Chương 498: Giết đệ đệ


Kỵ binh mà Thôi Trinh đem đến quả thực không nhiều, nhưng được xuất chinh cùng Thường Thắng tướng quân thì ai nấy đều sục sôi 8ý chí chiến đấu. Thôi Vị có phần không hiểu, lẽ nào Thôi Trinh thật sự muốn liều mạng dùng một ngàn binh mã quyết một trận tử3 chiến với hắn?

Hai bên giằng co hơn hai canh giờ, bước chân Thôi Vị đã nặng nề khó nhúc nhích nhưng binh mã của Thôi9 Trinh cũng tổn thất nghiêm trọng, nhất là khối giáp của Định Ninh hầu Thôi Trinh đã nhuốm đầy máu tươi, chiến mã của hắn cũn6g đã bị thương.


Tướng quân, chúng ta đi thôi!
Phó tưởng chạy tới bảo vệ Thôi Vị, một đám người muốn nhân lúc Thôi T5rinh dừng lại lấy hơi mà rời khỏi đây. Thôi Trinh phát hiện ra ý đồ của Thổi Vị, thế nhưng hắn lại tung người xuống ngựa, thân thẳng như bút, sừng sững đứng tại chỗ không hề suy chuyển.

Đại ca.
Bước chân Thôi Vị loạng choạng.
Người bên cạnh vì cứu Thôi Vị mà chém một đao về phía Thôi Trinh. Thôi Trinh không tránh né, lưỡi đao sắc bén chen vào khe hở khối giáp, để lại một vết thương dài.
Máu tươi dần dần rỉ ra, thế nhưng Thôi Trinh cử như thể không cảm nhận được đau đớn.

Thôi... đại... đại ca...
Giọng Thôi Vị bắt đầu run rẩy:
Huynh nể tình thủ tục, tha cho đệ một con đường sống đi... đại ca...
Thôi Trinh nắm lấy thương sắt tiếp tục tiến về phía trước.

Đại ca.
Thôi Vị nói:
Đệ biết sai rồi, đệ cũng là vì nhà họ Thôi. Hoàng thượng chèn ép quan lại, để sợ ngày nào đó họa sẽ đổ lên đầu chúng ta, bám vào Lương vương cũng là một đường lùi, dù sao thì Thôi thị cũng phải có người thừa kế. Đại ca... đại ca...

Thôi Vị gọi đại ca hết lần này đến lần khác, giống như thuở nhỏ chạy sau lưng Thôi Trinh, từng cảnh tượng dần dần hiện ra trong đầu hắn.
Thôi Vị rên lên một tiếng, trên mặt để lộ một nụ cười thảm:
Huynh xem, sớm biết kết cục thế này, thì Vì sao cha mẹ còn phải sinh đệ ra? Từ trong nhà cho đến quân doanh, trước nay chưa từng có nơi nào dành cho đệ. Huynh tưởng giết chết Chầu thị, đệ không hối hận ư? Sau khi Trường thị gả vào nhà họ Thôi rồi, đệ mới phát hiện để thích nàng ấy, mỗi lần nhìn dáng vẻ đại ca đối xử lạnh lùng với nàng ấy, trong lòng đệ lại càng thêm căm hận.


Sao ông trời lại bất công đến thế?

Binh mã của triều đình dần vây kín lấy bọn họ, Thôi Vị không còn đường lui, mà bản thân hắn cũng không muốn nhấc chân lên nữa, hắn yên lặng nhìn Thôi Trinh, nếu Thôi Trinh không chịu tha cho hắn thì hắn cũng không thể chạy thoát khỏi đây.
Trong đầu Thôi Trinh hiện lên dáng vẻ của cha khi giao thương sắt cho hắn. Hai tay hắn nâng lấy thân thương, trịnh trọng nói:
Rất nặng.

Sau đó tay cha cũng nắm lên thân thương:
Đừng dao động, bất kể lúc nào cũng phải nắm cho thật chặt, đừng dao động!

