Chương 530: Đồng ý
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1755 chữ
- 2022-02-06 09:25:02
Cố Minh Châu chỉ cảm thấy giây phút này cha giống như con gà Ngũ Hắc đang bảo vệ gà con, hùng hổ oai vệ, kẻ nào dám bước tới8 sẽ không do dự mà mổ cho kẻ đó một nhát.
Không ạ.
Cố Minh Châu lắc đầu:
Cha yên tâm.
Không yên tâm đượ3c.
Cố Sùng Nghĩa nhìn con gái, chắc chắn con gái còn có chuyện chưa nói với ông, vì để không làm con gái khó xử, ông vẫn là người lên tiếng trước:
Hắn còn đồng ý với con điều gì?
Cố Minh Châu nhìn ra bên ngoài cửa:
Mua lại căn nhà bên cạnh nhà chúng ta, mở một cái ngách nhỏ, để tiện cho con sau này về nhà.
Đây là muốn lừa Châu Châu sớm ngày gả cho hắn. Mở cái ngách nhỏ cơ à? Nói nghe đơn giản thật. Làm vậy thì giống như Châu Châu không phải đi lấy chồng, vẫn có thể ở bên cạnh cha mẹ, khiến Châu Châu buông lỏng cảnh giác.
Từ cử chỉ thường ngày của Viện phu nhân có thể nhìn ra được bà là người đôn hậu, về điểm này Lâm phu nhân rất yên tâm.
Lý thải phu nhân nói:
Kham ca nhi sẽ mua một căn nhà bên cạnh phủ, đợi sau này thành thân xong, chúng nó thích thì dọn qua đó sống, như thế thì đi lại cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Lâm phu nhân kinh ngạc, nhà họ Ngụy lại chịu để cho Ngụy tam gia và Châu Châu dọn qua đây sống? Lý thải phu nhân cười nói:
Không phải phu nhân muốn tìm cho Châu Châu một người ở rể ư?
Nhắc đến chuyện tìm người ở rể, Lâm phu nhân đỏ mặt lên. Ai dám bắt đích trưởng tử của Hoàng thượng ở rể cơ chứ, lẽ nào nhà họ Cố còn có thể tặng hoàng vị cho người ta?
Chuyện này đương nhiên không thể nhắc lại được rồi.
Lý thải phu nhân nói:
Tuy không thể ở rể, nhưng mua một căn nhà bên cạnh rồi vào ở, rồi mở thêm một cái ngách nhỏ, thì cũng không khác gì đang ở cùng nhau.
Lâm phu nhân cười nói:
Chuyện này... không hay cho lắm!
Có gì mà không hay?
Lý thải phu nhân đứng dậy:
Đều đã là người một nhà rồi, khách sáo như vậy là không được đâu.
Nhìn thấy cả đám người lục tục chuẩn bị ra về, Cố Sùng Nghĩa thở dài, Mua nhà thì cũng tốt thôi, nhưng nếu tương lai Ngụy Nguyên Kham trở thành Triệu Nguyên Kham thì chúng còn có thể ở trong căn nhà đó được chắc? Lẽ nào còn có thể xây một cái phủ Hoài Viễn hầu sát cạnh cung cấm? Nếu không phải Châu Châu đồng ý gả đi thì ông thật sự không đành lòng, vào cung rồi cả ngày không thấy mặt mũi con gái đầu, bảo ông phải làm sao?
Đợi nữ quyền đều đã đi ra ngoài hết, Cố Sùng Nghĩa mới nhìn sang Bùi Thượng Thanh.
Đây là do Phẩm Hương lâu đem tới?
Cố Minh Châu gật đầu.
Phẩm Hương lâu là của nhà họ Ngụy, thật sự không để lại một cơ hội nào. Cố Sùng Nghĩa chăm chú nhìn con gái, ài, biết nói thế nào đây, đúng là con gái giống mẹ.
