Chương 506: Tràn đầy khí khái


Sắc mặt Túc vương thay đổi, y bắt đầu cảm thấy hàn ý đáng sợ. Trong cung đã sớm có chuẩn bị, chẳng trách y xông vào Thừa Thiên Môn thuận lợi đế8n vậy, thì ra chúng muốn bao vây y ở đây.

Binh mã Túc vương dẫn theo bảo vệ y trong vòng vây nhưng Túc vương hiểu rõ rằng làm vậy chẳn3g có ích gì, đợi đến khi ngàn vạn mũi tên kia đồng loại bắn ra, chẳng ai có thể cản nổi.

Lá cờ Đại Chu bay phấp phới trên Ngũ Phượng l9âu.
Hoàng đế nhìn Túc vương, sắc mặt tái xanh, trong mắt tràn ngập lửa giận. Nếu hai mẹ con ngu xuẩn này không bị người ta lợi dụng, ông ta có thể rơi vào bước đường này không? Ông ta không muốn thuận theo ý của Ngụy thị, nhưng ai sẽ là người đứng ra chống lại Lương vương đứng đằng sau? Dù muốn đòi lại quyền lực thì với tình huống hiện giờ, ông ta cũng lực bất tòng tâm.
Hoàng đế kích động đến nỗi môi run lẩy bẩy, muốn nói gì đó nhưng cái lưỡi như không chịu nghe sự điều khiển của ông ta vậy.
Hoàng thượng.
Ngụy hoàng hậu thân thiết nhắc nhở:
Giờ xử lý Túc vương thế nào?

Rõ ràng Ngụy thị biết ông ta nói không nên lời nhưng vẫn cố ý giả vờ giả vịt trước mặt mọi người như là rất cung kính với ông ta. Tất cả đều là giả, song những người xung quanh ông ta lại vô cùng tin tưởng. Long Cẩm Ủy của ông ta, đại học sĩ của ông ta, binh mã của ông ta, tất cả đều nghe lời Ngụy thị.

Hoàng hậu nương nương!
Đức phi quỳ ở một bên không nhịn được mà thảm thiết cầu xin:
Cầu xin người tha cho con trai của thần thiếp! Nhốt nó vào là được rồi, xin hãy lưu lại một đường sống cho nó... Năm đó nương nương sinh non cũng đều là lỗi của thần thiếp, cầu xin người đừng trút thù hận lên người con trai thần thiếp.


Bổn cung không tính món nợ này lên đầu ngươi, ngươi không có bản lĩnh làm ra những chuyện đó.

Hoàng hậu nói rồi nhìn Hoàng đế sủng hạnh Đức phi là Hoàng đế, giết con nối dõi của bà, chèn ép nhà họ Ngụy cũng là Hoàng đế, Đức phi chỉ là một quân cờ mà thôi.
Là Ngụy hoàng hậu.
Ngụy hoàng hậu ở đây khiển Túc vương không nhịn được mà cảm thấy hoang mang. Theo kế sách, sau khi tiến cung, y sẽ tiến thẳng đến cung Khôn Ninh giết chết Ngụy thị, Ngụy thị chết rồi y sẽ tru sát cả gia tộc Ngụy thị để tránh hậu hoạn.
Nhưng giờ tình thể đã thay đổi. Ngụy thị đứng trên đài cao bắt y ngẩng đầu nhìn lên. Túc vương không kịp nghĩ gì nhiều bởi vì bóng người kia còn khiến y kinh ngạc hơn. Phụ hoàng đang ngồi yên lành đằng sau Ngụy hoàng hậu chứ không hề ốm nặng liệt giường,
Hoàng hậu nhàn nhạt nói:
Nhưng sự thật là mẹ con các ngươi muốn chiếm hoàng vị.

Sắc mặt Đức phi tái xanh lại:
Đâu... đều có hoàng tử nào mà không muốn hoàng vị? Cung vương, Nhị hoàng tử, Hoài vương... họ... họ... hoàng vị của Hoàng thượng cũng là...

Đức phi không dám nói tiếp nữa.

Đúng vậy.
Hoàng hậu nói:
Những người thua rồi, thua thì không được hối hận.
Giống như bà nhận làm người, phải trả giá bằng tính mạng của đứa bé và ca ca. Không để Đức phi nói tiếp, sắc mặt Hoàng hậu đã dịu lại, giọng nói vô vị khiến lòng người sinh ra sợ hãi:
Túc vương dẫn binh vào cung mưu tính mưu phản, tội không thể tha, chém đầu Túc vương và đồng đảng để giữ quốc uy.

Từng chữ, từng chữ vô cùng khí phách và mạnh mẽ, khiến Túc vương và đồng đảng phải dựng tóc gáy.
Y phục Ngụy hoàng hậu thoải mái, bà lắp tên lên dây cung trong chớp mắt, dây cung kêu vang, mũi tên phóng thẳng về phía Túc vương.
Đức phi không nhịn được mà thở phào một hơi, có lẽ Túc vương vẫn còn một đường sống:
Hoàng hậu nương nương minh giám, mẹ con thần thiếp cũng chỉ là bị Lương vương lợi dụng! Trưởng công chúa, Nhị hoàng tử, đến cả Châu học sĩ cũng đều bị người của Lương vương tính kế, không liên quan gì đến mẹ con thần thiếp...

Hoàng hậu nương nương gật đầu:
Những chuyện này đều do Lương vương tính kế.

Trong mắt Đức phi lộ ra một tia hy vọng:
Nương nương anh minh... nương nương...

