Chương 511: Thổ phủ


Lữ Quang nói xong lại nhận ra không nghe được tiếng trả lời, y thò tay chọc chọc Chu Ngũ đang nằm bên cạnh, sợ Chu Ngũ choáng váng ngất đi vì tình c8ảnh trước mắt.

Nói không căng thẳng là giả, lần đầu tiên thấy cảnh tượng thế này, lỡ may trong lúc hoảng loạn gây ra sơ suất gì thì hậu quả 3thực không dám tưởng tượng. Chu Ngũ vẫn luôn tập trung tinh thần quan sát tình hình trên chiến trường, bỗng nhiên bị đầy một cái, hắn ta vội vàng qu9ay người sang nhìn Lữ Quang:
Sao thế tam ca?

Những thủ đoạn này lại khiến binh mã của ông ta bị tổn thất nghiêm trọng.

Không phải sợ, lực sát thương của hỏa khí này rất nhỏ, không dễ bị thương đâu!
Nghe được tiếng hét từ bên ngoài vọng vào, phó tưởng phản quân rơi vào màn khói mù cũng hoàn hồn khỏi cơn hoảng loạn.
Đội kỵ binh chạy trốn của Ngụy Nguyên Kham bỗng nhiên đẩy nhanh tốc độ.
Lương vượng kinh hãi, buột miệng thốt lên:
Không ổn rồi!

Quả nhiên có mai phục.
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khắp nơi.
Mượn màn khói mù dày đặc, Ngụy Nguyên Kham quay đầu ngựa, bẻ gãy mũi tên trên vai, vung trường thương quay lại đâm chết những tên phản quân còn sót lại. Động tác vung thương của hắn nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, chỉ trong nháy mắt đã để giáp sắt được tâm trong máu tươi,

Bọn chúng quay lại tấn công rồi!

Thế nhưng từ một hướng khác lại vang lên tiếng
uỳnh
định tại nhức óc.
Lữ Quang, Chu Ngũ bò dậy khỏi hố đất, không kịp phủi bụi đất bám khắp người, bọn họ tiếp tục chạy về địa điểm chôn hỏa khí tiếp theo.
Thấy tướng sĩ dưới quyền hoàn toàn hỗn loạn, Lương vương tức tổi siết chặt tay:
Tại sao Ngụy Nguyên Kham lại có nhiều hòa khí như vậy?

Viện quân của triều đình chưa đến chứng tỏ trước đó triều đình không hề có chuẩn bị, nếu là vậy, bên ngoài không thể có nhiều hòa khí như thế này được.
Trong đám phản quân, có một kẻ hét vang lên,

Mau, không được để hằn chạy thoát!

Chu Ngũ gọi giật:
Tới rồi!

Hai người nói chuyện nhưng mắt vẫn theo dõi tình hình trên chiến trường. Thấy vó ngựa lao về phía này giữa màn cát bụi mịt mờ, Lữ Quang và Chu Ngũ nhanh chóng rời khỏi hổ đất, chia làm hai ngả một trái một phải, đợi Ngụy đại nhân dụ phản quan tới, bọn họ sẽ kéo cơ quan,

Bọn chúng lại bỏ chạy rồi!


Chẳng lẽ lần này có hỏa khí?

Sau khi bọn y 5được Ngụy đại nhân và Trường lão gia cứu ra từ trong núi, Chu Ngũ vẫn cứ nghịch mấy thứ này, đầu óc lúc nào cũng nghĩ phải làm
hỏa lôi
của hắn ta như thế nào.
Có lúc Lữ Quang còn phải sợ Chu Ngũ thất thần trong lúc làm há cảo, tiện tay ném cả đống đá quặng, thuốc nổ kia vào trong nồi thì chết.
Hỏa khí nổ tung, khói bụi cuồn cuộn nuốt chửng đoàn quân phản loạn.
Lương vương và phó tướng bên cạnh đều trợn tròn hai mắt.
Trong chiến cuộc.
Tuy binh mã Ngụy Nguyên Kham đưa tới rất dũng mãnh nhưng suy cho cùng chênh lệch số lượng với phản quân vẫn quá lớn, lại thêm Lương vương đích thân dẫn đám phán quân vây đánh, đoàn binh mã tập kích bất ngờ của Ngụy Nguyên Kham nhanh chóng rơi vào trận khổ chiến.
Trước kia ông ta cho rằng Ngụy Nguyên Kham rất ít rèn luyện trong quân doanh mà chỉ giỏi bày mưu tính kể trên công văn giấy tờ. Hôm nay thấy hằn dẫn dắt gia tướng nhà họ Ngụy liều chết xung phong, Lương vương không khỏi cả kinh, không chỉ là tên hôn quân kia, ngay cả ông ta cũng coi thường vị Ngụy tâm gia này.
Có thể nói, nhà họ Ngụy đã dồn hết tâm huyết để bồi dưỡng Ngụy Nguyên Kham, nhưng Ngụy Nguyên Kham lại chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?
Hóa ra là như vậy...
Phó tướng nở một nụ cười:
Hỏa khí không gây sát thương...

