Chương 531: Để lộ chân tình


Trưởng bối nhà họ Ngụy và Bùi Thượng Thanh ăn một bữa cơm ở phủ Hoài Viễn hầu rồi mới rời đi.

Hoài Viễn hầu giữ Ngụy Nguyên Kham lại nói 8chuyện, nhìn thấy hai người chuẩn bị đi vào trong thư phòng, Lâm phu nhân kéo Cố Sùng Nghĩa lại dặn dò:
Hầu gia, đừng có động thủ đấy nhé, đợ3i vết thương trên người khỏi đã rồi hẵng nói.

Hiện giờ nhà họ Ngụy đã không còn như xưa, nghe nói Đức phi và Túc vương mưu phản, tổn thương sâu sắc đến trái tim Hoàng thượng. Thông qua chuyện này, Hoàng thượng đã nhìn rõ, lại dựa vào nhà họ Ngụy và Ngụy hoàng hậu. Gần đây sức khỏe của Hoàng thượng không tốt, còn phải nhờ Hoàng hậu giúp đỡ xử lý chính sự, mỗi ngày triều thần lên triều đều phải bẩm báo với cả hai người Để Hậu.
Quyền chỉ huy của kinh doanh cũng được giao cho Ngụy Nguyên Kham, con cháu Đại Chu không ai vẻ vang như Ngụy Nguyên Kham cả.
Trời đã tối, sau khi Cô hầu gia thẳng ba ván thua ba ván thì mới thả cho Ngụy Nguyên Kham ra về. Tốt xấu gì cũng là cô gia tương lai, một trưởng bối như ông cũng phải để cho hắn chút mặt mũi, không thể để hắn thua quá thảm, ba tháng ba thua cũng xem như tránh làm tổn thương hòa khí.

Đến đây thôi!
Cố Sùng Nghĩa thổi kèn thu binh:
Lần sau đánh tiếp.

Lâm phu nhân lại đợi một lúc thì nghe thấy quản sự tới bẩm báo:
Hầu gia đang đánh cờ với Ngụy tam gia.

Lâm phu nhân thở phào, vậy thì bà yên tâm rồi, cho dù Hầu gia thua sạch từ đầu đến cuối thì nhiều nhất cũng chỉ bực tức trong lòng, không đến mức xảy ra chuyện gì lớn.
Bảo nhà bếp hâm canh củ cải, buổi tối cho Hầu gia uống một bát.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, Lâm phu nhân cảm thấy bản thân suy nghĩ rất chu đáo.
Tay hắn không hề rời đi.
Lỗ tại Sơ Cửu đi đằng sau khẽ động đậy. Tam gia và Cổ đại tiểu thư đang nói chuyện, tiếc là cách quá xa không nghe rõ, hắn ta thật sự rất muốn đi lên phía trước, nhưng mà kinh nghiệm bao năm nói cho hắn ta biết, nếu không muốn gặp họa sát thân thì bỏ ngay cái suy nghĩ này đi.
Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Có lạnh không?

Cố Minh Châu vô thức lắc đầu, nhưng lại cảm thấy không nên như thế:
Hơi hơi.

Đúng là nhà dột khắp nơi.
Giờ đây bà ta chỉ ứng phó thôi cũng đã đủ mệt, tuyệt đối không thể chọc giận Châu Trạch Sênh.
Chầu lão phu nhân nghe thấy quản sự đến bẩm báo:
Thật lão gia đã về, đang báo nhà bếp chuẩn bị cơm canh, nói là muốn chiêu đãi khách.
Trái tim Châu lão phu nhân đập loạn, giờ đây Châu Trạch Sênh có thể tùy ý ra vào nhà. Lão nhị, lão tam đều đang nằm trong tay Châu Trạch Sênh, giờ chỉ cần nghe thấy cái tên này là bà ta sẽ hoảng hốt, không biết bước tiếp theo Châu Trạch Sênh sẽ đối phó với ai.
Nhưng đây là nhà của bà ta cơ mà, nghĩ đến đây Châu lão phu nhân cảm thấy cực kỳ ấm ức.
Bà ta nói không sai, nếu như không phải nhờ Trạch Thừa thì giờ bà ta cũng đã thành phản đảng, bị tống vào đại lao rồi. Giọng Châu lão phu nhân khàn đi:
Trạch Thừa, con nói xem, nhà họ Châu còn có hi vọng vực dậy trở lại không?

Trong phòng yên ắng, không một ai đáp lời Châu lão phu nhân.
Châu lão phu nhân còn đang suy tư thì quản sự lại nghe ngóng được tin chạy tới báo:
Lão phu nhân, khách quý của thất lão gia là Ngụy đại nhân.

Ngụy Nguyên Kham? Châu lão phu nhân há hốc miệng:
Sao lại là hắn?

Lâm phu nhân thở 5dài thườn thượt, phải nói dối cũng là bất đắc dĩ. Lẽ nào bà lại bảo, bà lo Hầu gia sẽ tự đánh phể mình? Hầu gia ngày nào cũng muốn giáo huấn người ta, làm như có thể đánh được người ta vậy, thân già sức yếu rồi, đánh một trận đã hao tổn không ít thể lực, nếu lỡ như trật khớp hay gãy xương gì thì đến lúc nhà họ Ngụy nạp thái, lẽ nào phải khập khiễng chân thấp chân cao đi ra đón tiếp hay sao?
Nếu như không phải vì thể diện của Châu Châu thì bà cũng chả hơi đâu mà lo.

Mời ai đến?

Quản sự đáp:
Cũng không rõ, yến tiệc bày ở trong gian phòng trưởng.

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham sáng ngời:
Ta đã chuẩn bị rượu thịt cùng nàng đến nhà họ Châu.

