Chương 504: Trúng gió


Hoàng Xương nói xong thì thấy Thẩm Lam thở phào một hơi. Ông ta lập tức cảm thấy có điểm nào đấy không đúng. Nếu cho ông ta suy nghĩ vài phút, ch8ắc chắn ông ta có thể nghĩ rõ ràng và bày tỏ thái độ.

Nhưng không kịp nữa rồi, trước mắt Hoàng Xương quay cuồng, trong chớp mắt, Bành Th3ời đã đến trước mặt ông ta, ông ta vô thức giơ con dao găm trong tay lên đâm về phía Bành Thời.

Bành Thời không trốn cũng không tránh, c9ảm thấy con dao đâm lên vai mình, trong giây phút cơn đau ập đến, Bành Thời cũng ôm chặt cánh tay Hoàng thượng. Trước khi đến đây, Hoàng hậu nươ6ng nương đã dặn ông và Thẩm Lam. Thẩm Lam đổi chất với Đức phi để sức chú ý của Hoàng Xương và Đức phi tập trung lên người Thẩm Lam, ông ta có t5hể đi lên cứu Hoàng thượng.
Thiên tử nên xả thân vì xã tắc, nội loạn do một tay Hoàng để gây ra nên đương nhiên phải dùng ông ta để ổn định rồi.
Ra ngoài điện Dưỡng tâm, Bành Thời đặt Hoàng đế xuống, Mạc Dương Minh tiến lên dùng châm ép Hoàng để mở miệng, Cổ Minh Châu nhanh nhẹn nhét viên thuốc vào miệng ông ta. Viên thuốc tan ra ngay lập tức nhưng Hoàng đế vẫn không có động tĩnh gì, sắc mặt còn hơi tím tái.
Mạc Dương Minh đang nhíu mày nghĩ cách thì Cổ Minh Châu ở bên cạnh tiến lên một bước, đánh hai cái vào ngực Hoàng đế. Cổ họng Hoàng đế vang lên tiếng động, sau đó
ke
một tiếng, ông ta nghiêng đầu nôn ra một đống dịch bẩn.
Bành Thời nhanh chóng kéo Hoàng thượng trên nhuyễn tháp lên, quay người lùi hai bước, sau lưng là Long Cẩm Ủy đến tiếp ứng ông.
Bọn họ phối hợp với nhau cứu Hoàng đế trên nhuyễn tháp đi.
Bành Thời cõng Hoàng để ra khỏi nội điện.
Đầu tiên Hoàng đế cảm thấy một thứ gì đó đắng chát được bỏ vào trong miệng, nhiều nơi trên người đau đớn như bị châm kim, trên ngực vẫn cứ như bị thứ gì đó đè lên không thể thở được cho đến khi ông ta bị thứ gì đó đập vài cái, một cảm giác ghê tởm ập đến, ông ta mở miệng nôn thốc nôn tháo, hệt như là nôn hết những gì có trong bụng ra vậy. Cho đến khi nôn xong, hô hấp của ông ta mới được khôi phục trở lại.
Hoàng để nhìn xung quanh, trong đầu quay cuồng, trước mắt trở nên mơ hồ.
Ban nãy, trong lúc mơ hồ, ông ta nghe được tiếng Thẩm Lam, Đức phi và Hoàng Xương nói chuyện, ông ta tưởng bản thân rơi vào ác mộng, muốn nói mà không thể nói ra, muốn mở mắt nhưng không có sức mới mắt, lửa giận như đốt cháy cả người ông ta.

Hoàng thượng yên tâm, chúng vị thần sẽ bắt loạn thần tặc tử.

Bành Thời lệnh người bắt Hoàng Xương, tất cả chân tướng đã được hé lộ. Hoàng Xương giả mạo chỉ dụ của vua, Đức phi, Túc vương mưu phản, tiếp theo Long Cẩm Ủy không còn phải suy nghĩ gì nữa, chỉ cần phụng lệnh bình phản loạn là được.
Hoàng thượng thế nào rồi?

Hoàng để nghe thấy giọng của Hoàng hậu Ngụy thị, ông ta quay đầu lại nhìn thì thấy Ngụy thị ung dung đứng cạnh ông ta. Sắc mặt bà bình tĩnh, thong dong ứng phó tất cả.
Cổ Minh Châu chạy nhanh đến. Cô mới điều chế thuốc mê từ phương thuốc của ông Trương cho người trong phường dùng, sau đó Hoàng hậu nương nương giao cho tiểu hoàng môn đưa vào nội điện, nhân lúc Hoàng Xương chưa ra tay mà chuốc thuốc mê cho Hoàng đế, sau đó lại phối hợp với đan dược Mạc chân nhân luyện chế, khiến hơi thở của Hoàng đế yếu dần, để Hoàng để trông rất giống đột nhiên trúng gió, tính mạng treo trên sợi tóc.
Với Hoàng Xương mà nói, Hoàng để như vậy là kết cục tốt nhất.
Nhân thời cơ này, Hoàng hậu nương nương thuyết phục Long Cẩm Ủy dẫn người xông vào điện Dưỡng Tâm, dùng Thẩm Lam để cạy miệng Đức phi và Hoàng Xương.
Bí mật ông ta giấu tận sâu dưới đáy lòng này bị phơi bày ra trước mắt tất cả mọi người. Một thứ gì đó nóng rực cuộn trào lên cổ họng Hoàng đế, sau đó ông ta lại nôn thốc nôn tháo.
Lần này không phải là thứ gì đó ô uế mà là máu tươi.

