Chương 524: Phong thưởng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1703 chữ
- 2022-02-06 09:24:43
Tại phủ Định Ninh hầu.
Phu nhân Định Ninh hầu Trương thí nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, trong lòng nàng ta dấy lên chút mong chờ. Có lẽ ngư8ời của Lương vương lại tìm được cơ hội, đánh vào đến kinh thành rồi.
Bên ngoài có chuyện gì thế?
Trương thị hỏi nha hoàn đang túc trực bên cạnh.3
Nha hoàn bẩm báo:
Là Ngụy tướng quân và Hoài Viễn hầu dẫn binh về kinh ạ.
Ngụy Nguyên Kham và Cố Sùng Nghĩa dẫn binh mã xuống ngựa ở Đông Hoa môn, sau đó áp giải Lương vương đến trước Ngũ Phượng lâu thì dừng lại.
Những tràng nhạc lễ vang lên, Lương vương ngước mắt nhìn. Ông ta đã đến bên ngoài cửa cung, đáng tiếc tất cả đều không phải kết quả ông ta mong muốn, không phải là đại lễ đăng cơ ông ta hằng mong đợi.
Văn võ bá quan mặc triều phục đứng thành hàng hai bên, tất cả đều đổ dồn ánh mắt lên người tên tù binh thảm hại là ông ta.
Lương vương muốn nói nhưng miệng lại bị nhét đầy ma hạch, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Hai mắt ông ta nhìn chằm chằm lên Ngũ Phượng lâu, chờ đợi Hoàng đế xuất hiện.
Nhưng sau một hồi chiêng trống cờ quạt rộn ràng, người từ từ xuất hiện trong tầm mắt Lương vương lại là một người phụ nữ.
Là Ngụy hoàng hậu đang mặc lễ phục.
Nàng ta túm chặt lấy vạt áo ngang bụng. Bây giờ nàng ta chẳng còn gì nữa, mất người nhà, mất cả tia hy vọng cuối cùng rồi, thế nhưng nàng ta vẫn chưa báo được thù.
Thối Trinh...
Trương thí nghiến răng nghiến lợi, nét mặt dần trở nên điên cuồng.
Cố Sùng Nghĩa bước tới vỗ vai Ngụy Nguyên Kham một cái. Ngụy hoàng hậu bị cấm túc nhiều năm, chắc chắn cả nhà họ Ngụy đều rất bận lòng. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt, ắt hẳn trong lòng ngổn ngang cảm xúc, đợi đến khi nghi lễ chính thức kết thúc, chắc Hoàng hậu nương nương sẽ triệu kiến gặp riêng Ngụy Nguyên Kham.
Sau lễ hiến phù, Ngụy Nguyên Kham, Cố Sùng Nghĩa và tướng lĩnh cùng đến điện Dưỡng Tâm. () Lễ Hiển phù: Lễ trình diện tù binh lên trước Hoàng để sau khi thắng trận trở về.
Phủ Hoài Viễn hầu.
Lúc này Cố Sùng Nghĩa mới hít một hơi thật sâu. Tuy Ngụy hoàng hậu chỉ là phụ nữ nhưng lúc đứng trên tường thành, uy phong của bà còn hơn hẳn Hoàng đế.
Đúng là nữ trung hào kiệt, bảo sao Tiên hoàng lại cho rằng Ngụy thị là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Hoàng hậu.
Nếu như không có Ngụy hoàng hậu đi theo Hoàng để đánh Đông dẹp Tây thì đã chẳng có hoàng vị của Hoàng để ngày hôm nay. Trong triều đình, nhà họ Ngụy vốn đã có uy danh, lần ngày, Ngụy hoàng hậu lại ra tay ổn định tình hình triều chính, bây giờ trên dưới triều đình không kẻ nào dám có suy nghĩ sai lệch. Có điều sau này muốn tất cả triều thần đều thần phục thì vẫn cần phải tính toán một phen nữa.
