Chương 503: Sụp đổ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 2054 chữ
- 2022-02-06 09:24:19
Ngụy hoàng hậu vừa dứt lời, Long Cấm Ủy bên cạnh lại tiến sát vào thêm. Trong chính điện có không ít thị vệ nhưng bọn chúng nào phải đ8ối thủ của Long Cẩm Ủy.
Hoàng xương chẳng biết Ngụy hoàng hậu thuyết phục được Long Cẩm Ủy bằng cách nào. Long Cẩm Ủy một lòn3g trung thành với Hoàng thượng, ông ta làm giả một chiều thì theo lẽ thường trong chốc lát không thể phân biệt được thật giá, Long Cẩ9m Ủy phải bảo vệ bọn họ mới đúng. Hoàng Xương nhìn về phía Chỉ huy sứ Long Cẩm Ủy - Bành Thời đang đứng bên cạnh Hoàng hậu. Ánh mắt B6ành Thời tập trung nhìn Hoàng đế, sắc mặt u ám, đôi mắt sâu thăm thẳm, gương mặt tỏ vẻ lưỡng lự..
Sự lưỡng lự trong mắt Bành Thời lại càng đậm thêm. Đúng là Hoàng thượng có giao ý chỉ cho ông ta. Nếu như không nghe được Thẩm Lam - nữ quan thân cận của Đức phi nói Hoàng Xương và Đức phi đã cấu kết với nhau từ lâu, ông ta sẽ không để Hoàng hậu nương nương bước vào điện Dưỡng Tâm. Vả lại còn có cả chứng cử chỉ ra rằng Hoàng Xương là người của Lương vương.
Nếu như ông ta để mặc người của Lương vương gây rối ren triều chính thì có chết ngàn lần cũng không đủ đền tội, vì vậy ông ta mới cùng Hoàng hậu nương nương vào đây xem tình hình, Bình Thời nhìn Hoàng thượng nằm trên sạp mềm chẳng hề có chút hô hấp nào, vùng ngực lạnh lẽo, trông có vẻ Hoàng thượng còn nghiêm trọng hơn khi nãy, giống như thể không hề có hơi thở.
Đức phi nhìn sang Hoàng Xương theo bản năng.
Quả nhiên đã bị vạch trần rồi.
Thẩm Lam nhìn về phía Đức phi, cằn khóe môi rồi mới nói:
Nương nương, người đừng để bị Hoàng Xương lừa nữa! Ông ta... ông ta là người của Lương vương!
Ngươi nói cái gì?
Cả người Đức phi run rẩy, giờ phút này Thẩm Lam đứng ở đây là một đòn nặng nề giảng vào bà ta. So với lời mà Thẩm Lam đã nói, bà ta chỉ biết Thẩm Lam vẫn còn sống, lại còn đang đứng chung với Ngụy thị.
Đức phi chỉ vào Thẩm Lam, rồi lại chỉ sang Ngụy hoàng hậu giống như đã hiểu rõ tất cả:
Ngươi phản bội bổn cung, đầu quân cho Hoàng hậu.
Nô tỳ ở bên cạnh Đức phi nương nương nên biết rõ những chuyện này, biết mỗi lần Đức phi nương nương có chuyện gì khó, Lương vương đều sẽ đến nhà họ Tào chỉ điểm. Lương vương từng nói, nếu không phải Hoàng thượng đã nhìn trùng Đức phi nương nương từ trước, chắc chắn ngài ấy sẽ cưới Đức phi nương nương về làm Vương phi, Lương vương còn bảo, nương nương mệnh trung phú quý, tương lai nhất định sẽ là mẫu nghi thiên hạ, ngài ấy không cứu Đức phi nương nương là do sợ làm lỡ dở con đường phía trước của nương nương.
Lời này khiến Đức phi nương nương nghĩ là Lương vương thích người, một lòng suy nghĩ cho người cho nên cũng không hề có lòng cảnh giác với Lương vương.
Hoàng Xương lập tức hiểu th5ông ngay, Hoàng hậu chỉ là tạm thời lấy lòng được Bành Thời mà thôi, Bành Thời không hoàn toàn tin tưởng Hoàng hậu. Nếu ông ta có thể thuyết phục Bành Thời, có thể Bành Thời sẽ đứng về phía ông ta.
Hoàng Xương nhìn về phía Bành Thời:
Bành chỉ huy sứ, Thánh thượng vừa mới xảy ra chuyện mà người đã phản bội Thánh thượng. Uổng cho Thánh thượng tin tưởng người như thế, còn căn dặn ta trước khi Túc vương chưa kể thừa được hoàng vị thì cho người chủ trì đại cuộc.
