Chương 513: Chặn đường lui


Vào khoảnh khắc Lương vương chạm đất, ông ta đã cảm nhận thấy một cỗ sức mạnh to lớn đánh thắng vào ngực mình, đây là hỏa8 khí thật, uy lực cực lớn, không hề thua kém pháo nổ của triều đình.

Trong lúc vội vàng, Lương vương dùng cánh t3ay che chắn những chỗ yếu hại, nhưng có mấy chỗ trên người đã bị mảnh sắt văng ra khi pháo nổ làm bị thương. Khói đen cu9ồn cuộn, bụi đất tung bay.


Vương gia!

Tình hình cấp bách, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa, bọn họ đã không còn đủ thời gian để suy xét xem vì sao hỏa khí lại xuất hiện trước mặt mình, là kẻ nào âm thầm tính kế Lương Vương, phía sau liệu có còn sắp xếp nào khác?
Bọn họ vốn đang trên đường tháo chạy, giờ đây bị hỏa khí cản trở, truy binh đuổi theo càng gần.
Lương vương không thể bị đánh bại như thế này, bao nhiêu năm mưu tính, sao ông ta có thể dễ dàng nhận thua?
Trước khi công đánh thành Củng Cực, ông ta đã sắp xếp đầu vào đấy, cố tình để lại binh mã tiếp ứng ở hậu phương, một khi xảy ra chuyện gì bất trắc thì hai trăm kỵ binh này sẽ chạy đến hộ tống ông ta tới Đại Cô, thế tử của Bình Nhưỡng Lý thị cũng sẽ ra tay tương trợ, đưa ông ta trở về Đại Ninh an toàn. Chiến sự giữa Đại Ninh và triều đình còn chưa kết thúc, đợi sau khi ông ta trở về sẽ lại có thể chủ trì đại cục.
Lương vương dẫn người lao thẳng về phía trước, chưa từng một lần nhìn lại phía sau, ông ta là loại người làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, nếu biết rõ số binh mã bị tổn hại kia đã không thể cứu vãn thì ông ta tuyệt đối sẽ không lãng phí tâm sức than thở tiếc thương.
Cũng giống như năm đó ông ta biết rõ chuyện Hoàng để có được sự ủng hộ của tiên hoàng và thái hậu, mưu kế đoạt vị của ông ta không có bất kỳ cơ hội thắng nào, chỉ có thể tính kế lâu dài, thế là ông ta hạ thấp bản thân đi theo sau Hoàng đế, thu nạp những người có tư tưởng đối lập với Hoàng đế, khiến bọn họ phải bán mạng vì ông ta.
Thân vệ cau mày, lại thúc ngựa tiến đến gần khu rừng hơn.
Lương vương nhìn theo bóng lưng thân vệ, mặt hồ tĩnh lặng trong lòng ông ta lại bắt đầu dậy sóng, trước mắt ông ta hiện ra những thủ đoạn đầy gian trả của Ngụy Nguyên Kham.
Cuối cùng thân vệ cũng nhìn thấy có bóng người lay động trong rừng, gã thở phào nhẹ nhõm:
Các ngươi...

Thân vệ của Lương vương cuống quýt chạy tới kiểm tra thương thế 6của chủ nhân. Lương vương chật vật bò dậy khỏi mặt đất, ông ta ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía thì chỉ thấy khung cảnh hoa5ng tàn, mà bản thân ông ta cũng vô cùng nhếch nhác. Mấy sợi tóc mai rủ xuống hai bên thái dương, Lương vương thấy trên khóe miệng mình có gì đó âm ấm, ông ta bất giác đưa mu bàn tay lên chùi, đập vào mắt là một màu đỏ nhức nhối.
Cho đến tận lúc này Lương vương vẫn còn không dám tin những chuyện xảy ra ban nãy. Ông ta hừng hực khí thế xông tới phủ Thuận Thiên, vừa mới khởi binh được một ngày thì lại rơi vào tình cảnh này. Ông ta từng nghĩ đến khả năng thất bại, nhưng không hề ngờ đến việc lại thảm hại thế này. Từ sau lưng truyền tới tiếng hô hoán chém giết, đó là Ngụy Nguyên Kham đang dẫn bệnh truy đuổi.

Vương gia, chúng ta đi mau thôi!

Hoàng đế cũng là kẻ tâm cơ, trước khi đăng cơ ông ta còn cẩn thận che giấu bộ mặt hẹp hòi và ngu xuẩn của mình, nhưng một khi nắm đại quyền trong tay, Hoàng đế sẽ tự cho là mình bất phàm, nội tâm cuồng vọng tự đại của ông ta cũng sẽ theo đó mà trỗi dậy, tuyệt đối sẽ không chấp nhận bất kỳ ai dám tranh luận so đo với mình.
Hoàng hậu Ngụy thị là kẻ đứng mũi chịu sào, bởi vì Ngụy thị là hòn đá cản đường trên con đường ngu xuẩn của Hoàng đế, Hoàng đế nhất quyết muốn chứng tỏ với Ngụy thị rằng, cho dù ông ta ngu dốt đến cùng cực thì ông ta cũng là chủ nhân của Đại Chu, tất cả mọi người đều phải thán phục ông ta.
Kế hoạch của Lương vương không hề sai sót, ông ta vẫn luôn thuận buồm xuôi gió trong việc giăng bẫy Hoàng đế, bởi vì ông ta quá hiểu Hoàng đế, bất kể Hoàng đế có làm gì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.
Lần này cũng vậy, cho dù ông ta đi nhầm một nước cũng chưa chắc đã thua cả bàn cờ, ông ta vẫn còn rất nhiều kế sách, đợi sau khi thoát thân ông ta có thể đến Sở Hùng, cũng có thể đi Linh Tàng tìm Tản Thiện vương.
Nghĩ vậy, tâm trạng Lương vương dần bình tĩnh lại.

