Chương 497: Chuộc tội
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1693 chữ
- 2022-02-06 09:24:01
Trước cổng Thượng Thanh quán, Mạc Dương Minh và Cố Minh Châu đã ngồi lên xe ngựa, Cố Minh Châu ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh quang đãng.
8
Tuy tiểu thức và Nhiếp Thầm, Liễu Tô vẫn chưa gửi tin tới, nhưng bọn họ đều đã có chuẩn bị từ trước, trong lòng cô cũng yên tâm phần nào.3
Sư phụ, đi thôi.
Cố Minh Châu cùng Mạc Dương Minh khởi hành.
Đại Đồng.
Thôi Trinh ngồi trong quân trưởng xem tín hàm trong tay, tín hàm là do Châu Trạch Sênh cho người đưa tới, bên trên viết rất rõ ràng những chuyện mà Thôi Vị đã làm.
Mua chuộc quân sự nhà họ Châu làm tai mắt, bảo nha hoàn bên cạnh Châu Như Quân truyền tin giả.
Cho nên từ trước tới nay đều do Thôi Vị âm thầm mưu tính, mục đích là muốn để cho Trường thì thuận lợi gả vào phủ Định Ninh hầu. Tuy rằng Thôi Trinh đã đoán được tiền căn hậu quả từ trước, nhưng giờ nhìn thấy những chứng cứ này vẫn không tránh khỏi việc tâm trạng dậy sóng.
Thiên hộ Long Cẩm Úy hơi chần chừ
Đã là thư nhà của Hầu gia, e là người ngoài xem không tiện.
Nếu như là bình thường, đương nhiên Thôi Trinh sẽ không đưa phong thư này cho người khác tra xét. Ngoài việc thuật lại tường tận vụ án của Thổi Vị, trong câu chữ của nhà họ Châu còn hàm chứa sự căm ghét và mỉa mai đối với hắn, bị người khác nhìn thấy thì hắn thật chẳng còn mặt mũi nào. Nhưng giờ đây nếu Thiên hộ Long Cẩm Ủy nhìn thấy phong thư này thì hắn sẽ thêm vài phần tin tưởng hẳn.
Chiến sự cứ tiếp tục kéo dài sẽ không có bất kỳ lợi ích nào cho cục diện của Bắc Cương, lẽ ra hắn nên giải quyết thật nhanh Thôi Vị, chỉnh đốn Vệ sở Đại Đồng, sau đó đi chi viện cho phủ Vĩnh Bình. ở trong nhà hắn đã thất bại ê chề, không có cách nào bù đắp được thì ở Bắc Cương, hắn không thể tiếp tục phạm sai lầm.
Thôi Trinh đưa bức thư trong tay cho Thiên hộ Long Cẩm Ly:
Đây là tín hàm do nhà mẹ đẻ của người vợ đầu của ta, nhà họ Châu gửi tới, đại nhân có thể xem thử.
Đệ tử tuấn mệnh.
Mạc Dương Minh nghe thấy lời đáp gãy gọn rõ ràng, trong lòng lại có một dự cảm không lành.
Thiên hộ Long Cẩm Ủy suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu, đây quả thật là sự sắp xếp tốt nhất. Định Ninh hầu chỉ dẫn một ngàn người đi, nếu Hầu gia thật sự có dây dưa với Lương vương thì gã cũng có thể khống chế cục diện, nói không chừng còn có thể đồng thời giải quyết Thôi Vị.
Chuyện không thể chậm trễ.
Thôi Trinh nói:
Giờ ta sẽ dẫn binh đi trước.
Hắn đã làm sai quá nhiều chuyện, về công về tư hắn đều nên giải quyết dứt điểm với Thôi Vị một lần.