Tuy Lương Vương đã nhận ra điểm lạ nhưng không kịp nữa rồi, kỵ binh của Ngụy Nguyên Kham phóng vút qua trước mặt Lữ Quang và Chu Ngũ. Tính toán xong cự ly sát thương của hỏa khí, Lữ Quang và Chu Ngũ kéo cơ quan, sau đó hai người chia ra hai hướng bỏ chạy thục mạng. Trước khi hỏa khí phát nổ, bọn họ đã nhảy được vào hố đất đã đào từ trước.

Uynh!


Vẫn còn... Cẩn thận... vẫn còn mai phục...


Đừng đuổi nữa, đừng đuổi theo nữa...

Lương vương nhìn theo bóng lưng tháo chạy của Ngụy Nguyên Kham, trong lòng ông ta thoáng vẻ lo âu. Ngụy Nguyên Kham dễ dàng bị đánh bại như vậy ư? Giữ được rừng xanh sẽ không lo không có củi đốt, có lẽ hắn chỉ tạm thời tránh đi, sau khi chấn chỉnh binh mã sẽ quay lại tái chiến.
Lương vương khẽ nheo mắt, nhưng ông ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hay là nhà họ Ngụy lén tàng trữ...

Không đúng!

Không vấn đề gì.
Chu Ngũ vừa nói vừa nhét hỏa lối vào ngực áo.
Lữ Quang cả kinh:
Sao đệ...

Cuối cùng cũng bắn Ngụy Nguyên Kham bị thương được, đương nhiên phải thừa thắng xông lên, lấy đầu Ngụy Nguyên Kham xuống. Lá cờ ngũ phương lại được phất lên, là người của Ngụy Nguyên Kham chuẩn bị rút lui.
Xông lên!
Tướng sĩ phản quân đỏ mắt hằm hè. Ngụy Nguyên Kham dẫn binh chạy về phía Đông. Lúc này, đội kỵ binh đã không còn hùng hổ oai phong như lúc đến mà trông có vài phần nhếch nhác. Phó tướng bên cạnh Lương vương khinh bỉ nói:
Người nhà họ Ngụy cũng chỉ đến thế mà thôi, chúng ta sẽ bắt được hắn ngay thôi.

Tình thế bây giờ đã rất rõ ràng, tuy Ngụy Nguyên Kham ở đây nhưng hắn cũng chỉ có mấy trăm người, triều đình không thể có nhiều viện quân hơn, chỉ cần giết được Ngụy Nguyên Kham là có thể thuận lợi chiếm được thành Cùng Cực.
Ánh mắt Lữ Quang dừng lại trên tay Chu Ngũ, trong tay Chu Ngũ có một vật đen thui, đó là hỏ6a khí Chu Ngũ tự chế ra. Năm đó ở trong núi, Chu Ngũ chỉ dựa vào hỏa khí tự làm đã giúp bọn y chạy thoát khỏi hầm
mó.
Ngoại trừ tiên, trong đầu tên này cũng chỉ có
hỏa lôi
của hắn ta. Quả nhiên trong lúc mai phục trong hồ, hắn ta lại làm ra một quả nữa.
Không có gì.
Lữ Quang nín thở:
Chỉ nhắc đệ tỉnh táo chút thôi.

Yên tâm đi.
Chu Ngũ bảo đảm:
Tưởng cô nương đã dặn dò kỹ càng rồi, tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất.


