Chương 495: Khó xử


Cung Từ Ninh.

Thái hậu nhìn chậu hoa mẫu đơn trước mắt, ra lệnh:
Bê ra ngoài vứt đi, không cứu được nữa rồi.

Đêm nay Đức phi không thể ngủ ngon, có thể vì nghe nói Châu Trạch Kính không rõ tung tích nên trong lòng khó tránh khỏi lo âu.
Mãi mới chật vật ngủ thiếp đi được, bà ta lại mơ màng mơ thấy Châu Trạch Thừa.
Thái hậu nói:
Ai gia biết rồi.

Nhìn bóng lưng Ngụy hoàng hậu rời đi, Thái hậu lần chuỗi Phật châu trong tay, nói:
Hy vọng trong những năm ai gia còn sống, đây là lần cuối cùng phải trải qua sóng gió như thế này.

Chậu ngụy tử này vốn 8là vật yêu thích của bà, nhưng không ngờ lại gặp sâu bệnh, tuy bà đã tự tay chăm sóc nhưng nó mỗi ngày một héo rũ, nếu đã không cứu được nữa thì cũn3g chẳng cần hao tâm tổn trí làm gì.
() Ngụy tử. Còn được gọi là Ngàn diệp hoa, một loài hoa mẫu đơn quý có màu tím đỏ, hình hoa sen hoặc vư9ơng miện, được tôn xưng là Hoàng hậu của các loài hoa.
Ngụy hoàng hậu khẽ lắc đầu:
Không phải ạ, con muốn nói vài chuyện với đại tiểu thư phủ Hoài Viễn hầu.

Thái hậu nhở lại hành động của vị Cổ đại tiểu thư kia ở cung Vĩnh Xuân lúc Đức phi trúng độc. Xem ra đồ đệ mà Mạc Dương Minh thu nhận lần này là một đứa thông minh lanh lợi. Bây giờ Hoàng hậu truyền con bé đó vào cung, đương nhiên là có chuyện cần nó làm, Hoàng hậu không tự hạ lệnh truyền gọi là sợ kinh động đến những kẻ rắp tâm.
Lúc còn là Lỗ vương, đương kim Hoàng thượng đã si mê bà ta, ngày nào cũng lén lút tới nhà họ Tào gặp bà ta. Hơn nữa Lỗ vương còn hứa hẹn sớm muộn gì cũng có một ngày để bà ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu.
Bà ta không dám nghĩ tới những việc ấy. Lỗ vương phi xuất thân từ nhà họ Ngụy, sau khi Lỗ vương lên ngôi, Ngụy thì đương nhiên sẽ thuận lý thành chương bước lên phương vị. Còn nhà mẹ của bà ta chỉ là một trữ tướng, làm gì có bản lĩnh chống lại nhà họ Ngụy.
Túc Vương khẽ nhếch môi cười:
Không có chuyện gì thì tốt, lúc này cữu cữu không được lơ là.
Y là người con trai phụ hoàng yêu quý nhất, trừ phi xảy ra chuyện lớn, chứ không đừng kẻ nào hòng lung lay địa vị của y.
Nhưng để cẩn thận, Túc vương vẫn nói:
Ta sẽ sai tại mắt đi tìm Bào Nhị.

Ánh mắt Túc vương sáng rỡ, y nói:
Phụ hoàng vừa giao mấy nghìn quân tinh nhuệ của quân doanh kinh thành cho ta, hiện tại không thể để xảy ra chuyện rắc rối.
Đợi đến khi bình được loạn Lương Vương, nếu sức khỏe của phụ hoàng vẫn không tốt, y sẽ có thể lấy thân phận Thái tử xử lý việc triều chính. Cho y thời gian nửa năm đến một năm, y có thể thuyết phục phụ hoàng lui về làm Thái thượng hoàng.
Đến khi y leo lên hoàng vị, phiền phức bày trước mặt y sẽ không còn nhiều nữa.

Ngoài ra, nhỡ may có người nhân cơ hội lần này tấn công kinh thành, tướng lĩnh chúng ta có thể sử dụng còn phải canh giữ cổng thành, chờ đợi viện quân.

Thái hậu khẽ gật đầu, Hoàng hậu lo nhỡ may quân doanh nổi loạn, lại có người nhân cơ hội tấn công thành, binh mã bảo vệ kinh thành chắc chắn khó lòng ứng phó. Thế nên Hoàng hậu mới phải sắp xếp trước một bước, tóm lại cử giành cơ hội về tay mình đã.
Thái hậu không nói nhiều, chỉ nhận lấy mấy lá thư từ tay nữ quan:
Người nhà họ Quách tín nhiệm đều ở đây, có mấy người ở quân doanh kinh thành. Con có việc gì thì mau chóng mang mấy lá thư này đến dặn dò bọn họ làm việc.

Ngụy hoàng hậu khom người hành lễ với Thái hậu:
Hoàng thượng điều động binh mã của quân doanh kinh thành cho Túc vương, con sợ sau khi vạch trần chuyện của Đức phi, Túc vương sẽ có động thái gì đó. Con hỏi mượn binh mã của Thái hậu nương nương là muốn đề phòng Túc vương có biến, nếu như Túc vương không hài lòng, con cũng sẽ không động đến số binh mã này.

Túc vương ra khỏi nhà họ Tào, sau khi phóng người lên ngựa, y hít sâu một hơi. Sắp rồi, nhẫn nhịn bao nhiêu năm, cuối cùng thiên hạ này cũng sắp nằm trong tay y rồi.
Đêm đến.
Châu Trạch Sênh và Nhiếp Thầm vẫn dẫn người chạy dọc đường cải, bọn họ phải rời khỏi kinh thành tra xét khắp nơi.
Tìm Châu Trạch Kính chỉ là cái cớ, thứ bọn họ muốn tìm là binh mã của Lương vương.
Bây giờ phải tìm ra nơi binh mã của Lương vương có khả năng ẩn náu, như vậy mới không đến mức bị đánh cho không kịp trở tay.
Trong cung.