Hoàng thượng, Hoàng thượng...
Bành Thời vội vàng bước lên, nghe thấy miệng Hoàng để mấp máy:
Giết hắn... giết hắn...

Cho đến khi tỉnh táo lại, ông ta mới biết những điều vừa nghe được đều là thật. Đức phi ông ta sủng ái vẫn luôn cấu kết với Lương Vương, nhi tử mà ông ta yêu quý dẫn binh vào cung đoạt hoàng vị, Hoàng Xương mà ông ta tin tưởng là người của Lương vương. Hoàng đế chớp mắt liên tục, mơ hồ nhìn thấy Hoàng Xương dẫn theo nội thị đi từ nội điện ra, hiển nhiên là đang chuẩn bị chạy trốn. Ông ta cắn răng vươn tay chỉ Hoàng Xương:
Giết hắn... giết nghịch tặc kia, trẫm muốn lăng trì hắn... Tào thị... Túc vương!

Giọng Hoàng đế khàn khàn, gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt đỏ au, khuôn mặt vặn vẹo trông vô cùng đáng sợ.
Hoàng đế vẫn không chịu hạ tay xuống. Ông ta không thể ngờ được bản thân vẫn luôn bị Lương vương chơi đùa trong lòng bàn tay, thậm chí Lương vương còn biết sở thích của ông ta, biết được ông ta nghĩ gì, biết được tại sao ông ta lại thích Tào thị.
Đương nhiên cũng có khả năng là sẽ xảy ra sơ suất, có thể trước khi họ đến, Hoàng Xương đã ra tay với Hoàng đế rồi.
Nhưng dẫn dụ Hoàng Xương ra tay, tóm đảng Lương Vương đang ẩn náu ở trong và ngoài cung, dùng thủ đoạn mạnh mẽ để ổn định hậu cung và kinh thành mới là điều quan trọng nhất.
Không có lý do gì có thể ngăn cản Hoàng đế mạo hiểm tính mạng để làm việc có ích cho Đại Chu.
Hoàng hậu nương nương cố ý nói Hoàng thượng đã băng hà là để Hoàng Xương cảm thấy họ không cướp Hoàng thượng về. Người cũng đã chết rồi, dù có mang về cũng vô dụng, như vậy Hoàng Xương sẽ không lỗi Hoàng thượng ra để uy hiếp nữa.
Tất cả đều nằm trong khống chế của Hoàng hậu, Bành Thời cũng làm theo dặn dò. Nhân lúc Thẩm Lam nói chuyện liền âm thần tiến lên hai bước, tìm đúng vị trí rồi nhân lúc Hoàng Xương cười to, ông ta lách người lên, xông thẳng về phía nhuyễn tháp.
Cơ hội chỉ đến một lần. Nếu ông ta thất bại, Hoàng Xương sẽ hiểu được ý đồ của họ và sẽ tiến lên uy hiếp Hoàng thượng, đến lúc đó cục diện sẽ trở nên phức tạp.
Hoàng để muốn nhìn rõ ánh mắt của Ngụy thị, xem xem trong đó có sự khinh thường và cười nhạo ông ta không? Bà thằng rồi, cuối cùng bà vẫn là người cười đến cuối cùng khi nhìn thấy ông ta chật vật thể này.
Tiếc rằng ông ta càng muốn nhìn thì cảnh vật trước mắt càng mơ hồ.
Ánh mắt Ngụy thị không hề đặt lên người ông ta mà đặt lên lang trung đứng bên cạnh ông ta.
Mạc Dương Minh nói:
E rằng Hoàng thượng trúng gió rồi.

Có thể chống đỡ được mà đứng trước mặt mọi người không?
Ngụy hoàng hậu hỏi.

Mạc Dương Minh gật đầu:
Đạo nhân châm cứu, có thể đứng được một nén hương.



Đủ rồi.
Lần này Ngụy hoàng hậu nhìn Hoàng đế:
Túc vương mưu phản, Lương vương thừa cơ tấn công kinh thành, Hoàng đế cần xuất hiện trước mặt mọi người để ổn định thể cục.


Giọng Ngụy hoàng hậu quả quyết.

Hoàng đế mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra bản thân không thể thốt nên lời. Muốn ông ta xuất hiện để ổn định thể cục, vậy sau đó thì sao? Ngụy thị định xử lý ông ta thế nào?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.