Thôi Vị bị giết, sĩ khí binh mã triều đình lại càng thêm phấn chấn, số phản quân còn lại cũng bị áp chế hoàn toàn. Thôi Trinh nhìn về phía Thiên hộ Long Cẩm Ly:
Thiên hộ đại nhân, chúng ta nên củng cố sĩ khí, giết sạch toàn bộ phản quân ở vệ sở Đại Đồng, sau đó đi tiếp ứng cho phủ Vĩnh Bình.

Nếu Ngụy Nguyên Kham không bố trí ở phía đông, cản Thôi Vị lại ở phủ Tuyên Thiểm Tây thì hắn cũng khó lòng bao vây Thôi Vị ở nơi này.
Thôi Trinh vứt xác Thôi Vị xuống đất, nhìn Thiên hộ Long Cẩm Ủy:
Xin đại nhân hãy đem đầu Thôi Vị quay về triều đình phục mệnh!

Thôi Trinh nói xong, không kịp lau máu tươi trên tay đã lại tung mình lên ngựa, dẫn theo người đi đến Vệ sở tiếp theo.
Thôi Vị cầm điểm tâm, Thôi Vị đưa khăn tay cho hắn lau mồ hôi, Thôi Vị cùng hắn đốt pháo trúc, Thôi Vị lớn lên lẽo đẽo theo sau lưng hắn đi tuần doanh
Đệ đệ của hắn...

Đại ca, cho huynh này.

Giọng nói của Thôi Vị rất nhanh bị nhấn chìm trong tiếng hỏa khí nổ vang trời. Phản quân trong chốc lát luống cuống tay chân, hai bên sơn cốc bắt đầu có binh mã đuổi tới, phản quân vốn dĩ đã bị Thôi Trinh áp chế, giờ đây lại càng rệu rạo tan tác.
Trong chiến loạn, Thôi Vị nhìn thấy Thôi Trinh từng bước lại gần hắn.
Phó tướng bên cạnh đã bị Thôi Trinh chém chết, máu tươi bắn lên trên mặt Thôi Vị, môi hẳn run lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thôi Trinh.
Có lẽ đại ca muốn thả cho mình đi, ý nghĩ này vừa mới manh nha trong lòng Thôi Vị thì bất chợt nghe thấy một tiếng động lớn xé toạc không gian, một cơn mưa tên nhiều không đếm xuể bắn về phía bọn họ.

Thôi Trinh!
Thôi Vị trợn trừng mắt:
Hãy nhìn triều chính mà huynh một lòng trung hiếu đi, bỏ mặc sống chết của các người...
Lúc Thôi Vị gào lên câu này, chợt phát hiện Thôi Trinh không hề biến sắc như thể đã có dự liệu từ trước.
Trong phút chốc, Thôi Vị đột nhiên hiểu ra, đây là sự sắp xếp của Thôi Trinh ngay từ đầu.
Thôi Trinh huynh điên rồi!
Thôi Vị gào lên xé họng.

Đại ca, huynh mệt rồi phải không?


Đại ca, thân trúc này kêu giòn thật đấy, hay là đệ lấy thêm ít nữa đến đây nhé.

Thôi Trinh đâm cây thương tới, trường kiếm trong tay Thôi Vị rơi trên mặt đất.
Trong thời khắc này tiếng ồn ào của chiến trường dần xa rời bọn họ, giống như hết thảy đều không còn quan trọng nữa.

Đại ca...
Ánh mắt Thôi Vị lại trở nên mềm yếu, giống như một đứa em trai cần sự che chở của anh mình:
Đệ nhớ mẹ rồi, mẹ có khỏe không?

Trái tim Thôi Trinh bị thúc mạnh một củ đau đớn.
Cha, mẹ, cữu cữu, thê tử, đệ đệ, tất cả mọi người đều lần lượt rời bỏ hắn, cuối cùng không để lại gì, hắn muốn giơ tay níu giữ nhưng đều bất lực.

