Chương 525: Me con
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1691 chữ
- 2022-02-06 09:24:41
Sống mũi Lý thải phu nhân cay cay, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Dường như cả người bà đều đang run rẩy, bà muốn đỡ Ngụy hoàng hậu dậy nhưng cu8ối cùng lại thôi, chỉ thắng lưng đứng đó nhận lễ của con gái,
Đây là tâm nguyện của con gái, cũng là khúc mắc trong lòng con gái bà.3
Đôi khi chấp nhận cũng là một kiểu yêu thương, ít nhất nó có thể khiến con gái bà thoải mái hơn.
Nữ quan tới bẩm báo thải y đã đến.
Ngụy hoàng hậu căn dặn Ngụy Nguyên Kham:
Để thái y kiểm tra xem thế nào, ta cũng có thể yên tâm.
Ngụy Nguyên Kham đáp lời rồi đứng dậy, đi theo nữ quan sang bên điện phụ.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ngày mai con muốn bẩm rõ với Hoài Viễn hầu gia mọi chuyện.
Ngụy hoàng hậu biết Kham ca nhi đang nói đến chuyện thân thể của nó:
Nếu đã thật lòng muốn cầu thân thì phải nói cho rõ ràng.
Hy vọng nhà họ Cổ đừng quá kinh ngạc, chỉ cần nhà họ Cổ có thể đồng ý, bà sẽ xin Thái hậu nương nương ban hôn.
Lý thái phu nhân giả vờ lo lắng:
Cố đại tiểu thư là viên minh châu trong tay Hoài Viễn hầu. Hoài Viễn hầu và phu nhân vốn định tìm người ở rể, nào biết chúng ta lại đến nhà xin cưới trước thế này.
Vốn dĩ bà đã có nhiều thời gian ở bên mẹ hơn, nhưng quyền lợi mất đi có thể giành lại, còn đời người một khi đã đi qua thì không còn cơ hội nào để quay trở về nữa.
Kham ca nhi.
Lý thải phu nhân sợ mình làm lỡ quá nhiều thời gian, bèn vội vàng quay lại gọi Ngụy Nguyên Kham. Nhưng vừa nhắc tới Ngụy Nguyên Kham, những lời phía sau bà khó lòng thốt lên được nữa.
Ngột Lương Cáp nuôi binh hùng tướng mạnh ở Bắc Cương đã nhiều năm, lại có con cháu của Lương vương trong tay, Ngột Lương Cáp và Ngõa Lạt vốn đã qua lại thân thiết, bây giờ trong tay có quân cờ, sau này bọn họ sẽ là sự uy hiếp rất lớn đối với Bắc Cương.
Mối họa của Lương vương cần rất nhiều năm mới có thể xử lý sạch sẽ, cho nên hắn mới bắt Vương thể tử Lý thị trước.
Ngụy hoàng hậu nói:
Ba năm tới, Đại Chu sẽ chuyển binh lực lên phía Bắc, e rằng khó mà thu phục Đại Ninh trong một sớm một chiều, có điều chỉ cần nội chính không loạn, Ngõa Lạt cũng không dám tùy tiện cử binh xuống phía Nam đâu.
Lý thái phu nhân không khỏi bật cười:
Xem hai mẹ con kìa, chỉ biết nói mấy chuyện này.
Ngụy hoàng hậu nhìn Ngụy Nguyên Kham, con trai bà lành lặn đứng đây rồi nên có rất nhiều chuyện không cần hỏi nữa, chỉ còn một chuyện:
Hôn sự với phủ Hoài Viễn hầu thế nào rồi?
Hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là Kham ca nhi lấy vợ.
Ánh mắt Ngụy hoàng hậu dùng trên người Ngụy Nguyên Kham, bà hỏi:
Vết thương của con thế nào rồi?
Bà nghe nói Kham ca nhi bị trúng tên vào vai, bụng và lưng cũng có vài vết thương rất nghiêm trọng.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Không bị thương đến lục phủ ngũ tạng, nghỉ ngơi ít ngày là ổn thôi ạ.
