Chương 512: Ánh bình minh chiến thắng


Binh mã mà Lương vương dẫn tới mặc đồ y hệt tướng lĩnh Đại Chu, thiết giáp vải bố trên người cũng lấy từ Vệ sở Đại Chu, duy chỉ có một điểm khá8c biệt là phần cổ áo trong được đổi từ màu trắng thành màu đỏ.

Chu Ngũ mặc khôi giáp của tay phó tướng kia lên người, chỉnh trang cổ á3o đỏ cho ngay ngắn, bôi mặt đen sì, giả bộ như vừa mới bò ra từ trong làn khói mù mịt.

Một người, hai người, ba người...
Chu Ngũ thầm đếm số người còn lại bên cạnh Ngụy đại nhân.
Người càng lúc càng ít, đều bị nhấn chìm trong dòng nước lũ của phản quan.
Không kịp đầu.
U... tiếng kèn sừng trâu kêu vang rộn rã.

Ầm!
Khói đen lại cuồn cuộn bốc lên, nhấn chìm hoàn toàn tiếng kêu của gã.

Mau bảo vệ vương gia rút lui, những người khác đi ngăn binh mã triều đình...

Tất nhiên Chu Ngũ cũng có toan tính riêng của mình, thứ tạp chủng Hàn Ngọc là người của Lương Vương, trong thôn của bọn họ có biết bao người đã chết trong cái mỏ khai thác khoáng sản lậu kia.
Hắn ta phải cho đảm phản quân đó biết, bọn họ vẫn còn sống.
Chu Ngũ lần sờ hỏa khí giấu trong ngực áo. Chu Ngũ có một cái tật, đó là luôn giữ thứ tốt nhất lại sau cùng, trên khay hoành thánh của hắn, hai cái cuối cùng kiểu gì cũng nhồi nhiều nhân nhất, giờ phút này mấy món hỏa khí hắn đang ôm trong lòng cũng có uy lực lớn nhất.
Nếu đã mất công làm ra thì làm gì có chuyện không bán.
Lữ Quang lau khóe mắt đã ướp nhẹp, cái tên Chu Ngũ keo kiệt bủn xỉn này, hắn sẽ không làm chuyện buôn bán lỗ vốn, để cả mình lẫn hỏa khí lại cho phản quan.
Trên chiến trường, Ngụy Nguyên Kham dẫn theo kỵ binh tấn công mấy lần mà lưng vẫn thẳng tắp, không thấy bất kỳ dấu hiệu mệt mỏi nào. Thi thể bên cạnh chất ngày một cao, những tướng sĩ bên phía phản quân xông đến giao chiến đều phải từng bước thoái lui dưới uy thể của hắn.
Nếu không phải phó tướng bên cạnh Lương vương dùng thủ đoạn ghê gớm chỉnh đốn binh mã thì nói không chừng đã có rất nhiều lĩnh đào ngũ rồi.

Toàn bộ xông lên!


Lương vương có lệnh, ai giết được Ngụy Nguyên Kham, phong tước thưởng vạn lạng vàng!

Ngụy Nguyên Kham bỏ ngựa tiếp tục cùng phản quan giao đấu, tuy thấy Ngụy Nguyên Kham đã mất đi ưu thế ban nãy, nhưng phó tướng bên cạnh Lương vương lại càng lúc càng kinh sợ.
Tiếng hỏa khí phát nổ vang lên đúng lúc hỗn loạn, nơi phát nổ nằm ở chính giữa đội ngũ của phản quân. Phản quân vốn đã hoảng loạn, lúc này chẳng khác nào ong vỡ tổ, chạy tán loạn khắp nơi.
Đứng lại, đứng hết lại!
.
Có người hô hoán, mong sao có thể ổn định cục diện trước mắt.
Gã vốn tưởng rằng chỉ cần bọn họ nhất tề xông lên thì rất nhanh có thể giải quyết dứt điểm Ngụy Nguyên Kham, đầu ngờ đã mấy đợt giáp công mà vẫn không làm được gì hắn. Thấy Ngụy Nguyên Kham lại cướp được một con chiến mã thoát khỏi vòng vây, phó tướng bèn xin với Lương vương cho mình đích thân ra mặt.
Lương vương chậm rãi gật đầu, nhìn thì có vẻ thể công của Ngụy Nguyên Kham không hề thuyên giảm, nhưng thực ra trên người đã có ít nhất ba chỗ trọng thương, cho dù phó tướng không giết nổi hẳn, thì đợi đến lúc ông ta đích thân dẫn binh tiến đánh, ắt có thể khiến Ngụy Nguyên Kham chết dưới kiểm mình.
Con người ai cũng có việc mà mình muốn làm.

Chu
của hắn là chủ của màu đỏ tươi, giống như ngọn lửa hừng hực cháy, giống như nhiệt huyết phun trào, giờ đây hãy để hắn dùng ngọn lửa này thiêu chết phản quan.
Nhìn theo bóng lưng của Chu Ngũ, Lữ Quang tức đến mức chỉ muốn buột mồm chửi đổng. Thằng ngốc này còn không thèm hộ lên một tiếng, mặc xong khối giáp liên vắt giò lên chạy, y muốn đuổi theo những nhất thời không tìm được cái xác nào thích hợp để ra tay cả, chỉ đành đi bẩm bảo với Ngụy đại nhân trước, tránh đến khi Chu Ngũ làm được thật, Ngụy đại nhân không hay biết gì có khi lại hỏng chuyện.
Trong lòng Chu Ngũ ôm hỏa khí, nếu có tiếng nổ thì tức là Chu Ngũ đã thành công, mà cho dù không thành công thì chắc cũng không thể im hơi lặng tiếng được.
Một khi quân tiếp viện của triều đình tới thì bọn họ không còn của thằng.