Bây giờ con gái bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, lời con gái nói phần lớn đều phải đổi ngược lại, nếu con gái nó9i là có, vậy thì có khả năng là chỉ mới gặp mặt riêng vài lần, nhưng phủ nhận dứt khoát như thể thì chắc chắn đã xảy ra chuy6ện lớn rồi.
Cố Sùng Nghĩa đè nén lửa giận đối với Ngụy Nguyên Kham xuống, lại không nỡ tiếp tục ép hỏi Châu Châu5, chỉ đành nửa dỗ dành nửa dọa nạt nói:
Sau này không được lén đi gặp hắn nữa!
Cố Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn xem, có ai mà không phải là người từng trải, chiêu này quá quen rồi. Cố Sùng Nghĩa nói:
Cho dù hắn bị thương cũng không được chữa trị cho hắn.
Cố Minh Châu lắc đầu đáp:
Thái y viện đã khám rồi, Ngụy đại nhân không cho con giúp.
Trái tim Cố Sùng Nghĩa như thể bị giáng mạnh một đòn. Thấy chưa, hôm qua nếu ông không giả bộ kêu đau trước mặt phu nhân thì đến cái sập gỗ cũng không có mà nằm, tiểu tử này còn lợi hại hơn, lại biết dùng chiêu thả con săn sắt bắt con cá rô.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Vậy cho tới tiền viện đây.
Cố Minh Châu gật đầu.
Cố Sùng Nghĩa nhìn kim chỉ để trong sọt:
Không thích làm thì thôi, tránh ảnh hưởng đến tinh thần.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Sùng Nghĩa, mãi mà Cố Minh Châu không thể thu lại ánh mắt, lâu sau trên gương mặt cô nở một nụ cười. Cô cũng mong cha mẹ có thể luôn tùy tâm tùy ý, cả nhà vui vẻ mãi mãi bên nhau.
Lúc Cố Sùng Nghĩa trở về phòng khách, sắc mặt rõ ràng tốt hơn ban nãy nhiêu, Lý thái phu nhân cũng thấy yên tâm, Bùi Thượng Thanh nhân cơ hội này rèn sắt lúc còn nóng:
Hầu gia, theo ta thấy, chỉ bằng chọn ngày lành nạp thái trước đi.
Cố Sùng Nghĩa nghĩ ngợi rồi lại nói:
Vậy con có biết hắn là...
Cố Minh Châu gật đầu:
Mẹ của Ngụy đại nhân là Hoàng hậu nương nương, lúc nương nương tróc nã Túc vương, con gái cũng có mặt ở trên Ngũ Phượng lâu.
Chuyện phải kể từ từ, tránh để cho cha sốt ruột. Cố Minh Châu đưa ngọc bội bên hông cho Cố Sùng Nghĩa xem:
Cha, ngọc bội này là Hoàng hậu nương nương tặng con.
Cố Sùng Nghĩa nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội, ông mới ra ngoài có một chuyển mà trong nhà đã xảy ra biết bao nhiêu là việc.
Nếu đã đồng ý thì Cố Sùng Nghĩa cũng không tiện làm khó trưởng bối nhà họ Ngụy thêm nữa, đương nhiên phủ đầu Ngụy Nguyên Kham là chuyện khác, nhưng mà Bùi Thượng Thanh cũng quá nóng vội rồi đấy, cái tên này vẫn còn chưa thành thân sinh con... Mượn chuyện vui này, ông cũng mong Bùi Thượng Thanh có một cô con gái ngoan, sau này ông sẽ đến nhà họ Bùi làm ông mai.
Cố Sùng Nghĩa không từ chối.
Ngụy Nguyên Kham lại hành lễ với Cố Sùng Nghĩa Tân nữa:
Đa tạ Hầu gia thành toàn.
Trong mắt Cố Sùng Nghĩa là sự uy nghiêm của bậc cha chủ:
Mong Ngụy tam gia có thể nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay, đối xử với Châu Châu thật tốt, bằng không ta quyết không nương tay đâu.
Chuyện này xem như đã được định đoạt.