Túc vương vội vàng nghĩ cách đối phó. Tin tức mẫu phi gửi chắc chắn không sai, phụ hoàng sắp cưỡi hạc về trời rồi, vậy thì ai đang6 chủ trì đại cục trong cung? Nhất định là Hoàng hậu Ngụy thị, bà ta muốn nhân lúc phụ hoàng xảy ra chuyện để soán quyền.
Túc vương cắn5 răng, trong lòng ôm một tia hy vọng, cao giọng nói:
Bản vương phụng mật chiếu dẫn binh vào cung, các ngươi đừng nghe kẻ gian xúi bẩy! Lát nữa đại học sĩ nội các và văn võ bá quan sẽ đến nghe chiều chỉ, còn không màu tránh ra?

Lúc hoàng đế truyền ngôi đều sẽ triệu các đại thần phò tá như đại học sĩ đến cùng nghe chiều chỉ. Túc vương đã nói rất rõ ràng rồi, y mong có người sẽ vì những lời này mà dao động. Túc vương vừa nói xong, quả thật trên Ngũ Phượng lâu có động tĩnh. Y ngẩng đầu trông mong, khi nhìn thấy hai bóng người trong đám đông, y đột nhiên mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Ngươi nói ai là kẻ gian?
Một giọng nói uy nghiêm của phụ nữ vang lên khiến tất cả mọi người chấn động.
Người bên cạnh Túc vương cũng bắt đầu hoảng loạn, sĩ khí cuối cùng trên người cũng biến mất. Túc vương nói với họ là Hoàng đế đã băng hà, họ phải hộ tống tận vương vào cung đăng cơ. Nhưng rõ ràng Hoàng thượng còn đang đứng sừng sững trên Ngũ Phượng lâu mà.
Không thể làm được.
Tướng lĩnh trong doanh trại ở kinh thành đều từng gặp Hoàng đế, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, huống chi bên cạnh Hoàng thượng còn có Long Cẩm Ly nữa.
Nói xong, ngón tay thon dài của Ngụy hoàng hậu lướt qua long bào của Hoàng đế, giống như đám mây lướt qua trời, đến đi tự tại không hề bị bất kỳ ai trói buộc. Sau đó Ngụy hoàng hậu nâng cằm, trên mặt lộ ra vẻ tự tin:
Thần thiếp hiểu ý của Hoàng thượng rồi.
Trong mắt người ngoài, Hoàng đế và Hoàng hậu đang bàn bạc về tình thế trước mắt, hiển nhiên vì không được khỏe nên Hoàng để giao toàn quyền xử lý cho Hoàng hậu nương nương.
Hoàng để biết ông ta chẳng làm gì cả, Ngụy thị căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện. Bà gọi ông ta là thiên tử Đại Chu nhưng đây là một thiên tử không thể đưa ra bất cứ quyết định gì.
Hô hấp Hoàng đế dần trở nên dồn dập.
Hơi thở Hoàng đế rối loạn, trước mắt tối đen như mực, nếu không được nội thị đỡ thì ông ta đã ngã lăn ra đất rồi.
Hoàng thượng.
Ngụy hoàng hậu bước lên hai bước, lại gần Hoàng đế.
Hoàng để vô thức trốn ra sau.
Ngụy hoàng hậu vươn tay sửa soạn long bào trên người hoàng để:
Trước mặt bàn dân thiên hạ, mọi người đã nhìn rõ, biết rõ những gì Túc vương làm. Mọi người đều đang đợi ngài hạ lệnh. Ngài là thiên tử Đại Chu, chỉ có ngài mới có thể ổn định cục diện.

Giây phút này, Ngụy hoàng hậu đứng đó tràn đầy khí khái.
Mọi người như nhớ lại vị Hoàng hậu này là ai. Bà từng cùng Hoàng đế rong ruổi biên cương, bà từng giúp Hoàng đế ổn định thế cục tân triều.
Bà từng là ứng cử viên phù hợp nhất cho vị trí Hoàng hậu trong lòng Tiên hoàng và Thái hậu.
Có người buông giáo dài trong tay xuống đất.
Bất kể có ý hay vô ý cũng đều báo hiệu trước kết quả mà Túc vương sắp phải đối mặt.

Phụ hoàng.
Kinh ngạc qua đi, Túc vương hoàn hồn:
Chắc chắn trong chuyện này có điểm mờ ám, nhi thần thực sự phụng chiều đến...

Giờ đây, Lương vương làm phán, chiến loạn nổi lên khắp biên cương, bà cũng vẫn có thể dẹp yên, trả lại cho bách tính một Đại Chu yên bình. Có mũi tên này của Hoàng hậu, cung tiễn thủ đang mai phục đồng loạt giương cung, hàng ngàn, hàng vạn mũi tên bay thẳng về phía Túc vương. Đức phi hét lên, Hoàng Xương chật vật cười lớn nhưng trong nụ cười của ông ta không hề đắc ý mà là bị sợ hãi bao trùm.

Hoàng để ngẩn người nhìn Ngụy thị.

Lúc này y sam Ngụy thị tung bay, phong thái bức người.

Bà vẫn là bà, vẫn là cô gái mà trái tim ông ta luôn hướng về.

Ngọc quý bên cạnh, lòng sinh hổ thẹn.

Ông ta muốn bao trùm hào quang của bà để bà phải khom lưng, để bà cam lòng phục tùng.

Nhưng ông ta không thể làm được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.