Ngụy Nguyên Kham cảm nhận được ánh mắt bà nội và mẹ đều đang dừng lại trên người mình. Hắn hơi đỏ mặt, ngước mắt lên, hai mắt lấp lánh sáng rỡ:
Ngày mai con muốn nhờ bà nội ra mặt đến nhà họ Cổ
Lý thái phu nhân bật cười:
Kham ca nhi không đợi nổi nữa rồi.
Cũng đúng.
Ngụy hoàng hậu nói:
Quyết định sớm kẻo đêm dài lắm mộng. Cô bé tốt như thế, không biết có bao nhiêu người đang nhòm ngó đầu.
Bao nhiêu đả kích, trách nhiệm áp lực lớn đến chừng nào mới bồi dưỡng cho con bà cải tính ẩn nhẫn cam chịu, không mảy may để lộ bất cứ sơ hở nào trước mặt người khác như thế này?
Bà không phải một người mẹ tốt. Lúc nó cần sự quan tâm nhất, bà không thể làm được gì, nhưng cuối cùng, nó vẫn che gió che mưa cho bà.
Vừa rồi đứng trên Ngũ Phượng lâu, nhìn Kham ca nhi khải hoàn trở về, trong lòng bà khó chịu biết chừng nào. Bộ áo giáp đó, quân công đó nào phải tự dưng có được, những thứ đó đều phải dùng máu tươi, dùng tính mạng để đánh đổi.
Ngụy hoàng hậu khẽ gật đầu.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Tuy đã tiêu diệt được Lương vương nhưng tình hình Bắc Cương vẫn không ổn.
Thực ra suốt dọc đường về kinh, Lương vương luôn vùng vằng muốn nói chuyện với hắn, hắn hiểu ý Lương vương. Lương vương chắc hẳn là đã liên hôn sinh con với bộ tộc Ngột Lương Cáp. Lương vương giỏi trù mưu, toan tính của ông ta có thể sẽ thất bại, nhưng ông ta không có được hoàng vị thì cũng sẽ không để Đại Chu được yên ổn.
Con trai bà trưởng thành rồi, không những trưởng thành mà còn oai phong, có thể bắt sống Lương Vương, bình định chiến loạn.
Năm đó lúc bà sinh Kham ca nhi còn chẳng kịp nhìn kỹ con lấy một lần đã phải cho người bể khỏi lòng bà. Về sau ca ca dẫn nó vào cung, bà cũng không dám thân thiết với nó quá, sợ người khác sẽ nghi ngờ.
Bây giờ, cuối cùng bà cũng có thể nhìn con mà chẳng sợ điều tiếng gì.
Một lần cuối cùng, cầu này đúng mà cũng không đúng.
Không ai biết tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì, ly biệt luôn bất ngờ xảy đến khiến con người ta không kịp ứng phó, giống như đại ca vậy...
Ngụy hoàng hậu quan sát gương mặt mẹ, trên đó có không biết bao nhiêu nếp nhăn xuất hiện vì bà. Cho dù bây giờ bà đã ra khỏi cung Khôn Ninh, có quyền bình trong tay nhưng không có cách nào làm mờ chúng được, không có cách nào lấy lại khoảng thời gian đã mất.
Được.
Lý thái phu nhân đ9ỡ Ngụy hoàng hậu đứng dậy:
Con gái ta, con làm tròn đạo hiểu rồi, mẹ chấp nhận lần hành lễ cuối cùng này của con.
Nghe thấy mấy ch6ữ
lần cuối cùng, Ngụy hoàng hậu không khỏi chua xót, suýt nữa thì đã bật khóc.
Nhưng đến lúc ngẩng đầu lên, Ngụy hoàng hậu vẫn cố g5ắng mỉm cười.
Ngụy hoàng hậu kinh ngạc:
Mẹ dò la ý định của Hầu phủ rồi sao?
