Chương 514: Còn sống là tốt rồi
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1630 chữ
- 2022-02-06 09:24:30
Trời dần tối.
Chiến trường đã bị màn đêm bao phủ, nhưng mùi máu tanh trong không khí vẫn nhắc nhở tất cả mọi người về một trận8 chiến ác liệt vừa xảy ra.
Đây là mệnh lệnh Ngụy đại nhân để lại.
Chu Ngũ, đệ được lắm, Ngụy đại nhân đem theo vết thương đi truy bắt Lương vương cũng không quên đệ.
Có lẽ Chu Ngũ đã không còn nữa, nếu hắn còn sống thì đã bò ra từ lâu rồi.
Lữ Quang sụt sịt, cái tên này lại tùy tiện biển bản thân mình thành hỏa khí, thật đúng là ngu xuẩn, làm vậy có khác nào tự sát đầu cơ chứ?
Què cụt gì cũng được mà, chỉ cần đệ còn sống là được rồi, ta sẽ nuối đệ, ai bảo ta là tam ca của đệ chứ.
Chu Ngũ ơi là Chu Ngũ, để tham tiền đến mức nào hả, chết đến nơi vẫn cứ phải nắm chặt một mẩu bạc. Lữ Quang khóc ròng:
Tam ca không cần tiền của đệ, tam ca để đệ đem nó đi, sang đến bên kia sẽ không cần phải chịu khổ nữa.
Mẫu bạc được thả lại vào trong tay Chu Ngũ, bàn tay hắn lại một lần nữa nằm lại.
Lữ Quang mừng rỡ, đầu năm nay y có đặt làm một đôi giày mới, nhưng ai ngờ mới đi được một lần đã không thấy đâu nữa, y đã biết chắc là bị kẻ nào đó lấy trộm rồi. Khi đó y nghĩ, đợi đến khi tên trộm kia đi giày sẽ bắt quả tang cả người lẫn vật. Giờ đây cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
Lữ Quang bước nhanh mấy bước lao về phía đó, trước hết nắm được cái cổ chân.
Phía bên trên cổ.
Ban đầu tay Lữ Quang còn cẩn thận dè dặt, nhưng đến khi sờ được đến tóc thì y lập tức mạnh tay hơn. Tiếng rên rỉ yếu ớt cũng theo đó truyền tới.
Không phải người, không phải người, không phải ngươi.
Lữ Quang lẩm nhẩm:
Không phải ngươi!
Sau khi xác định không phải là Chu Ngũ, chân Lữ Quang mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, sau đó nước mắt bắt đầu chảy xuống men theo gò má y.
Đệ đã nghe thấy gì chưa? Đệ lập đại công rồi.
Lữ Quang không ngừng nói chuyện, như thể Chu Ngũ đang ở bên cạnh y.
Sau này bất kể đi đến đâu cũng có thể khoe khoang được rồi. Đệ là ai chứ
Chắc là đau lắm phải không? Trái tim Lữ Quang giống như bị người ta xé rách làm đôi, nước mắt chảy xuống khiến y nức nở không thôi.
Lữ Quang bóp mạnh vào nắm tay của Chu Ngũ, muốn tách những ngón tay của hắn ra.
Không có gì làm yên lòng người bằng tin thắng trận, tuy loạn Lương vương vẫn chưa hoàn toàn được dẹp yên, những trận thắng này có tầm quan trọng vô cùng to lớn.
Bên dưới chân thành Cùng Cực, binh mã triều đình bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Đệ yên tâm, lát nữa tam ca sẽ đi tìm, nhất định tìm lại toàn vẹn cơ thể cho đệ, rồi tam ca sẽ đi tìm ngỗ tác giỏi nhất trong kinh, khâu lại cho đệ, phải để cho đệ oai phong ngời ngời...
Không biết có phải vì lời nói của Lữ Quang có tác dụng hay không mà bàn tay Chu Ngũ lại buông lỏng ra thật.
Ta đây, tam ca đây!
Lữ Quang bước lên ôm Chu Ngũ vào lòng, khắp mặt Chu Ngũ toàn là máu tươi, gò má sưng phồng, nhưng cũng may là vẫn còn sống.
Lữ Quang hét lớn gọi y công.
Là huynh..
Chu Ngũ nói tiếp.
Là ta.
Lữ Quang nghẹn ngào.
Trái tim Lữ Quang nhảy lên loạn xạ, y giơ ngọn đuốc lên chiếu sáng phần đầu của Chu Ngu lần nữa. Một khoảng đen si si chỉ thấy cô không thấy đầu.
Lữ Quang mặc kệ nước mắt nước mũi tùm lum trên mặt, lại bước lên trước một bước, sau đó thò tay ra mò.
Lương vương dẫn theo mấy trăm kỵ binh tháo chạy về phía Đông, muốn tập hợp với binh mã để lại canh giữ lúc trước rồi cùng rời khỏi phủ Thuận Thiên, người dẫn binh dẹp loạn là Ngụy tướng quân đã dự liệu từ lâu Lương vương sẽ làm như vậy, mai phục sẵn binh mã muốn tóm gọn Lương Vương, Lương vương không dám nghênh chiến, để lại mấy chục người rồi tiếp tục bỏ chạy.
Bên cạnh Lương vương không đến trăm người, triều đình đặt quan ải khắp các phủ, huyện và Vệ sở quanh phủ Thuận Thiên, đại quân dẹp loạn của triều đình chia thành ba đường vây đánh dư nghiệt phản quân.
Lữ Quang lao về phía trước.
Đầu của Chu Ngũ vẫn còn.