Thầy Trương thì có vẻ như yếu đi, hai ma ma liền kéo nàng ta vào trong phòng.
Đây là lần cuối cùng.
Bà ta nói:
Lần sau sẽ không phí lời nữa đâu.
Trương thị nằm trên giường, thoạt đầu ánh mắt còn hoàn toàn trống rỗng, về sau lại ngập tràn bị thương, đến cuối cùng, cảm xúc trong đáy mắt nàng ta đều hóa thành thù hận.
Với Ngụy hoàng hậu và nhà họ Ngụy mà nói chắc cũng không khó, vả lại còn có quân cờ là Hoàng đế.
Nhẩm tính như vậy, Cố Sùng Nghĩa đã nhìn thấy kết quả cuối cùng.
Kể ra thì Ngụy đại nhân và cô mẫu của hắn đúng là có vài phần tương tự. Nghĩ đến đây, Cố Sùng Nghĩa nhìn sang phía Ngụy Nguyên Kham, ánh mắt Ngụy Nguyên Kham vẫn luôn chăm chăm nhìn lên Ngũ Phượng lâu, nơi Hoàng hậu nương nương vừa rời đi.
Ma ma mất kiên nhẫn:
Phu nhân đừng làm khó chúng nô tỳ nữa, Hầu gia và trưởng bối trong tộc nói nếu phu nhân nghe lời khuyên bảo thì chúng nô tỳ sẽ hết lòng hầu hạ phu nhân hạ sinh đứa bé trong bụng. Nhưng nếu phu nhân cứ u mê không tính thì chúng nô tỳ cũng mặc kệ, sẽ mời nha môn quan phủ đến đưa phu nhân đi.
Bà ta thở dài:
Đưa đến nha môn cũng là cách cuối cùng rồi, thực ra chúng nô tỳ có thể trói phu nhân lên giường, chỉ cần đảm bảo đứa trẻ trong bụng không việc gì, những việc khác có thể bất chấp.
Trường thì không khỏi rùng mình, nàng ta biết những người này dám làm bất cứ chuyện gì.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lâm phu nhân vẫn không khỏi chột dạ, bà định tự làm một ít thức ăn, coi như bù đắp cho Hầu gia.
Phu nhân.
Quản sự rảo bước vào nội điện, gấp gáp gọi:
Phu nhân, có chuyện vui, Hầu gia được thăng chức rồi ạ.
Lâm phu nhân hỏi:
Thăng lên chức gì?
Lâm phu nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà Châu Chấu nhắc nhở nên mẹ con bà mới kịp đón lão gia ở cổng thành.
Sau khi về phủ, bà đã dặn dò mọi người kỹ càng, cứ nói là Thuần ca nhi quấy khóc, mọi người rời nhà muộn nên mới thay đổi kế hoạch.
Chắc hẳn Hầu gia cũng không dám nói gì, chẳng lẽ bà đi đón còn có lỗi à?
Hoàng hậu ung dung cao quý đứng trước mặt mọi người.
Lương vương không khỏi sững sờ, sau đó lại không nhịn được mà muốn phá lên cười. Cuối cùng hôn quân cũng bị Ngụy thị thay thế rồi ư? Nhưng sau đó, ông ta lại không cam tâm vùng vẫy. Cuối cùng kế hoạch của ông ta lại trở thành áo cưới cho người khác, để cho Ngụy thị nhân cơ hội nắm giữ quyền hành. Đến cuối cùng, ông ta lại thua trong tay một người phụ nữ.
Nhạc lễ dừng lại, Ngụy hoàng hậu cất tiếng uy nghiêm:
Chém Lương vương cùng một trăm hai mươi ba người, treo thủ cấp Lương vương lên tường thành, người trong thiên hạ lấy đó làm điều răn, kẻ sinh lòng phán loạn có mạnh đến đâu cũng ắt bị giết.
