Chương 508: Hôn sự


Cố Minh Châu đưa Mạc chân nhân về Thượng Thanh quán trước rồi mới ngồi xe trở lại phủ Hoài Viễn hầu.

Bảo Đồng thấp8 giọng nhắc nhở Cố Minh Châu:
Đại tiểu thư, Sơ Cửu nói Lý thải phu nhân nhà họ Ngụy đang ở trong nhà chúng ta.
Cố Minh3 Châu hơi kinh ngạc, Lý thái phu nhân nghe nói bên ngoài xảy ra chuyện nên mới dẫn người đến phủ chăm sóc mẹ và đệ đệ sao?9

Mẹ.

Thấy Châu Châu bình yên vô sự, cuối cùng gương mặt Lâm phu nhân cũng hiện lên ý cười. Bà đưa tay ôm Châu Châu vào lòng:
Không sao là tốt rồi, đúng là làm mẹ lo gần chết.
Sau khi trông thấy con gái, vỗ về tấm lưng con, trái tim Lâm phu nhân mới coi như trở lại vị trí cũ, bà giục:
Lý thái phu nhân đang ở đây, mau đi hành lễ với thái phu nhân đi.
Lâm phu nhân kéo Cố Minh Châu vào phòng. Cố Minh Châu vén rèm cửa, thấy ngay Lý thái phu nhân đang ngồi trên ghế. Lý thải phu nhân còn đang bế em trai Thuần ca nhi của cô.
Cố Minh Châu kể lại tình hình trong cung cho Lý thái phu nhân và mẹ nghe, chỉ giấu chuyện mình đã tra rõ vụ án nhà họ Châu và chuyện hạ độc Hoàng thượng.
Nghe xong, Lâm phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhận ra lòng bàn tay mình đã đẫm mồ hôi từ lúc nào không biết.
Lý thải phu nhân hiện từ nhìn Châu Châu:
Cả ngày nay Châu Chấu vất vả rồi, cũng nên đi nghỉ đi.

Lâm phu nhân gật đầu, dặn dò Châu Châu:
Con đi nghỉ đi, mẹ và thái phu nhân trò chuyện thêm một lát.
Cố Minh Châu luôn cảm thấy Lý thái phu nhân đang có chuyện gì đó quan trọng muốn nói với mẹ, hơn nữa phải tránh mặt cô mới có thể cất lời. Càng nghĩ kỹ, lồng ngực Cố Minh Châu càng đập thình thịch. Cố Minh Châu dẫn Bảo Đồng ra khỏi phòng, Lý thái phu nhân mới nhìn về phía Lâm phu nhân:
Thật ra có vài lời lão thân đã muốn hỏi phu nhân từ lâu.

Lâm phu nhân nhìn sang, quần áo trên người Lý thải phu nhân đã ướt một mảng, bà không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng:
Làm thế nào bây giờ, mau.... mau đi lấy bộ quần áo sạch tới đây.

Lý thải phu nhân lau khóe mắt, mỉm cười cản lại:
Còn cách một lớp tã lót cơ mà, một lát là khô thôi. Không phải cuống lên như thế, theo người xưa nói thì đây chính là hỉ sự

Lâm phu nhân siết chặt khăn tay:
Xin thái phu nhân cử nói.

Lý thái phu nhân hỏi:
Phu nhân cảm thấy Kham ca nhi nhà ta thế nào?

Dương ma ma lau khóe mắt ẩm ướt, lúc nghe nói Túc vương dẫn binh tiến công vào cửa cung, phu nhân lo lắng đến độ sai người chuẩn bị xe, muốn lập tức vào cung đón đại tiểu thư ngay.
Nhưng đó là trong cung, bình thường đều không thể tùy tiện ra vào. Bây giờ xảy ra chuyện thế này, chỉ sợ trong ngoài đều là binh mã, bọn họ nào có thể để phu nhân lặn lội hiểm nguy? Cũng may Lý thái phu nhân chạy tới mới coi như khuyên được phu nhân.
Vậy là Châu Châu luôn ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương, hiểm thấy Châu Châu có thể bình tĩnh như thế này, cũng may Châu Châu không bị thương. Lâm phu nhân lại quan sát con gái một lượt từ đầu đến chân, cuối cùng, ánh mắt bà dừng lại ở chuỗi ngọc bội bên hông Châu Châu.
Đó là miếng ngọc Hòa Điện cực tốt, chất ngọc nhẵn mịn mà ấm áp, bên trên chạm trổ một con chim phượng. Con phượng ngẩng cao đầu, thân mình tuyệt đẹp, từng sợi lông trên người nó được chạm khắc rất tỉ mỉ, nhìn vô cùng sống động.
Sau này đại tiểu thư đừng vào cung nữa thì hơn. Lần trước vào cung đúng lúc phu nhân lâm bồn, lần này còn đáng sợ hơn, gặp phải cung biển. Đại tiểu thư nhà bà đáng thương quá, sao số đại tiểu thư xui thể không biết? Bà sống đến ngần này tuổi rồi mới chỉ nghe nói về cung biến, ấy thế mà đại tiểu thư đã tận mắt thấy luôn.
Cố Minh Châu rảo bước về phía hậu viện, vừa vào tiểu viện của mẹ, cô đã trông thấy mẹ đang đứng của ngóng ra.
Lý thải phu nhân mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Lâm phu nhân:
Có thể thấy nương nương thích Châu Châu. Không chỉ là Hoàng hậu nương nương, người trong nhà ta đều rất thích Châu Châu. Lần đầu tiên Châu Chấu tới nhà ta, ta đã nhìn ra rồi.

