Chương 507: Nhân côn


Đức phi thấy con trai mình chết thảm thì hét lên, hận không thể nhảy xuống khỏi Ngũ Phượng Lâu nhưng cuối cùng bà ta lại nhát g8an, quỳ dưới đất khóc nức nở.

Thi thể phản quân bị khiêng ra ngoài, sau đó cung nhân đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ má3u tươi trên mặt đất.
Thái hậu thở phào một hơi:
Ai gia cũng lo lắng suốt bấy lâu nay, cuối cùng bây giờ cũng được yên ổn rồi. Hoàng thượng và Hoàng hậu có thể đồng tâm hiệp lực, làm gì có chuyện gì mà không thể giải quyết được? Một Lương vương nhỏ nhoi là cái thá gì? Không ngờ sinh thời ai gia còn có thể nhìn thấy Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý.

Thái hậu vô cùng vui mừng, khó giấu được ý cười dưới đáy mắt.
Thượng Thanh quản, đúc kim thân sư tổ Tam thanh trong quản không?

Đúc tượng vàng để chúc mừng Hoàng thượng thành nhân côn?
Thái hậu vẫn không yên tâm, lại dặn dò Mạc Dương Minh:
Mạc đạo nhân phải thường xuyên tiến cung thăm Hoàng thượng. Ai gia không yên tâm đám người kia của Thái Y Viện. Hoàng đế đang tuổi tráng niên, cần long thể khỏe mạnh.

Mạc Dương Minh đáp một tiếng. Thái hậu suy nghĩ trong chốc lát, giống như trong chớp mắt trẻ lại mấy chục tuổi, trong thần sắc hơi ảnh lên sự xảo quyệt. Bà thấp giọng nói với Mạc Dương Minh:
Có phải ai gia nên cho người tu sửa lại
Nếu không giúp Hoàng hậu nương nương tổ chức cung biển, không hạ thuốc và đánh vào ngực Hoàng thượng thì quả thật không gây họa gì.
Mạc Dương Minh nhắm mắt:
Cứ tiếp tục thế này, e rằng sẽ không có ai dám thay vì sự chủ trì Thượng Thanh quán nữa. Vì sự có tuổi rồi còn phải giải quyết bao nhiêu việc trong quán...
Đệ tử này của bà thông minh, hiếu thảo, có lẽ sẽ thông cảm cho bà mà bớt bớt một chút.
Mạc Dương Minh nói:
Hoàng thượng cũng luôn không mở miệng nói chuyện, e rằng...

Thái hậu xòe tay áo ra, nhẹ nhàng chuyển động Phật châu trong tay. Không uổng công bà ăn chay niệm Phật nhiều năm, tất cả tâm nguyện đều đã trở thành hiện thực.
Dưới ánh mặt trời, cung điện khôi phục lại vẻ trang nghiêm, nguy nga, tráng lệ thường ngày. Ngoại9 trừ một vùng nước vẫn chưa khô ra thì không còn lại bất cứ dấu vết nào, cứ như cuộc nổi loạn ban nãy chưa từng xảy ra.
Ngụy hoàng hậu theo Hoàng đế về điện Dưỡng Tâm, rất nhiều việc cần Hoàng hậu nương nương giúp đỡ xử lý. Cố Minh Châu và Mạc5 sư phụ xin cáo lui. Ngụy hoàng hậu nhìn Cố Minh Châu bằng ánh mắt ôn hòa:
Sau khi xuất cung thì hãy cẩn thận hơn.
Nếu không có Châu Chấu, chuyện này đầu thể thuận lợi như vậy. Chẳng trách sau khi gặp người ta ở phủ Thái Nguyên, nói thế nào Kham ca nhi cũng không nỡ buông tay.
Nói cho cùng thì vẫn là con trai bà thông minh nhất.
Hoàng để làm rất sạch sẽ khiến bà không thể tìm ra chứng cứ, ông ta tưởng bà sẽ không sinh lòng nghi ngờ. Bề ngoài bà không tỏ vẻ gì, tiếp tục làm mẹ hiền từ, con hiếu thảo với Hoàng đế, chỉ đáng thương cho Hoàng hậu phải gánh chịu cơn giận của Hoàng đế. Hoàng để lùng sục khắp nơi để tìm lỗi sai của nhà họ Ngụy và Hoàng hậu, ông ta còn kể lể lỗi sai của Hoàng hậu với bà hòng cô lập Hoàng hậu. Việc làm này của Hoàng đế như coi mọi người là kẻ ngốc để đùa giỡn, nhưng thực chất ké ngốc lại chính là ông ta.
Bà vẫn luôn nhẫn nhịn thằng ngốc này là để mong có ngày tìm được cơ hội giúp Hoàng hậu một tay. Giờ cuối cùng cũng coi như là mãn nguyện rồi.
Nghĩ đến đây, khóe môi Ngụy hoàng hậu hiện lên ý cười. Cố Minh Châu gật đầu:
Nương nương yên tâm.