Được rồi.
Thái hậu nói:
Chuyện khẩn cấp, con đi sắp xếp đi!
Nguy hoàng hậu đứng dậy, đang định cáo lui thì chợt nhớ ra một chuyện, bà khẽ nói:
Sáng mai con còn phải phiền mẫu hậu truyền thầy trò Mạc chân nhân vào cung.

Thái hậu có vẻ lo lắng:
Sao thế? Cơ thể khó chịu ở đâu à?

Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tào đại học sĩ nhìn Túc vương:
Vương gia, chắc hẳn Bào Nhị đã trừ khử Châu Trạch Kính, như vậy vụ án của nhà họ Châu sẽ không lần được đến nhà họ Tào nữa, ngài và Đức phi nương nương cũng có thể yên tâm.

Bà ta vô ý giết Châu Trạch Thừa, nếu như không phải bị ép buộc, sao bà ta lại ra tay với ông ấy cơ chứ? Năm đó bà ta luôn ngưỡng mộ tài hoa của Châu Trạch Thừa, thậm chí còn mượn cớ tìm phổ nhạc cổ cầm để gặp ông. Cuối cùng, bà ta lệnh cho tiên sinh bên cạnh nhường cầm phổ cho Châu Trạch Thừa. Bà ta cho rằng Châu Trạch Thừa sẽ tới cảm ơn mình, như vậy bà ta có thể vén mành che, gặp mặt ông. Nào ngờ Châu Trạch Thừa chỉ đứng từ xa vải chào bà ta rồi bỏ đi luôn.
Trong lòng bà ta hơi phiền muộn nhưng lại càng cảm thấy Châu Trạch Thừa là một quân tử.
Ngụy hoàng hậu ra khỏi cung Từ Ninh, dặn dò thân tín xuất cũng làm việc. Bên ngoài cũng đã tra ra chân tướng vụ án, hiện tại bọn họ cố ý đè xuống là để tranh thủ cho bà thời gian. Bây giờ có chuẩn bị thì chẳng sợ gì hết.
Nhà họ Tào.
Chỉ cần có binh mã tụ tập thì sẽ để lại dấu vết. Châu Trạch Sênh nói:
Chúng ta chia nhau tìm theo hướng Tây và hướng Bắc, phát hiện dấu vết thì kịp thời thông báo tin tức cho nhau.

Triều đình điều động binh mã của Vệ sở cách nơi chi viện Bắc Cương, binh mã đều đi về hướng phủ Vĩnh Bình qua con đường cái phía Tây và phía Bắc. Nếu Lương vương muốn tập hợp người ngựa thì cũng phải lấy danh là viện quân, như vậy đoàn người ngựa đông đúc xuất hiện trên đường mới không bị nghi ngờ.
Châu Trạch Sênh hy vọng Như Quân đoán sai, rằng Lương vương không ở gần kinh thành, nhưng nhìn từ tình hình trước mắt, rất có thể giả thuyết này là thật.
Lương vương muốn dụ bọn họ điều tra ra Đức phi, sau đó sẽ vén màn nội loạn trong kinh, Lương vương cũng dễ bề nhân cơ hội dẫn binh tấn công kinh thành.
Nếu không phải Châu Trạch Thừa xuất thân quá thấp kém, có lẽ bà ta đã trở thành Đại phu nhân của nhà họ Châu.
Suy cho cùng, bà ta không chỉ phải nghĩ cho mình mà còn phải tính toán cho cả nhà họ Tào.
Ngụy hoàng hậu vừa đi vào đại điện thì trông thấy công nhân bưng chậu hoa ra ngoài. <6br>
Nữ quan đóng cửa đại điện, Thái hậu ngẩng đầu nhìn lên:
Sao thế? Có phải có chuyện gì khó khăn không?

Ngụy hoàng hậu gật đầu:
E rằ5ng vẫn cần mẫu hậu giúp đỡ.

Túc vương và Tào đại học sĩ ngồi trong thư phòng đợi tin tức.
Quản sự vội vàng bước vào bẩm báo:
Bào Nhị biến mất rồi ạ, Châu Trạch Kính cũng không thấy đâu.
Tào đại học sĩ nhíu mày, ông ta đã dặn dò Bào Nhị nểu Châu Trạch Kính có điểm khác thường thì lập tức trừ khử ngay. Chẳng lẽ Bào Nhị đã ra tay? Nhưng nếu đã giết người thì cũng phải báo tin về chứ. Quản sự nói tiếp:
Bên phía nhà họ Châu theo dõi Châu Trạch Kính rất gắt gao, phát hiện Châu Trạch Kính biến mất, bọn họ đã cho người tìm kiếm khắp nơi, kinh động đến không ít người.
Túc vương vẫn rất bình tĩnh:
Bên nhà họ Châu có phát hiện ra manh mối gì không?

Quán sự lắc đầu:
Nhà họ Châu lần theo ra khỏi thành, chia thành mấy nhóm lục soát khắp nơi, còn nhờ cả người trong phường tìm kiếm tung tích của Châu Trạch Kính.

Nghe đến đây, Tào đại học sĩ chợt hiểu ra tại sao Bào Nhị không thể báo tin về. E là gã đã bị người trong phường và nha sai theo dõi nên không dám tùy tiện có bất cứ hành động gì.
() Trữ tướng: chỉ người giúp việc, phó tướng trong Hàn Lâm Viện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.