Chương 523: Lãng quên


Lâm phu nhân đang ở trong phòng suy nghĩ, đột nhiên sực tỉnh. Châu Châu đi đón Hầu gia rồi, sao bà không đi?

Kinh thành bìn8h yên rồi thì không cần bà phải ở trong phủ giải quyết sự vụ nữa, vả lại thân thể bà cũng hồi phục, đã có thể ra ngoài đi lại. Bà 3không giữ Châu Châu ở nhà được mà nhốt bản thân ở trong nhà.
Đúng là già rồi nên hồ đồ.
Lâm phu nhân dặn dò Dương 9ma ma:
Mau chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đuổi theo Châu Châu.

Một đêm trước đó, Sơ Cửu cưỡi ngựa xuất kinh đón Tam gia.
Đại tiểu thư dặn dò hắn ta đến bẩm báo vụ án của Đường thị và nhiều vụ nữa.
Trông sắc mặt của Tam gia rất bình tĩnh 5nhưng Sơ Cửu biết chắc chắn Tam gia rất thất vọng. Nếu người đến là đại tiểu thư, hẳn là Tam gia sẽ không như vậy.
Sơ Cửu nói xong lại bồi thêm một câu:
Dù sao trước mắt cũng phải nên lấy đại sự làm trọng.
Chắc hẳn nghe thấy lời này, Tam gia có thể cảm thấy dễ chịu hơn đối phần.
Bẩm báo xong, Sơ Cửu chuẩn bị về kinh thành, nhưng mới đi được hai bước hắn ta cảm thấy không đúng. Kinh thành bình yên rồi, đại tiểu thư không cần hắn ta bảo vệ nữa.
Ý hắn ta là Cố đại tiểu thư rất tốt với Tam gia, Tam gia có thể yên tâm rồi.
Hắn ta giải thích như vậy song sắc mặt Tam gia không hề tốt lên tí nào.
Vừa nảy ra suy nghĩ này, Cố Sùng Nghĩa cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi. Chủ tướng như Ngụy tam gia đương nhiên phải về kinh gấp để phục lệnh. Có điều cũng không thể lơ là. Cố Sùng Nghĩa dặn dò:
Chúng ta cũng nhanh lên một chút.
Đoàn quân tăng tốc, trước mặt chính là Thập Lý đình. Cố Sùng Nghĩa nhìn thấy quản sự trong nhà vội vàng đến đưa tin.
Hầu gia.
Quản sự mắt ngấn lệ, cuối cùng Hầu gia đã đánh trận trở về rồi:
Phu nhân và tiểu
Cuối cùng cũng được gặp vợ con rồi. Niềm hân hoan trong lòng Cố Sùng Nghĩa không thể diễn tả được, có điều ông phải dặn dò phu nhân, bảo bà bảo vệ Châu Châu thật tốt.
Sơ Cửu họ một tiếng giải thích:
Đã điều tra toàn bộ đám người Đường thị rồi, những kẻ ở xung quanh phủ Thuận Thiên về cơ bản đã bị áp giải vào đại lao. Tiết lão thông phán đã dẫn người xuất kinh, ông ấy sẽ bắt hết tại mắt được cài cắm ở các phủ, huyện về quy án để đề phòng sau này bè lũ Lương vương lại nổi dậy.


Cũng vì vậy nên đại tiểu thư dẫn theo người trong phường chạy đôn đáo khắp kinh thành, không thể đến Đại Cô được.

Ngụy tam gia quả thật là tài trí hơn người, nếu là người khác chắc chắn không thể tóm được Lương vương. Nghe đến đây, trong lòng Lâm phu nhân cảm thấy phức tạp, vừa vui lại vừa lo.
Phu nhân, người xem, đó là Ngụy tam gia.

Bảo Đồng nhìn thấy một đội kỵ binh mặc áo giáp từ xa xa xuất hiện ở phía cuối con đường. Đội binh mã càng ngày càng gần, người dẫn đầu là Ngụy đại nhân.
Tin tức đại quân triều đình khải hoàn đã lan truyền khắp kinh thành. Quan viên, dân chúng đến nghênh đón đại quân đứng chật Thập Lý định.
Lâm phu nhân vén màn nhìn ra bên ngoài. Xem ra là sắp đến nơi rồi. Đến lúc ấy sẽ nghe được người dân bàn luận về Ngụy tam gia.
Dân chúng xung quanh ồ ạt tiến lên nghênh đón.
Cố Minh Châu đứng lên, định ra khỏi xe ngựa thì bị Lâm phu nhân kéo lại:
Bên ngoài nhiều người, ngồi trong xe đợi cha con.