Khóc xong, Lữ Quang lại đứng dậy tiếp tục tìm kiếm.
Trận chiến này người chết đầu chỉ có mình Chu Ngũ, còn có biết bao tướng sĩ chống lại phản quân, người chết quá nhiều, chỉ mong từ nay về sau không còn chiến tranh nữa.
Ngay sau đó một thứ mang theo hơi ấm rơi vào trong tay Lữ Quang.
Lữ Quang ghé đuốc lại nhìn thấy trong lòng bàn tay y là một mẩu bạc vụn.
Lữ Quang ngần người nhìn bàn tay đó, người đã chết rồi sao có thể mở tay ra rồi lại đóng lại được?
Người chết rồi không phải xác sẽ lạnh đi ư? Vì sao bạc trong tay Chu Ngũ lại vẫn còn ẩm?
Chân còn nguyên vẹn, người còn nguyên vẹn, nhưng mà... Ngọn đuốc di chuyển lên trên, không thấy đầu đầu.
Bàn tay Lữ Quang run lên, ngọn đuốc ngay lập tức rơi xuống đất. Chàng trai khóc hu hu, lần mò nắm lấy tay của Chu Ngũ, Chu Ngũ nắm tay rất chặt, đến chết cũng không chịu buông.
Châu Trạch Sênh chống lên trường đào thở dốc, Lương vương không dám chiến đấu trực diện với bọn họ3, chỉ có thể để lại mấy chục người rồi tiếp tục bỏ chạy, lúc này bên cạnh Lương vương không đến trăm người.
Châu Trạch Sênh c9hùi máu trên trán.
Không sao rồi, không sao rồi.
Lữ Quang sờ những vết thương trên mu bàn tay Chu Ngũ, nước mắt chảy xuống mu bàn tay hắn, cất giọng như dỗ trẻ con:
Ngũ đệ, tam ca đến đón đệ đây, tam ca đến đưa đệ về nhà.
Tin triều đình đánh thắng trận truyền tới các phủ nha và Vệ sở lân cận.
Phản quân của Lương vương cuối cùng đã bị chặn lại bên dưới thành Củng Cực.
Từng thi thể được đem đi, xác phản quân chất thành một đồng, còn tướng sĩ dẹp loạn thì được vận chuyển cẩn thận đến nghĩa trang.
Lữ Quang cầm theo ngọn đuốc đi khắp nơi lật tìm thi thể, tay y bởi vì dùng sức quá độ mà bắt đầu run rẩy, vết thương trên người vẫn còn đang rỉ máu, nhưng y hoàn toàn không để tâm.
Lữ Quang lại đến chỗ Lương vương ngã ngựa, những cái xác xung quanh đã bị y lật tìm một lần rồi, chỉ còn thiếu mỗi nước với ba tấc đất lên nữa thôi, lần này y chuẩn bị tìm kiếm kỹ hơn nữa.
Ngọn đuốc chiếu sáng, y càng lúc càng đi xa, cuối cùng ánh lửa chiếu đến một đôi giày, phần để giày thêu một chữ
tam
.
một tên bản hoành thánh mà làm nổ tung cả Lương Vương, đệ đoán xem liệu sẽ có mấy người tin nào?
Lữ Quang vừa nói vừa dùng đuốc chiếu sáng cái xác trên mặt đất, đầu của cái xác này bị vỡ, máu tươi chảy lênh láng khắp nơi, nếu lúc bình thường nhìn thấy hắn y sẽ cảm thấy rất buồn nôn, nhưng hôm nay y lại tỉ mỉ quan sát hết lần này đến lần khác, chỉ bởi vì người này có cái dái tai to to hơi giống với Chu Ngũ.
Đều đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi,
Không biết có phải là ảo giác không mà dường như bàn tay của Chu Ngũ lại càng nắm chặt hơn.
Nhiếp Thầm đuổi tới nói:
Ngài định đi đâu? Tiếp tục truy đuổi Lương vương?
Châu Trạch Sênh lắc đầu, có Ngụy Nguyên Kham ở đây, bọn họ không cần phải để ý đến Lương vương nữa, hiện giờ chuyện bọn họ nên làm là đến các nha môn và Vệ sở, muốn trừ bỏ gốc rễ mười mấy năm của Lương vương trong chốc lát không phải việc dễ dàng, huống hồ trong kinh còn có người đang lăm lăm nhòm ngó, phải đề phòng bọn chúng tranh thủ lúc loạn lạc mà giở trò.
Đầu của hắn vẫn còn, chỉ có điều bị nhét vào trong một cái hố, cho nên nhìn từ góc độ ban nãy của Lữ Quang thì giống như không còn đầu vậy.
Tam ca...
Giọng Chu Ngũ yếu ớt.
Chu Ngū.
Ngoài Lữ Quang, còn có những người khác cũng đang lật tìm các thi thể trên mặt đất.
Thật đáng tiếc không thể tự tay giết chết Lương Vương, nhưng mà Lương vương đã không còn đường nào để đi, 6cũng không có binh mã để tiếp tục chiến đấu nữa. Chắc hẳn Lương vương cũng không thể ngờ rằng ngày hôm nay lại khiến ông ta lên voi x5uống chó như thế, từ lúc khởi binh đến lúc binh bại chỉ vỏn vẹn một ngày.
Sau khi được y công băng bó vết thương, Châu Trạch Sênh lại tung mình lên ngựa.
Chu Ngũ.
Cổ họng Lữ Quang đau như dao cắt khiến y gần như không kêu lên được thành tiếng.
Chu Ngū.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.