Hỏa lỗi không có vấn đề gì chứ?
.
Chúng chỉ gây ra tiếng động lớn và tạo nên màn khỏi mù, mục đích là khiến tướng sĩ hốt hoảng, sau đó Ngụy Nguyên Kham sẽ dẫn người lao vào chém giết. Hỏa khí này giống như thứ mà đám cướp ngựa, sơn tặc thổ phỉ dùng để hăm dọa phú thương, tiêu cực. Mấy thứ này không có lực sát thương lớn là vì không đủ thuốc nổ và đá quặng.
Trong tay nhà họ Ngụy không có nhiều thứ như vậy, thế nên chỉ có thể làm ra thứ hăm dọa người khác mà không gây sát thương thật. Binh mã của triều đình lại đi dùng thủ đoạn của lũ thổ phỉ như thế này à?
Lương vương lắc đầu, không đúng, những hỏa khí này không đúng. Trong màn khói mù dày đặc, Lương vương nhất thời không nhìn rõ tình hình thực tế trên chiến trường, ông ta thúc ngựa tiến lên, ổn định tâm trạng để quan sát.
Một tiếng hỏa khí phát nổ nữa lại vang lên nhưng không thấy có người ngựa bị nổ bắn lên trời.
Là giả!
Lương vương bỗng lên tiếng:
Những hỏa khí đó không có lực sát thương lớn đến vậy!

Máu tươi bắn ra tung tóe, tiếng ngựa hí vang một góc trời.
Người của Ngụy Nguyên Kham lần lượt bị đánh ngã...
Một mũi tên lao đến, Ngụy Nguyên Kham không tránh kịp, mũi tên đâm thẳng vào hõm vai hắn.

Bị thương rồi, Ngụy tặc bị thương rồi!

Ngụy Nguyên Kham bị đoàn quân của ông ta đuổi theo sát nút, lẽ ra phải kiệt sức mỏi mệt, tại sao đột nhiên lại có tinh thần như thế này? Chuyện này chỉ có một cách giải thích, lúc trước Ngụy Nguyên Kham chỉ đang giả vờ.
Giả vờ bại trận, dụ quân của ông ta đuổi theo.
Những thứ này không nhiều, không thể dùng để đối phó trực diện với phản quân nhưng nếu có thể giăng bẫy, phối hợp với Ngụy đại nhân là có thể làm loạn trận tuyến của quân phản loạn, giữ chân được một đám binh mã.
Nhà họ Cát, Nhiếp Thầm, Liễu Tô đều từng lập công, lần này đến lượt hắn ta, nếu không sau này đệ đệ muội muội chắc chắn sẽ không phục ngữ ca là hắn ta.
Lữ Quang nuốt một ngụm nước bọt, vô thức dịch người sang một bên, nếu y sớm biết Chu Ngũ cất mấy thứ này trong ngực, chắc chắn y sẽ tránh thật xa Chu Ngũ. Chu Ngũ sờ hỏa lỗi trong ngực áo, cảm thấy cực kỳ yên tâm. Tưởng cô nương nghi ngờ Lương vương ở xung quanh kinh thành nên đã sai bọn họ chia nhau hành động, một bên tìm kiếm tung tích của Lương
vương khắp nơi, một bên chuẩn bị trước vài việc. Sơ Cứu tìm được một ít hỏa khí và thuốc nổ, đá quặng từ nhà họ Ngụy đến để đề phòng vạn nhất.
Chu Ngũ bật cười ha hả:
Tưởng cô nương đã thiết kế cơ quan ở trên hỏa lôi, dùng tấm sắt chặn giữa bánh xe thép và máng thuốc, chỉ cần đệ không đẩy cơ quan ra thì sẽ không phát nổ đầu.

Chu Ngũ vừa nói vừa kéo vạt áo ra, bên trong còn cất mấy quả hỏa lôi:
Đệ mang từ trong kinh ra, chạy xa như vậy cũng không sao đây này.

Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu đã cảm thấy cổ họng lạnh toát. Hắn ta vô thức quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của Ngụy Nguyên Kham.

Màu tươi trong cổ họng phó tướng bắn ra tung tóe. Hỏa khí không gây sát thương nhưng Ngụy Nguyên Kham lại biết giết người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.