Đức phi nương nương tưởng rằng Tào học sĩ có thể nể tình mình từng tặng cổ cầm phổ nên sẽ giúp người che giấu việc này. Nào ngờ Châu học sĩ thà chết chứ nhất định muốn tiếp tục điều tra. Vì vậy, Đức phi nương nương mới ra tay giết chết Châu học sĩ, lại còn đem chuyện này... đổ lên đầu Hoàng hậu nương nương.
Nghe đến đây Đức phi không còn khống chế được nữa, gương mặt vặn vẹo hận không thể xé xác Thẩm Lam thành nhiều mảnh.
Ngụy hoàng hậu nói:
Ngươi bắt đầu tin tưởng Hoàng Xương từ lúc đó đúng không? Hoàng Xương giết Châu học sĩ giúp người nên người nghĩ rằng Hoàng Xương sẽ trở thành tâm phúc của mình. Trước mặt Hoàng thượng, người đã nói giúp cho Hoàng Xương, cuối cùng cho Hoàng Xương phụ trách quản lý Tư lễ giảm, đứng bên cạnh Hoàng thượng. Người tưởng rằng Hoàng Xương sẽ giúp con trai của người bước lên ngai vàng ư?
Ngụy hoàng hậu nhìn sang Hoàng Xương:
Người hoàn toàn không muốn phò tá Túc vương, người gây ra chuyện rối ren này chẳng qua là muốn Túc vương gánh tội danh giết vua, sau đó Lương vương có thể quang minh chính đại tiến cung dẹp phản loạn.
Sắc mặt Đức phi tái xanh:
Ngươi đừng có hãm hại bổn cung, bổn cung không biết Châu học sĩ gì hết, còn cả các cô gái kia nữa...
Cố Minh Châu nhìn chằm chằm vào gương mặt hoảng loạn của Đức phi, tuy rằng Đức phi khăng khăng phủ nhận nhưng vẻ hoảng loạn của bà ta đã để lộ sự thật.
Đến cả Bành Thời cũng bớt lưỡng lự đối phần.
Trán Hoàng Xương toát mồ hôi lạnh. Đức phi vô dụng như thế, chẳng mấy chốc đã bị người khác nhìn ra điều lạ, e là bây giờ cho dù ông ta nói thế nào Bành Thời cũng sẽ không đứng về phía bọn họ.
Ngụy hoàng hậu lạnh nhạt hỏi:
Triều đình đã bắt được những cô gái mà nhà họ Tào nuôi dưỡng, Tô Phủ phủ Thuận Thiên trình tấu chương mật, bẩm báo chuyện này, vậy tấu chương mật đầu? Hoàng thượng đã xem chưa?
Ngụy hoàng hậu tiếp tục nói một cách đanh thép:
Nghe nói hai ngày nay Hoàng thượng bị hoa mắt cần có Túc vương và Hoàng Xương đọc những gì viết trên tẩu sở cho Hoàng thượng nghe. Có phải các ngươi đọc được nội dung trong tấu chương nên đã ra tay trước hãm hại Hoàng thượng không?
Đôi chân Đức phi mềm nhũn ngã nhào xuống bên sạp, bà ta hốt hoảng lắc đầu:
Không... Không phải.
Thẩm Lam hoảng loạn lắc đầu:
Không.... Không phải... Nương nương... Không phải! Người bảo nô tỳ đi chết, nô tỳ cũng nghĩ kỹ rồi. Dù sao mạng của nô tỳ cũng là của nương nương, nếu nô tỳ chết mà giúp nương nương được yên lòng thì nô tỳ tuyệt đối không hề do dự. Chẳng ngờ Ngụy hoàng hậu đã biết rõ tất cả từ lâu nên cứu nô tỳ lên.
Đức phi muốn nói nhưng Thẩm Làm lại không cho bà ta cơ hội, vô cùng hăng hái nói hết một hơi:
Hoàng hậu nương nương điều tra ra vụ án nhà họ Châu, biết rõ Châu học sĩ là do nương nương hãm hại, cũng biết được nương nương dạy dỗ các cô gái rồi cho bọn họ ra vào các chủ đề trong kinh thành để nghe ngóng tin tức.
Bành Thời không hề đáp lời Hoàng Xương.
Hoàng Xương đang định tiếp tục khuyên nhủ thì nghe thấy Đức phi nương nương bên cạnh kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Trước khi vào ông ta nghe Đức phi nương nương la lên với Hoàng Xương là Hoàng thượng băng hà rồi, có khi là như vậy thật.
Hoàng thượng đột ngột gặp chuyện, trong cung không thể tránh khỏi một phen rối ren. Bành Thời thân là Chỉ huy sử Long Cẩm Ủy, ông ta nên ổn định lòng người nhưng bây giờ cõi lòng ông cũng đang dao động.