Trong lòng Ngụy hoàng hậu thấy không nỡ, bà thực sự muốn giữ đứa bé này ở bên cạnh, có điều trước mắt còn phải chỉnh đốn cục diện trong triều đình, đối phó với Lương Vương, vì thế bà chỉ có thể đợi đến khi hóa giải hết mối nguy của Đại Chụ thì mới tỉnh tiếp được.
Ngụy hoàng hậu cởi miếng ngọc bội bên hông xuống, đích thân thắt lên người Cố Minh Châu:
Lần sau tiến cung không cần dùng lệnh bài nữa, mang nó theo là được.

Cố Minh Châu gật đầu tạ ơn, sau đó theo Mạc Dương Minh rời khỏi điện Dưỡng Tâm.
Thái hậu
ăm
một tiếng, đôi mắt còn trong suốt hơn ngày thường:
Hoàng thượng vẫn nên an tâm dưỡng bệnh, không tiện nói quá nhiều, việc ấy không có lợi cho long thể. Ai gia thấy đây lại là chuyện tốt. Loại bỏ những thứ này chỉ có lợi cho sức khỏe của Hoàng thượng, đây chính là phúc của Đại Chu, phúc của bách tính.

Loại bỏ những thứ đó, hình như cũng chỉ có thể
không chết
mà thôi. Mạc Dương Minh nói tiếp:
Có thái y hầu hạ, có thể đảm bảo được tính mạng của Thánh thượng.

Năm ấy
Lương vương
bí mật âm mưu ám sát bà, là Hoàng hậu mạo hiểm đi cứu bà. Bề ngoài Hoàng để khen ngợi nhưng trong lòng chắc chắn là rất hận hành động của Hoàng hậu.
Vì người muốn bà chết căn bản không phải là Lương vương. Hoàng đế cũng chỉ mượn danh
Lương vương
mưu phản để trừ khử bà thôi.
Mạc Dương Minh nhìn ngọc bội bên hông đệ tử mình. Muốn Châu Chấu tùy ý vào cũng chỉ cần thông báo cho cẩm vệ biết, đâu cần dùng tín vật làm gì? Sao bà lại có cảm giác dường như Hoàng hậu nương nương chỉ muốn tùy tiện tìm một cái cớ để tặng đồ cho Châu Châu nhỉ?
Trước khi rời cung, Mạc Dương Minh đến cung Từ Ninh, bẩm bảo toàn bộ sự việc cho Thái hậu nương nương biết.
Mạc Dương Minh cúi thấp đầu, nhân cơ hội lau mồ hôi lạnh trên trán. Nói xong, Mạc Dương Minh và Cố Minh Châu xin Thái hậu cảo lui, đi một mạch ra khỏi cung.
Sau khi lên chiếc xe ngựa ở ngoài cổng cung, Cố Minh Châu nhìn ra bên ngoài:
Sư phụ, trông có vẻ như trong cung không khác gì ngày thường, lần này con không gây họa chứ?