Huynh có biết đệ đáng thương đến nhường nào không?
Thôi Vị thay đổi giọng điệu, vẻ mặt tội nghiệp lại biến thành căm hận:
Cha chỉ thích huynh, ghét bỏ đệ và mẹ, huynh có biết đệ khao khát được nhìn thấy nụ cười của cha đến mức nào không?


Đệ nhận huynh, bất luận đệ có nỗ lực thế nào cũng không đuổi kịp huynh, để chỉ đành bám chặt vào mẹ, chỉ có ở chỗ mẹ, đệ mới có thể cảm nhận được một chút ấm áp, đệ sai rồi sao?

Thôi Vị đã làm bao chuyện sai trái, kết cục chờ đợi hắn chỉ có cái chết.
Thôi Trinh dùng sức, đẩy xác Thôi Vị lên cao:
Kẻ mưu nghịch đi theo Lương vương, giết không cần bàn!

Máu tươi của Thôi Vị men theo trường thương chảy vào trong tay Thôi Trinh, máu tươi nóng bỏng như sắt nung nhưng Thôi Trinh vẫn nắm chặt lấy thân cây thương. Cây thương sắt trong tay hằn sừng sững không nhúc nhích, cũng giống như những lời cha đã nói năm đó khi giao cây thương vào trong tay hắn.
Trên mặt Thôi Vị thoảng một tia mừng rỡ. Thôi Trinh giữ chặt tay mình rồi lại nhấc cây thương sắt lên, đúng là hắn không đành lòng ra tay với đệ đệ của mình, nhưng...

Ai mà không có cha mẹ, người thân? Ai mà không chỉ có một cái mạng cơ chứ?
Thôi Trinh đâm trường thường trong tay vào giữa ngực Thổi Vị.
Máu tươi bắn ra tứ phía, mồ hôi và máy trộn lẫn với nhau, che mờ đôi mắt Thôi Trinh.
Thôi Vị run giọng nói:
Chính bản thân huynh cũng không chịu để ý đến Châu thị, bằng không cho dù đệ dùng chút thủ đoạn thì huynh cũng sẽ không mắc bẫy, vì sao lại đổ hết tất cả tội trạng lên đầu đệ? Trương thị... có gì không tốt? Đệ... Lương vương quý người tài, nếu đại ca đi theo Lương vương thì quan lộ nhất định sẽ tốt hơn hiện giờ.


Không phải đại ca vẫn luôn muốn ổn định Tây Bắc, lấy Liêu Đông về cho Đại Chu hay sao? Lương vương cũng muốn vậy, nếu đại ca ở dưới trướng Lương vương ắt có thể thực hiện hoài bão của mình.

Thôi Trinh lại đâm một thương nữa tới, Thôi Vị chật vật tránh đi nhưng bả vai vẫn trúng một vết thương trực diện.
Đệ đệ ruột thịt sớm tối bên nhau, chính mắt hẳn dõi theo nó trưởng thành, dẫn nó ra chiến trường chém giết, biết bao lần xông lên giải vây, từ lâu hẳn đã coi tính mạng của Thôi Vị còn quan trọng hơn bản thân mình.
Hắn chưa từng nghĩ tới lại có một ngày, hắn phải tự tay giết chết Thôi Vị.

Đại ca.


Đại ca, huynh đúng là tốt nhất.


Đại ca.

Thôi Trinh đáp lời Thôi Vị trong vô thức:
Ừm.

Thôi Vị lại cất tiếng gọi hắn.
Bày tay nhuốm đầy máu tươi của Thôi Trinh khẽ run lên.

Đại ca, huynh cũng đệ nhé, đại ca.

Bóng hình uy vũ ấy bị che phủ trong màn bụi đất mịt mờ tung lên từ vó ngựa, không tránh khỏi có phần thê lương.

Phú Thuận Thiên, núi Đại An.

Triệu Kỳ vẫn luôn cho người quan sát động tĩnh trong kinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.