Nói dứt lời, Hoàng hậu nhìn Thẩm Lam:
Ngươi nói tiếp đi.
Thẩm Lam gật đầu:
Tài đàn và nhạc lý của Đức phi nương nương đều được một vị nữ tiên sinh dạy cho, vị nữ tiên sinh ấy là do Lương vương tiến cử cho Đức phi nương nương. Đức phi nương nương có thể được Hoàng thượng yêu thích cũng là nhờ được vị nữ tiên sinh ấy chỉ vẽ. Bây giờ... bây giờ nghĩ lại, làm sao một nữ tiên sinh biết rõ sở thích của Hoàng thượng, có lẽ là Lương vương đã sắp đặt mưu kế ổn thỏa từ sớm rồi.
Các ngươi còn giả mạo chỉ dụ vua làm rối loạn triều chính. Nếu như bổn cung đoán không sai, các ngươi đã gửi thư cho Túc vương báo Túc vương dẫn binh vào cung đúng chứ?
Nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm của Hoàng hậu, Đức phi cảm thấy sợi dây cuối cùng trong lòng đã đứt phựt:
Ta không có, ta không có.
Ngươi chưa chết!
Hoàng Xương chỉ mải để ý đến Bình Thời nên chẳng biết từ lúc nào đã có hai người bước ra từ sau lưng Hoàng hậu nương nương. Một người là đại tiểu thư nhà Hoài Viễn hầu phủ, người còn lại là nữ quan Thẩm Lam trong cung của Đức phi.
Ngươi bảo Túc vương dẫn binh mã vào cung, đồng thời cũng cho người chuyển tin ra ngoài kinh là để thông báo cho Lương vương biết có thể ra tay rồi.
Bây giờ đã đến nước này rồi, Hoàng Xương lại trở nên bình tĩnh, ông ta gật đầu:
Không hổ là Hoàng hậu nương nương, hóa ra nương nương đã biết rõ tất cả nên ngăn cản tín sử của ta rồi.
Đức phi muốn phản bác nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu nói từ đầu. Nếu như Hoàng thượng vẫn còn sống thì bà ta có thể cố gắng tranh luận. Bây giờ Hoàng thượng băng hà rồi, đến cả Long Cấm Ủy cũng đầu quân về Ngụy thị, bà ta đã không còn cơ hội nữa, bà ta chỉ có thể lớn tiếng mắng mỏ Thẩm Lam:
Ngươi... Đồ tiện nhân...
Sắc mặt Thẩm Lam thay đổi, nàng ta mím môi mới tiếp tục nói:
Lương vương bảo Đức phi nương nương vào cung rồi thì phải hầu hạ Hoàng thượng cho tốt. Nhà họ Nguy quyền thể lớn, khó tránh việc Hoàng thượng không thích sự cương nghị, quả quyết của Hoàng hậu. Chỉ cần trước mặt Hoàng thượng, Đức phi nương nương ngoan ngoãn nghe lời, quyến rũ dịu dàng là Hoàng thượng sẽ sủng ái vô cùng.
Sự thật chứng minh, lời Lương vương nói đều ứng nghiệm. Sau này Lương vương bị xử tử, Đức phi nương nương sợ bản thân bị liên lụy nên mới đuổi nữ tiên sinh đó đi.
Đức phi nương nương tưởng rằng chuyện này đã kết thúc tại đó nhưng chẳng ngờ Châu học sĩ lại đến nhà họ Tào nghe ngóng tin tức của nữ tiên sinh kia. Châu học sĩ còn biết chuyện Đức phi nương nương cài cắm kỹ nữ vào bên cạnh Cung vương. Tào đại lão gia vô cùng hoảng sợ, bèn gửi thư bảo Đức phi nương nương nghĩ cách.
Ngụy hoàng hậu nói:
Có hay không, lát nữa sẽ thấy rõ ràng thôi. Ta sẽ cho mẹ con các ngươi được gặp nhau lần nữa.
Ngươi đã làm gì con trai ta rồi?
Đức phi sợ sệt hỏi.
Ngụy hoàng hậu lạnh lùng đáp:
Không phải bổn cung muốn làm gì con trai người, là tự bản thân người đưa con trai mình lâm vào tình cảnh ngày hôm nay. Người cảm thấy sau khi Túc vương thuận lợi vào cung là có thể đăng cơ trở thành tân đế sao? Từ lúc bắt đầu, mẹ con các ngươi đã bị kẻ khác lợi dụng, người đầu óc mê muội vô năng như thế đến cả việc Lương vương đang âm thầm nhòm ngó hoàng quyền mà cũng chẳng biết, thì làm sao có thể trở thành quân chủ một nước?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.