Lời nói của Lý thải phu nhân có ẩn ý, dường như Lâm phu nhân đã hiểu ra gì đó nhưng vẫn không quá rõ ràng.
Cố Minh Châu tiến lên thỉnh an.

Mau đứng lên đi.
Lý thải phu nhân cười nói:
Nhìn thấy Châu Châu là ta cũng yên tâm rồi.

Lâm phu nhân hỏi thay Lý thải phu nhân:
Hoàng hậu nương nương vẫn ổn cả chứ?

Cố Minh Châu khẽ gật đầu:
Hoàng hậu nương nương dẫn binh bình định Túc vương phản loạn, bây giờ lại cùng các lão thần thảo luận chiến sự của Lương vương ở điện Dưỡng Tâm.

Lý thái phu nhân đang định nói thì đột nhiên cảm thấy ngực áo có cảm giác ấm nóng. Bà nín khóc mỉm cười:
Đúng là điềm lành, Thuần ca nhi đang chúc mừng ta đây mà.

Thái phu nhân vừa nói vừa nhìn về phía nhũ mẫu bên cạnh. Nhũ mẫu khom người đón lấy Thuần ca nhi, lúc sờ thấy tã lót ướt sũng, bà ấy mới nhận ra Lý thải phu nhân nói câu đó là có ý gì:
Ôi thôi chết, ca nhi tè lên người thải phu nhân rồi!

Lâm phu nhân ngạc nhiên hỏi:
Bây giờ Hoàng hậu nương nương làm chủ đại cục ư?

Cố Minh Châu nói:
Hoàng thượng bệnh nặng, phải dựa vào nương nương giúp xử lý việc triều chính.

Lâm phu nhân nói:
Vậy cũng phải lau qua mới được ạ.
Nói rồi, bà liếc nhìn Thuần ca nhi một cái, đúng lúc Thuần ca nhi vừa tỉnh ngủ, tay chân khua khoắng liên hồi, không biết mình vừa gây họa.
Một bãi nước tiểu của Thuần ca nhi lại khiến tâm trạng mọi người đều bình ổn lại.
Lâm phu nhân thấy hơi thấp thỏm, hay là bà đã suy nghĩ nhiều.

Ngọc bội này là Hoàng hậu nương nương được Thái hậu nương nương ban thưởng lúc mới vào cung, Hoàng hậu nương nương cực kỳ thích nó. Bao nhiêu năm qua, dải kết bên trên đã thay bao nhiêu lần nhưng miếng ngọc bội này vẫn luôn ở bên cạnh nương nương.

Lâm phu nhân tò mò hỏi:
Châu Châu, đây là...

Cố Minh Châu đáp:
Là Hoàng hậu nương nương ban thưởng ạ.
Lâm phu nhân nhìn kỹ lại, miếng ngọc bội này được giữ gìn rất kỹ, chẳng lẽ là món đồ thiếp thân của nương nương? Châu Châu có làm gì đâu, sao lại được ban thưởng một thứ quý giá như thế này? Chẳng lẽ nương nương còn có ý gì khác?
Nghe vậy đầu tiên là Lý thái phu nhân hơi sửng sốt, sau đó sống mũi bà cay cay, hai mắt ngân ngấn lệ. Cuối cùng con gái bà cũng không cần chịu khổ nữa rồi sao? Trong lòng bà ngổn ngang cảm xúc, không nói rõ được là gì, có vui mừng, yên tâm, lại có cả đau lòng. Cảnh tượng con gái xuất giả, vào cung rồi sẩy thai cử lần lượt hiện lên trong trí óc bà.
Cảm xúc dao động như sóng triều, cả người Lý thái phu nhân cũng như lơ lửng giữa tầng mây, nhất thời bà không thể nào tĩnh tâm nổi. Cố Minh Châu tiếp thêm một tách trà cho Lý thái phu nhân, lên tiếng trấn an bà:
Thái phu nhân, bây giờ Hoàng hậu nương nương rất ổn, qua đợt này, nhất định là có thể gặp nương nương.

Lúc mẹ lâm bồn may mà có Lý thải phu nhân bên cạnh quyết định thay. Lần trước trong kinh xảy ra đại loạn, Lý thải6 phu nhân cũng sai người đến hỏi thăm tình hình. Hôm nay bà lại đến nhà thế này. Nghĩ vậy Cố Minh Châu bỗng chốc vô cùng 5cảm kích Lý thải phu nhân và nhà họ Ngụy.
Xe ngựa đến cửa Hầu phủ, Cố Minh Châu xuống xe, Dương ma ma vội bước ra nghênh đón:
Đại tiểu thư, cuối cùng người cũng về rồi.

Tiếng Lý thái phu nhân vang lên, trái tim vừa quay về lồng ngực của Lâm phu nhân lại vọt lên cổ họng một lần nữa. Ngọc bội này là Thái hậu nương nương ban thưởng cho Hoàng hậu nương nương, bây giờ lại đến tay Châu Châu.

Quý giá như vậy...
Lâm phu nhân không biết nên nói gì:
Nương nương thưởng cho Châu Châu thế này, có phải là...

Lâm phu nhân không nghĩ ngợi nhiều mà đáp ngay:
Ngụy tam gia là người thông minh, tính tình lại rất tốt, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ xán lạn.

Lý thải phu nhân cười nói:
Vậy cho Kham ca nhi làm con rể của phu nhân có được không?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.