Lâm phu nhân nhìn Ngụy Nguyên Kham cưỡi trên lưng ngựa. Dưới ánh mặt trời, áo giáp trên người Ngụy tam gia ánh lên sự sắc bén. Tuy bôn ba cả đường nhưng Ngụy tam gia vẫn nghiêm trang, trên người tỏa ra uy thế, tướng sĩ bên cạnh theo sát hắn, tuy rằng bên đường náo nhiệt nhưng cả đội quân vẫn nghiêm túc, tựa như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ xung quanh.
Thấy đội quân như vậy, trong lòng mọi người sinh ra một cảm giác an tâm không tên. Đừng nói là một Lương Vương, dù có mười Lương vương cũng không phải là đối thủ của triều đình Đại Chu.
Sơ Cửu ngẩn người. Hắn ta nói sai gì sao? Trước đây hắn ta hơi lơ mơ, nhưng sau khi đi theo đại tiểu thư mấy ngày, hắn ta đã thông minh hơn bình thường nhiều rồi. Hắn ta làm nhiều việc đến vậy, lo lắng đến vậy, sao Tam gia không khen hắn ta? Hoặc thưởng cho hắn ta hai lạng bạc cũng được.

Tam gia bị thương.
Trương Đồng quả thật không thể nhìn tiếp được nữa, nhắc nhở Sơ Cửu:
Cẩn thận chọc giận Tam gia làm ngài ấy đổ bệnh, ngươi không còn chủ nhân nữa đâu.

Thực ra nhìn từ cửa sổ ra ngoài cũng có thể thấy rõ được, Cố Minh Châu dịch người đến sát bên cạnh Lâm phu nhân.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, vang vọng bên tai người dân, xung quanh ngập tràn tiếng hoan hô.
Cố Minh Châu phất phất khăn tay, gò má thiếu nữ dưới ánh nắng hơi hồng, khóe miệng hiện lên nụ cười chói mắt.
Ngụy Nguyên Kham không nhịn được mà ngẩn người.
Lâm phu nhân ngẩn người. Đúng vậy. Họ đến để đón Hầu gia chứ không phải đến nhìn con rể. Sao bà lại quên chuyện này chứ?
Song giờ dù có trở lại thì hình như cũng không kịp nữa nhỉ? Họ đã vô thức đi quá xa rồi.

Tướng quân tuấn tú quá!

Cô hầu gia ở cách đó không xa nhìn về phía Thập Lý định vắng như chùa bà Đanh. Phu nhân và Châu Châu đầu? Vợ con ông đi đâu rồi?
Lâm phu nhân

một tiếng. Không về nhà thì làm gì nữa? Chẳng lẽ con gái muốn gặp riêng Ngụy tam gia? Đương nhiên là không được rồi.
Cố Minh Châu mím môi:
Mẹ, ý con là chúng ta cứ thế mà về nhà ư? Chẳng phải chúng ta đến đón cha sao? Chắc là cha ở phía sau Ngụy đại nhân mới phải.

Đại tiểu thư đã trả hắn ta về rồi.
Nghĩ đến sau này mình vẫn phải đi theo Tam gia, Sơ Cửu nói:
Tam gia, ngài cho đại tiểu thư mượn người, đại tiểu thư điều tra nhiều manh mối cho ngài, một mượn một trả, chúng ta không thiệt.

Chẳng lẽ tên ngốc này còn chưa nhận ra sao? Tam gia sợ phủ Hoài Viễn hầu không đồng ý mối hôn sự này, nếu địa vị của ngài ấy trong lòng đại tiểu thư không tăng lên thì chuyện sẽ đổ bể. Nghe Trương Đồng nói vậy, lúc này Sơ Cửu mới nhớ ra một chuyện không quá quan trọng:
Đại tiểu thư nói sẽ đón ngài ở Thập Lý đình.

Trước khi đến, đại tiểu thư bảo có nói chuyện này hay không cũng được. Hắn ta gặp Tam gia vui quá nên suýt nữa quên luôn, hơn nữa hắn ta cảm thấy không nói sẽ bất ngờ hơn. Trong thoại bản đều viết vậy, chắc chắn là không sai được.
Nhân lúc mẹ còn đang ngẩn người, Cố Minh Châu đứng dậy chạy ra thùng xe.
Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt nhẹ nhàng gợn sóng.
Lâm phu nhân lại càng cảm thấy Ngụy tam gia còn lợi hại hơn Hầu gia thời còn trẻ mấy phần.

Mẹ.
Cố Minh Châu nói:
Còn đi nữa là chúng ta về đến nhà rồi.


Đi.
Lâm phu nhân nói:
Đi theo sau.
Đi quá nhanh, bà còn chưa nghe rõ.
Đội quân tiến thẳng vào trong thành, tiếng hoan hô của người dân gần như át hẳn tiếng vó ngựa và bước chân.

Hình như Ngụy tướng quân cười rồi.


Ta thấy rồi.

Mắt Trương Đồng sáng lên, đang muốn bẩm báo Tam gia thì nghe thấy Ngụy Nguyên Kham hạ lệnh:
Sắp đến nơi rồi, toàn quân tăng tốc.

Thấy đoàn người của Ngụy Nguyên Kham càng đi càng nhanh, Cố Sùng Nghĩa bất giác nhíu mày. Ngụy tam gia muốn làm gì? Vào kinh sớm để gặp Châu Chấu?
Chẳng lẽ họ quên ông rồi sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.