Thôi Vị cau mày, hắn trở dậy trèo lên núi quan sát tình hình, quả nhiên thấy một đội binh mã đang chạy về phía này, số lượng không đồng nhưng khi thể hừng hực. Cuối cùng huynh ấy cũng tới, trên mặt Thôi Vị nở một nụ cười lạnh. Tối ngày rao giảng đại nghĩa với người ngoài nhưng thực chất lại là người máu lạnh vô tình nhất, giống hệt như người cha kia của hắn vậy.
Tướng quân, để thận vệ che cho ngài đi trước...
Không đi nổi nữa rồi.
Thôi Vị thản nhiên nói, hắn hiểu Thôi Trinh, chuyện này Thôi Trinh đến đây là muốn quyết một trận tử chiến với hắn.
Thiên hộ Long Cẩm Úy hơi nhíu mày:
Hầu gia còn chưa trở về, nếu bọn ta làm như vậy há chẳng phải sẽ làm ngộ thương...
Trong mắt Thôi Trinh ảnh lên một tia sắc bén:
Mãi không hạ được Thôi Vị thì ta sẽ bị nghi ngờ là thông địch bán nước, cho dù bị ngộ thương, khi đại nhân trở về cũng có thể ăn nói với triều đình. Còn về phần ta... bình ổn chiến sự ở Đại Đồng là việc trọng đại đối với Đại Chu, cho dù da ngựa bọc thây cũng là tận trung với triều đình, xem như hoàn thành tâm nguyện của ta.
Tiếc là, có quá nhiều người đang chực chờ tranh người với bà.
Lát nữa vào trong cung...
Mạc Dương Minh muốn dặn dò Cổ Minh Châu vài câu giống như thường nhật, nhưng nói đến đây thì dừng lại, dường như bà không cần phải nhiều lời nữa.
Lương vương hao tâm tổn sức bảo vệ Thôi Vị, chỉ cần ngày nào ta chưa hạ được Thôi Vị thì triều đình sẽ không chịu tin lòng trung thành của ta ngày đó.
Chúng ta đã đánh mất vài cơ hội để bắt được Thổi vị, lần này không thể bỏ lỡ nữa. Đại nhân hãy cắt cứ cho ta một ngàn binh mã để ta đi trước diệt trừ Thổi vị. Nếu trong vòng ba canh giờ, ta không đem được đầu của Thôi Vị trở về thì đại nhân hãy ném đá và hỏa khí xuống men theo hai bờ sơn cốc.
Thôi Trinh lại nhớ tới ánh mắt lúc Trâu Tương nhìn hắn, trong ánh mắt chất chứa cả hận thù và ghét bỏ. Là hằn gieo nhân trước nên mới có quả của ngày hôm nay.
Nhà họ Thôi và hắn có ngày hôm nay, ngoại trừ mưu kế của Thôi Vị và Lương vương thì hắn cũng là kẻ tội đồ đầu sỏ.
Tuy Thiên hộ Long Cẩm Ủy đã có ý che giấu nhưng trong giọng nói vẫn để lộ chút ngượng ngùng.
Thiên hộ Long Cẩm Ủy bằng giọng một tiếng, nói:
Hầu gia đình làm thế nào?
Tâm trạng Thôi Trinh khôi phục lại như thường, giọng nói cũng thêm phần nghiêm túc và uy nghi:
Lương vương mua chuộc Thôi Vị chính là vì muốn khiến triều đình nghi ngờ ta, bây giờ cũng vậy, binh mã của
Thôi Trinh định cất lá thư đi thì nhìn thấy ánh mắt của Thiên hộ Long Cẩm Ủy ở bên cạnh đang hướng về phía mình.
Hoàng thượng phải Thiên hộ Long Cẩm Ly theo hắn về Đại Đồng, nói là để giúp hắn ổn định cục diện Đại Đồng, nhưng thực chất là nghi ngờ hắn. Thiên hộ Long Cấm Ủy ở đây đồng nghĩa với việc trói buộc tay chân hắn, đã rất nhiều lần hắn muốn dẫn binh đột kích binh mã của Thôi Vị, dùng một trận đánh thu phục Thôi Vị, nhưng bởi vì sự đắn đo của Thiên hộ Long Cấm Ủy mà mất đi thời cơ tốt.