Vương gia, trước mặt chính là binh mã chúng ta để lại canh giữ, để bọn họ bảo vệ vương gia tiếp tục hành trình, chúng thần sẽ ở đây ngăn cản Ngụy Nguyên Kham.

Lại một lần nữa chịu đả kích khiến Lương vương không thể bình tĩnh lại được. Ngụy Nguyên Kham nắm rõ ông ta trong lòng bàn tay, giống hệt như lúc ông ta đối phó với Hoàng đế.
Cảm giác bị người ta xoay trong lòng bàn tay không hề dễ chịu, khiến ông ta không khỏi bắt đầu hoài nghi các quyết sách của mình. Bọn họ bị mai phục ở đây, vậy thì trên đường hướng về Đại Cố liệu có phải cũng có binh mã rình rập? Bên phía Bình Nhưỡng Lý thị liệu có phải cũng xảy ra sai sót?

Bảo vệ vương gia rời khỏi nơi này, mau...


Lương vương đã bị nổ chết, theo ta bắt giữ toàn bộ đám phán quân!

Lúc này Lương vương đã ngồi trở lại ngựa, nghe thấy vậy hô hấp không khỏi khựng lại một nhịp. Hướng nổ của hỏa khí nằm ngay trên con đường ông ta dẫn binh rút lui, biết đâu lòng quân sẽ vì thế mà dao động.
Nhưng mà... ngay sau đó một nụ cười lạnh lại hiện ra trên khóe miệng của Lương vương. Chỉ với chút thủ đoạn này mà đã muốn làm tan rã lòng quân của ông ta sao? Cho dù Ngụy Nguyên Kham có thể đạt được mục đích, thì không lẽ hắn thật sự tưởng rằng làm vậy là đã có thể hạ được ông ta rồi ư?
Thân vệ vung kiếm chặn mũi tên lại.
Đến lúc này tất cả mọi người đều đã hiểu ra, binh mã bọn họ để lại ở đây chắc hẳn đã bị tấn công, có người rút củi đáy nồi, cắt đứt đường lui của bọn họ.

Ngụy Nguyên Kham!
Lương vương căm phẫn gào lên. Lẽ nào ngay từ đầu Ngụy Nguyên Kham đã nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, bằng không sao có thể do thám ra vị trí binh mã ông ta để lại canh giữ?
Vừa mới thốt ra được hai chữ, thân vệ đã phát giác ra ngay điều dị thường. Đó không phải là binh mã của bọn họ, không phải người bọn họ để lại ở đây chờ tiếp ứng.
Gã muốn truyền tin này lại cho vương gia.
Nhưng đúng lúc này, tiếng mũi tên rạch qua không gian lao tới, hướng mũi tên nhắm thẳng vào Lương vương.
Lương vương gật đầu, mắt nhìn về phía rừng cây không xa, người của ông ta đang ở đó.
Rừng cây yên tĩnh, chỉ có những con chim bay về tổ đang ríu rít trên ngọn cây, Ngụy Nguyên Kham chắc hẳn không thể nghĩ đến việc ông ta lại giấu binh mã ở đây.
Toàn lực công thành là chuyện tốt, nhưng ông ta đã quen để lại một đường lui cho mình. Thân vệ giục ngựa lại gần khu rừng, binh mã trong rừng nhìn thấy gã sẽ lập tức chạy ra gặp Lương vương gia, nhưng thân vệ đợi một lúc mà rừng cây vẫn tĩnh mịch không có bất kỳ âm thanh nào.
Lương vương nhổ đờm máu trong miệng ra, lấy lại tinh thần, bất luận gặp phải chuyện gì, ông ta cũng phải đưa người rời khỏi đây trước, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, một trận chiến hoàn toàn không thể định toàn cục.
Lương vương lại tung mình lên ngựa.
Từ đằng sau lờ mờ truyền tới tiếng hô hoán, âm thanh càng lúc càng gân, càng lúc càng rõ.
Những binh mã cùng Lương vương tháo chạy bước lên trước nghênh đón quân triều đình, Lương vương lại được người khác hộ tống rút lui. Châu Trạch Sênh huy động trường đao trong tay xông về phía Lương vương trước một bước.

A Quân bảo bọn họ rời kinh đi do thám hành tung của phản quân, sau khi bọn họ tìm thấy phản quân của Lương vương thì vẫn luôn âm thầm bám theo, chờ Ngụy Nguyên Kham từ phủ Vĩnh Bình quay về, chuẩn bị chặn Lương vương ở thành củng Cực.

Ngụy Nguyên Kham lệnh cho y dẫn theo Nhiếp Thầm và một đội binh mã mai phục ở nơi này, bất kể tình hình thành Cùng Cực ra sao, bọn họ cũng không được vọng động, bởi vì người bọn họ phải đối phó là hai trăm kỵ binh Lương vương để lại, giết chết hai trăm kỵ binh này mới có thể cắt đứt triệt để đường lui của Lương vương.

Nghe thấy tiếng công thành từ thành Củng Cực truyền tới, Châu Trạch Sênh có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh của Ngụy Nguyên Kham. Trước khi quân tiếp viên của triều đình tới thì địch ta cách biệt quá lớn, y chỉ hận không thể sát cánh cùng Ngụy Nguyên Kham xông vào phản quan.

Nhưng y không thể y phải làm tốt chuyện mình nên làm, mỗi một mắt xích trôi chảy không sai sót thì Ngụy Nguyên Kham mới có thể hạ gục Lương vương chỉ trong một lần, y phải tin Ngụy Nguyên Kham có thể chống đỡ được đến khi quân tiếp viện của triều đình tới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.