hết.
Cố Minh Châu khẽ cau mày, cô có một cảm giác kì lạ. Đàm Định Phương nhắc đến vụ án của cha, tiếp theo đó bọn họ điều tra ra Từ Quý, manh mối đến một cách kịp thời. Giống như thể có người đứng đằng sau giúp đỡ bọn họ một tay, trông chờ bọn họ điều tra ra sự thật vậy.
Từ Quý trả lời:
Tiểu nhân từng nhìn thấy Nhị lão gia đi tìm Đại phu nhân vào ban đêm, cho rằng có thể phát hiện được một số bí mật của chủ nhân nhưng chẳng ngờ lại gặp Châu tam lão gia.


Sau khi Đại phu nhân qua đời, tiểu nhân còn nhìn thấy Nhị lão gia len lén mở quan tài của Đại phu nhân, nhìn ngắm thi thể của Đại phu nhân rất lâu nữa cơ.

Một lúc sau, cai ngục đi đến mời Cổ Minh Châu.
Từ Quý đã khai rồi.
Nghe đến đây, Phùng An Bình hỏi:
Nếu Châu nhị lão gia đã nói như thế rồi, tại sao người lại cảm thấy là đang lừa gạt ngươi?

Châu Trạch Thụy khàn giọng:
Bởi vì ta... Trước đây nhị ca từng trò chuyện với mẹ ở trong phòng, ta đều nghe được rõ ràng. Khi đó Đức phi nương nương cũng lên đường đi đến hành cung. Hoàng thượng còn chấp thuận cho Đức phi nương nương gặp mặt người nhà mẹ ở hành cung. Sau khi đại ca xảy ra chuyện, nhị ca đến nhà họ Tào nghe ngóng tin tức, nghe người nhà họ Tào bảo thích khách là một nội thị. Tranh thủ thời cơ lúc Hoàng thượng dẫn người ra ngoài đi săn, thủ vệ hành cùng lơ là cảnh giác thì ra tay với Đại hoàng tử. Nếu không phải như thể cũng chẳng cần đại ca của ta đi cứu người.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.