Mạc Dương Minh nhìn tiểu đồ đệ gật đầu. Bà ở bên Thái hậu nươ9ng nương bao năm đã chứng kiến quá nhiều phong ba bão táp, nghe Châu Châu nhắc tới chuyện của nhà họ Tào, trong lòng cũng không tránh khói th6ấp thỏm theo, nhưng biểu hiện của Châu Châu lại giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này bà lại có một suy nghĩ không đúng lúc lắ5m, đó là trong một khoảnh khắc, bà thật sự muốn truyền lại Thượng Thanh quán cho tiểu đồ đệ.
Thôi Vị mở mắt ra:
Có chuyện gì?
Định Ninh hầu dẫn theo binh mã tấn công tới rồi.
Cổ Minh Châu hỏi:
Sư phụ muốn nói gì ạ?
Mạc Dương Minh lắc đầu.
Sư phụ nói đi, đệ tử thích nghe.
Mạc Dương Minh không kìm được bật cười thành tiếng:
Nói rồi con cũng có làm đầu.
Đến bây giờ bà cũng không nhìn rõ tâm tư của đệ tử, muốn lên tiếng hỏi, nhưng phần làm thầy hỏi nhiều không tiện, thể là chỉ đành ở một bên từ từ nghiền ngẫm, đấy chẳng lẽ không phải một dạng tu hành ư?
Lần này đừng gây chuyện lớn như lần trước nhé.
Châu Như Quân vô tội biết bao, chỉ vì có hôn ước với hắn mà mất đi tính mạng, hơn nữa từ tận đáy lòng hắn vẫn luôn căm ghét Châu thị, cảm thấy việc để có được an táng trong mộ tổ của nhà họ Thôi là đã nể mặt cô lắm rồi, trong chuyện này thực ra hắn cũng chẳng có gì khác mẹ và Thổi Vị.
Chẳng trách Ngụy Nguyên Kham lại muốn lấy mạng cả Thôi Vị lẫn hắn.
Tướng quân.
Vì sự truy đuổi gắt gao của Thôi Trinh, Thôi Vị chỉ đành dẫn theo người trốn tránh khắp nơi, cuối cùng cũng có thể dừng chân nghỉ ngơi chốc lát, vừa mới ngủ chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng hô hoán gấp gáp của phó tướng bên cạnh.
Thôi Trinh nói:
Trong thư có nhắc tới Thôi Vị, đại nhân có xem cũng không vấn đề gì.
Phong thư được đưa cho Thiên hộ Long Cẩm Ly, Thôi Trinh đứng dậy đi cách xa ra một chút, nghe thấy đằng sau lưng truyền tới tiếng mở giấy sột soạt, hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Hầu gia...
Thôi Vị rút trường kiếm bên hông ra, có vẻ như Thôi Trinh đã biết hết mọi chuyện rồi.
Hai nhánh binh mã đứng đối diện nhau. Thôi Vị nhìn Định Ninh hầu Thôi Trinh đang ngồi nghiêm trang trên ngựa, còn chưa lên tiếng, đã thấy Thôi Trinh rút một mũi tên từ trong ống đựng tên ra.
Viu
một cái bắn thẳng về phía hắn.
Sau đó Thôi Trinh không thèm nhìn xem mũi tên đó có trúng hay không, mà dẫn theo binh mã xông thẳng về Thôi Vị như một lưỡi kiếm sắc. Ánh mắt Thôi Vị ngưng đọng, toàn thân chìm trong sự sợ hãi.
Binh mã do Thôi Vị dẫn tới gặp phải đòn tấn công này thì như kiến vỡ tổ, một ngàn người tắm máu xông lên, đây là cách đánh đồng quy vu tận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.