Mọi người đều biết chuyện của nhà họ Trương, ngoại trừ phu nhân thì những người khác trong nhà họ Trương đều đã bị bắt vào đại lao. Lần này Lương vương khởi binh, nhà họ Trương là phản đảng, tất cả đều sẽ bị xử tử, vì là nữ quyển Hầu phủ nên phu nhân chỉ bị cẩm túc ở nhà, chờ Hầu gia về mới xử lý.
Hầu gia sẽ xử trí phu nhân như thế nào? Đợi Hầu gia trở về, tất cả mọi chuyện đều phải công bố. Nha hoàn đặt bát nước nóng trong tay xuống, toan lui ra ngoài thì Trương thị đang nằm co quắp trên giường đột nhiên bật dậy, lao vút ra cửa. Ma ma đứng ngoài cánh cửa nghe thấy tiếng động bèn lập tức tiến lên ngăn cản, một trái một phải như hai ngọn núi chặn kín cửa phòng.
Phu nhân định đi đâu thế ạ?
Bà ta lạnh lùng nói.
Trường thì có vẻ hơi điên cuồng:
Ta muốn ra ngoài xem thế nào, ta phải đi xem thể nào!
Nàng ta phải tận mắt nhìn thấy mới tin được.
Ngọn lửa trong lòng Trường thị lập tức bị dập tắt. Ng9ụy Nguyên Kham về kinh rồi, chẳng lẽ chiến sự bên ngoài hoàn toàn bình ổn rồi sao? Không thể nào, nàng ta không tin, Ngụy Nguyên Kham mới đi đượ6c bao lâu chứ?
Lương vương trù tính hơn mười năm, sao mới đó đã bị đánh bại được? Chuyện nàng ta ngày đêm mong chờ lại kết thúc qua loa nh5ư vậy ư?
Nha hoàn nói tiếp:
Có vẻ như Hầu gia cũng sẽ về kinh sớm thôi ạ.
Vừa nói, nha hoàn vừa nhìn phu nhân, không biết rốt cuộc phu nhân có mong Hầu gia về hay không.
Sắc mặt ma ma lạnh tanh, bà ta nói:
Bên ngoài đang nghênh đón tướng sĩ thắng trận trở về, phu nhân đi làm gì? Phu nhân đừng quên những chuyện của nhà mẹ phu nhân.
Nói đoạn, bà ta đưa mắt nhìn bụng Trương thị. Tuy Trương thị gầy đi nhiều nhưng bụng cũng đã bắt đầu nhô lên, bà ta nói:
Nô tỳ khuyên phu nhân một câu, phu nhân cứ yên tâm dưỡng thai, đây là đường lui cuối cùng của phu nhân đấy ạ.
Trương thị vẫn không chịu từ bỏ ý định, nàng ta dồn hết sức lực toan đẩy bà ta ra.
Lương vương ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt coi thường của Ngụy hoàng hậu.
Văn võ bá quan quỳ xuống hành lễ.
Ngụy hoàng hậu chậm rãi rời khỏi Ngũ Phượng lâu dưới tiếng tung hô chúc mừng của mọi người. Đám Lương vương bị Long Cẩm Ủy giải đi hành hình.
Quản sự cười nói:
Bây giờ lão gia là Đô đốc đồng tri rồi ạ.
Lâm phu nhân sững người, tuy bây giờ Ngũ quân đô đốc phủ không so được với trước kia nhưng chức quan này cũng quá to, triều đình tín nhiệm Hầu gia như vậy sao? Quản sự vui vẻ nói:
Là thật ạ, bây giờ Ngụy tướng quân chương quản Chỉ huy sứ ti vệ sở kinh thành, chức quan còn không cao bằng Hầu gia đâu ạ.
Một lúc lâu sau, Lâm phu nhân mới lấy lại tinh thần. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao cứ như bọn họ đã nhặt được món hời lớn thế này?
Lâm phu nhân đang mải mê nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy tiếng của Cố Sùng Nghĩa.
Phu nhân, ta về rồi đây!
Trong cung.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.