Viên phu nhân tươi cười rạng rỡ, bà bước lên kéo tay Lâm phu nhân:
Xin phu nhân yên tâm, nhà họ Ngụy ta sẽ coi Châu Châu như con của mình, tuyệt đối không bạc đãi con bé.
Châu Châu
Cố Sùng Nghĩa nói:
Cho dù là Hoàng hậu nương nương ban thưởng, nếu con không bằng lòng thì chúng ta cũng không cần phải đồng ý. Cha sẽ giúp con xử lý đầu vào đấy, con không cần lo lắng, không ai có thể ép buộc con, con cũng không cần phải suy tính cho cái nhà này. Ngoại tổ phụ của con từng nói, vinh hoa phú quý là thứ khiến lòng người phiền muộn, con người sống trên đời được bao nhiêu năm, đừng tự chuốc phiền não cho mình, thuận theo lòng mình mới là khó có được nhất.
Cố Minh Châu nhìn Cố Sùng Nghĩa, trong mắt cô không hề có lo âu hay miễn cưỡng:
Cha mẹ nuôi con lớn mà chưa từng ép buộc điều gì, nếu như là miễn cưỡng thì con gái tuyệt đối sẽ không đồng ý. Con gái thuận theo lòng mình.
Cố Sùng Nghĩa thấy sống mũi cay cay:
Tốt, vậy thì tốt.
Nếu đã vậy thì ông cũng có thể yên tâm được rồi, lúc quay lại nhất định phải chủ đầu Ngụy Nguyên Kham trước, để hắn biết được không dễ dàng mà cưới được Châu Châu, sau này phải biết quý trọng, bằng không nhà họ Cố tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Thể này thì cũng có khác quái gì năm đó ông mua đất bên cạnh nhà nhạc phụ đâu?
Cha.
Cố Minh Châu chu đáo lấy ra một viên mứt quả đưa đến bên miệng Cố Sùng Nghĩa.
Mứt quả này không tệ, Cố Sùng Nghĩa nhai nhai, chợt nhớ tới lại lịch của viên mứt quả này.
Lâm phu nhân tỏ ra mừng rỡ.
Cố Sùng Nghĩa thầm thở dài. Ông đã nói gì nhỉ, Châu Châu đúng là giống hệt phu nhân.
Lý thái phu nhân đưa ra đề nghị:
Chi bằng chúng ta cùng tới căn nhà đó xem thử xem. Trời ẩm lên rồi, có thể bắt đầu tu sửa được rồi.
Bùi Thượng Thanh hành lễ nói:
Chúc mừng Hầu gia.
Cố Sùng Nghĩa không đáp lời mà lại hỏi:
Lúc nào thì ngài thành thân?
Bùi Thượng Thanh bị câu hỏi này làm cho sững sờ, chuyện này thì có liên quan gì đến việc ông thành thân hay không? Cố Sùng Nghĩa thúc giục:
Lớn đùng ra rồi còn không mau thành thân sinh con.
Ông sắp đợi không nổi nữa rồi.
Bùi Thượng Thanh ngẩn người, quay đầu nhìn trái ngó phải, ông còn tưởng mình đang ở trong tộc, trước mặt là trưởng bởi nhà họ Bùi đang chất vấn. Cùng nhau bước ra khỏi phòng, Cố Sùng Nghĩa hỏi Bùi Thượng Thanh:
Chuyện này có phải nương nương có cân nhắc gì không?
Bùi Thượng Thanh biết Hoài Viễn hầu muốn hỏi về thân thể của Ngụy Nguyên Kham:
Năm đó nương nương chỉ muốn đứa trẻ có thể bình an lớn lên ở nhà họ Ngụy, nhưng nhà họ Ngụy và nhà họ Bùi cũng xem như để lại một con đường lui, có người trong hoàng tộc biết chuyện của Ngụy tam gia.
Có điều nương nương cũng không vội để Tam gia khôi phục thân phận. Đợi khi nào triều đình mưa thuận gió hòa, mọi việc ổn định, thiên hạ thái bình, tự khắc sẽ có người nóng vội.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.