Ở rể?
Nguy hoàng hậu cố tình trêu ghẹo:
Vậy chẳng phải con trai con lại phải đổi họ hay sao?
Hai mẹ con nhìn nhau bật cười, mặt Ngụy Nguyên Kham cũng đỏ ửng cả lên.
Ngụy Nguyên Kham đỏ mắt, dập đầu vái lạy dưới chân Ngụy hoàng hậu một lần nữa:
Mẹ, vì con, mẹ đã chịu khổ nhiều rồi.
Lý thải phu nhân nghẹn ngào thành tiếng.
Ngụy hoàng hậu đỡ Ngụy Nguyên Kham dậy, thật không ngờ đứa con đỏ hỏn nằm trong tã lót ngày ấy đã cao lớn như thế này. Bà cũng biết mấy năm nay Kham ca nhi cũng đang bảo vệ bày mưu tính từng bước kỹ càng thận trọng để đón bà ra khỏi cung Khôn Ninh.
Ngụy hoàng hậu khẽ gật đầu, cười nói:
Chúng ta vào nội điện nói chuyện đi.
Ngụy hoàng hậu đã lâu không gặp người nhà họ Ngụy, hôm nay người thân đoàn tụ, không khí trong cung Khôn Ninh cũng vui vẻ hơn nhiều. Để không quấy rầy Ngụy hoàng hậu đoàn tụ với người nhà, trong nội điện chỉ có một nữ quan ở lại, còn tất cả những người khác đều lui hết ra ngoài.
Ngụy hoàng hậu kéo Lý thái phu nhân ngồi xuống, lúc này mới quan sát Ngụy Nguyên Kham.
Trong nội điện không có người ngoài, Ngụy Nguyên Kham vẻn tà áo choàng, quỳ xuống, sau đó trịnh trọng dập đầu vái lạy:
Mẹ.
Nước mắt Ngụy hoàng hậu rơi lã chã lên mu bàn tay.
Me...
Khung cảnh này bà đã đợi hơn nửa đời người, bao nhiêu lần mấp mé trên lằn ranh sống chết, chính niềm tin này đã nâng đỡ bà sống tiếp. Ngụy hoàng hậu đứng lên, bước tới trước mặt Ngụy Nguyên Kham, sau đó vươn tay vỗ về đỉnh đầu hắn:
Kham ca nhi, con trưởng thành rồi.
Tuy mẹ không ở bên cạnh con, không thể nhìn con cao lớn hơn mỗi ngày, nhưng biết con bình yên vô sự, mẹ đã thấy yên lòng rồi.
Hôm nay mẹ con đoàn tụ là sự ưu ái của ông trời.
Kham ca nhi, sau này mẹ có thể chăm sóc con rồi.
Bà nằm thể cục trong tay không phải vì vinh hoa phú quý, những thứ đó bà chẳng cần, bà chỉ muốn chăm sóc con mình.
Được rồi.
Lý thải phu nhân cười nói:
Hai mẹ con mau ngồi xuống nói chuyện đi.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Ngụy hoàng hậu, sự thiếu hụt trong lòng bỗng chốc được lấp đầy, cảm giác cô đơn luôn đè nặng trong lòng hắn từ thủa thiểu thời cũng chậm rãi tan đi.
Đến khi Kham ca nhi đi khỏi, Lý thải phu nhân mới nói:
Con dự định thế nào? Có để Kham ca nhi khôi phục thân phận không?
Kham ca nhi còn trẻ, nhiệt huyết trên người nó luôn khiến con nhớ lại hồi trẻ.
Ánh mắt Ngụy hoàng hậu có phần xa xăm:
Vây khốn trong chốn cung đình này sẽ mài mòn ý chí, hơn nữa còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, đều là tai họa Hoàng để gây ra nên phải dùng tay ông ta để dẹp yên, không nên để con trai con phải gánh vác những việc tranh đấu và giết chóc này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.