Trước tiên rút lui khỏi đây đã.
Một lúc sau Lương vương mới hoàn hồn, lần này có thể ông ta đã thua thật rồi, bao năm bày bổ bị hủy trong chốc lát, lần tiếp theo tiếp cận kinh thành hẳn không phải chỉ là vấn đề thời gian,
Đôi mắt phó tướng trong chớp mắt trở nên đỏ ngầu, nếu như không phải đã dùng toàn lực để đối phó với Ngụy Nguyên Kham, gã thật muốn hét lên một câu:
Người thua rồi!

Phó tưởng vừa nghĩ tới đây thì nghe thấy giọng nói của Ngụy Nguyên Kham vang lên:
Không kịp đâu.

Quân tiếp viên của triều đình đã tới. Trong cơn kinh hãi, phó tướng vừa chùng người xuống đã thấy trên trán lạnh toát, dường như gã có thể nghe thấy tiếng xương sọ mình vỡ toác.
Vương gia, quân tiếp viện, quân tiếp viên của triều đình!
Cục diện trên chiến trường xoay chuyển trong nháy mắt. Lương vương giỏi bày mưu tính kể lúc này cũng không khỏi đứng sững như trời trồng. Triều đình cử quân tiếp viên đến nhanh như vậy ư...

Vương gia...

Vương gia...

Thế là Chu Ngũ nhắm vào một tên phó tướng bên phía phản quân bị Ngụy đại nhân chém rời khỏi ngựa, hắn lôi tên phó tướng kia vào một cái hố lớn.
Chu Ngũ nhanh nhẹn mặc khôi giáp lên người, rồi bắt đầu rón rén bước từng bước về phía trước, nếu như có thể tiếp cận đội ngũ của phản quân, ném hỏa khí trong người ra, thì có lẽ có thể giúp được Ngụy đại nhân đôi phần.

Keng!

Trường đạo của phó tướng và cây thiết thương trong tay Ngụy Nguyên Kham va chạm vào nhau.
Lương vương đang định đổi hướng, dẫn binh tháo chạy.

Am!

Phó tướng xốc lại tinh thần, tiếng binh khí ma sát vào nhau đinh tai nhức óc.
Sau lưng phó tướng truyền tới tiếng của Lương vương:
Theo bản vương giết hạ Ngụy Nguyên Kham!

Theo sự dặn dò từ trước của Ngụy đại nhân, hắn 9ta và Lữ Quang sẽ làm phát nổ toàn bộ số hỏa khí mua sẵn, sau đó dẫn theo mấy người trong phường rời đi.
Số lượng phản quân quá đông,6 hắn và Lữ Quang chưa từng tham gia huấn luyện trong quân doanh, không biết cách biến hóa trận pháp, dưới sự tấn công của mấy ngàn binh mã, h5ai người chỉ nhỏ bé như hạt cát, có ở lại cũng không có tác dụng gì. Lần đầu tiên đánh nổ hỏa khí, nhìn thấy đám phản quân tán loạn như kiến vỡ tổ, trong lòng Chu Ngũ mừng rỡ lạ thường.
Chiều tà đỏ như máu, cả đất trời nhuộm trong màu màu đỏ, như thể bắt nhốt tất cả mọi người ở bên trong.
Máu tươi che mờ tầm nhìn của mọi người.
Hổ khẩu của phó tướng tê rần, trường đao suýt thì tuột khỏi tay, gã cắn chặt răng hàm, cầm đao lia ngang muốn cứu vớt được phần nào, nhưng Ngụy Nguyên Kham đã đoán được ý đồ của gã, chặn lại đường đi của trường đao.
Đồng tử phó tướng co rút mạnh, lại một lần nữa chật vật chống đỡ, gã đã cảm nhận được sâu sắc nỗi sợ hãi trong lòng các tướng sĩ chùn chân không dám tiến lên.
Càng có nhiều phản quân ùn ùn xông tới.
Chiến mã dưới thân Ngụy Nguyên Kham thở phì phò, cuối cùng không chống đỡ nổi mà gục ngã.
Phó tướng vô thức quay đầu lại nhìn, cánh cổng thành của thành Củng cực từ từ mở ra, ngay sau đó binh mã từ bên trong thành xong ra ngoài.
Đó là...
Sau đó lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư đều rất thành công, hắn ta và Lữ Quang chớp lấy thời cơ, phối hợp với Ngụy đại nhân không một kẽ hở, hỏa khí phát nổ xong cũng không có tâm trí đầu mà nhìn ngắm thám trạng của đám phán quân, hắn chỉ chăm chăm bò ra khỏi hổ, lập tức chạy tới vị trí chôn hỏa khí tiếp theo.
Cho đến chỗ cuối cùng, hắn thò tay giật chất, toàn bộ số hỏa khí được chôn sẵn đều đã phát nổ hoàn toàn. Đã đến lúc bọn họ rời khỏi đây. Chu Ngũ dõi mắt nhìn Ngụy đại nhân dẫn theo kỵ binh tiến lên nghênh đón phản quân một lần nữa.
Phó tướng nhìn thấy phần bụng của Ngụy Nguyên Kham có máu tươi chảy ra.
Thấy vậy gã đột nhiên nở một nụ cười, rốt cuộc thì có ai không phải là người trần mắt thịt, bọn họ vẫn có thể giết chết Ngụy Nguyên Kham tại đây.
Lương vương nắm chặt dây cương, dưới sự hộ tống của những người xung quanh xông về phía trước, trong lúc hỗn loạn, Lương vương nhìn thấy một người đang từ từ tiến lại gần mình.

Đó là Ngụy Nguyên Kham toàn thân đầy máu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.