Trong lòng Cố Minh Châu sáng lên:
Sư phụ, thực ra đệ tử có thể.
Mạc Dương Minh ngạc nhiên nhìn Cố Minh Châu:
Con muốn xuất gia vào đạo quán?
Cố Minh Châu lắc đầu. Cô không thể xuất gia, cô còn phải chăm sóc cho cha mẹ và đệ đệ, còn phải điều tra vụ án với Nhiếp Thầm, Liễu Tô. Ngoài chuyện quan trọng này ra, cô còn muốn... ăn mứt nữa.
Mặt Mạc Dương Minh ánh lên vẻ thất vọng. Bà biết là không thể, đang nghĩ linh tinh thì Châu Châu bên cạnh sáp lại, thấp giọng nói:
Sư phụ hãy tuyên bố là nhận thêm một đệ tử nữa. Đến lúc ấy, mỗi mùng một, ngày rằm, đệ tử sẽ giả làm sư muội đến giúp sư phụ xử lý chuyện trong đạo quản.

Cố Minh Châu thấp giọng nói:
Không thể coi là lừa gạt tổ sư gia được. Đệ tử tuy nghịch ngợm nhưng sư muội sẽ tuân thủ quy củ của đạo quản.
Mạc Dương Minh không muốn để ý đến ý kiến hoang đường này nhưng trong lòng lại không theo sự khống chế mà suy nghĩ, không biết đồ đệ nhỏ của bà có biết giảng kinh không?
Mạc Dương Minh hỏi:
Chủ huyền uẩn, tụng báo cáo đều thuộc cả chứ?

Giọng Mạc Dương Minh khàn khàn:
Tiểu quán không dám, tổ sư Tam thanh cũng không thần thông như vậy.


Mạc đạo nhân quá khiêm tốn rồi.
Thái hậu cười nói.
Thái hậu nhìn Mạc Dương Minh:
Bệnh của Hoàng thượng nặng không?
Mạc Dương Minh gật đầu:
E rằng mắt Hoàng thượng sắp không thấy gì rồi.
Thái hậu gật đầu:
Không vội, với Hoàng thượng, đôi mắt không quan trọng.
Người có mắt không trọng, để ông ta nhìn lung tung, nhìn bùn đất hóa vàng ngọc thì chi bằng cho mù hẳn đi. Mạc Dương Minh tiếp lời:
Hoàng thượng nộ khí công tâm dẫn đến trúng gió, sau này cũng khó có thể đi lại được.

Thái hậu nói:
Cũng không quan trọng. Ngài ấy là Thiên tử, mọi chuyện đều có người hầu hạ, không cần những thứ đó.
Cùng lắm là cho ông ta làm bình hoa, hầu hạ, chăm chút chỉn chu là được.
Tuy cô có nhiều thân phận nhưng thỉnh thoảng khoác đạo bào lên xử lý chuyện trong đạo quản giúp sư phụ cũng chẳng có gì là không thể.
Mạc Dương Minh ngẩn người trong phút chốc, thế nhưng bà đã lập tức nói với vẻ nghiêm túc:
Thế sao được, vậy chẳng phải là lừa gạt tổ sư gia sao?

Cố Minh Châu đáp:
Cứu khổ bạt tội diệu kinh, Thăng thiên đắc đạo kinh, Giải oan bạt tội diệu kinh, Đấu lão báo cáo, Tam quan báo cáo, Huyền thiện bảo cáo đều biết.


Xem ra tư chất đồ đệ nhỏ của bà không tệ. Mạc Dương Minh suy nghĩ, có điều một tháng chỉ đến hai ngày đầu đủ? ít nhất cũng phải ba, năm ngày mới được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.