Cố Minh Châu gật đầu, quả nhiên đại nhân rất hiểu tâm tư của cô.
Rất có thể chờ đợi hắn ta là nhiệm vụ quét dọn chuồng heo cả đời. Sơ Cửu nhìn sang Liễu Tô, Liễu Tô đi rất chậm.

Liễu Tô.
Sơ Cửu gọi một tiếng.
Sơ Cửu dắt ngựa tới, Ngụy Nguyên Kham đỡ Cố Minh Châu lên ngựa, sau đó dắt dây cương lững thững đi về phía trước. Cố Minh Châu ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, lại cúi đầu quan sát Ngụy đại nhân, dưới ánh trăng, dung mạo của Ngụy đại nhân vô cùng anh tuấn.
Đi được một lúc, Cố Minh Châu chợt cảm thấy có hơi ẩm trên mu bàn tay, tay Ngụy đại nhân đang đặt trên tay cô.
Quản sự đáp vâng, vội vàng lui xuống sắp xếp.
Châu lão phu nhân lại tiếp tục khóc rống lên:
Trạch Thừa, mẹ dựa hết vào con đấy, dưới suối vàng con có hay thì giúp mẹ với!

Cho nên Châu Trạch Sênh muốn làm gì thì cứ để y làm, không ai được ngăn cản, mà thực ra thì bà ta cũng không cản nổi. Sau khi người trong tộc tới thì quyền quản lý nhà cửa trong tay bà ta cũng đã bị tịch thu hết.
Vốn dĩ bốn căn nhà trong tay bà ta đều là tài sản trong tộc, mỗi năm toàn bộ số doanh lợi thu được đều sẽ thuộc về bà ta. Tộc Châu thị biết làm quan trong kinh không dễ dàng, bổng lộc lại không nhiều, còn phải lôi kéo quan hệ, thế là dùng tài sản trong tộc ủng hộ Trạch Kính, đợi sau này Trạch Kính vẻ vang, đương nhiên sẽ hồi báo tộc thị, đại tộc nào cũng làm như vậy cả.
Sau khi Đại lão gia và Đại phu nhân qua đời, Châu nhị lão gia và Nhị phu nhân liền dọn vào ở, lần này nhị lão gia xảy ra chuyện, Châu thất lão gia làm chủ, vứt hết đồ của Nhị lão gia và Nhị phu nhân ra ngoài, khôi phục lại dáng vẻ như lúc Đại lão gia vẫn còn sống, đến cả khuê phòng của đại tiểu thư cũng được thu dọn sạch sẽ.
Đây rõ ràng là có ý chống đối với lão phu nhân. Người đã mất rồi, có thu dọn sạch sẽ cách mấy cũng có ích gi? Lẽ nào còn có người đến xem hay sao?
Khoảng nửa canh giờ sau, thiếu nữ dẫn Liễu Tô bước tới.
Nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham, Cố Minh Châu hơi kinh ngạc:
Đại nhân vẫn chưa đi à?
Như thể đại nhân đã biết trước là cô sẽ đến vậy, cô đang định đi thăm tiểu thức.
Bụng Châu lão phu nhân lại quặn đau, bà ta chỉ hận không thể đâm chết bản thân. Chỉ sai một bước thôi, nếu năm ấy chọn đúng thì nhà họ Châu đâu có rơi vào tình cảnh như bây giờ.

Quân nha đầu của ta!
Châu lão phu nhân òa khóc:
Cháu có biết tổ mẫu nhở cháu nhiều đến thế nào không! Trạch Thừa đáng thương của ta! Nếu như con còn sống thì mẹ sẽ vui biết nhường nào, ta chỉ hận. không thể chết thay con!

Ở đây có người giả điếc giả què nè, đại tiểu thư cứ thể bỏ mặc à?
Nhà họ Châu.
Đợi Ngụy Nguyên Kham đi rồi, Cố Sùng Nghĩa nhìn bàn cờ trước mặt. Nguy hiểm thật, suýt nữa thì thua hết sạch cả mặt mũi của người làm nhạc phụ. Lần sau không đánh cờ nữa, ông sẽ dẫn Ngụy Nguyên Kham đi câu cá, kiểu gì cũng phải tìm được cơ hội phủ đầu Ngụy Nguyên Kham một lần, sau đó ông sẽ giống như nhạc trượng, mượn chuyện này để răn dạy con rể.
Ngụy Nguyên Kham đi ra từ phủ Hoài Viễn hầu, nhưng không đi xa mà ở trước cửa ngõ đợi Châu Châu.
Nhưng giờ Trạch Kính xảy ra chuyện, tộc thị liền muốn thanh toán số doanh lợi bà ta thu được mấy năm qua, bắt bà ta bồi thường tài sản cho tộc. Bà ta đào đầu ra lắm tiền như thế, đương nhiên là không thể lấy ra được.
Họ hàng xa nhà mẹ đẻ của con dâu cả thì cứ năm ngày ba bận lại đến cửa gây chuyện, liên mồm đòi lấy của hồi môn của con dâu cá đi. Đám người vô lại trong tộc và Châu Trạch Sênh đều mặc kệ, để mặc cho bọn họ đến mắng chửi.
Tuy Châu lão phu nhân bực bội nhưng vẫn dặn dò ma ma quản sự
Hầu hạ cho tốt, tuyệt đối đừng chủ quan.

Lão nhị có dây dưa với Túc vương, chắc chắn là không quay về được nữa. Những chuyện lão tam đã làm cho dù không chết thì cũng trầy da tróc vảy. Nếu như Châu Trạch Sênh không chịu buông tha mà dùng thủ đoạn, xử lý cả nhà họ Chầu như phản đảng của Túc vương thì phải làm sao?
Châu lão phu nhân khóc cực kỳ thương tâm, nếu như tất cả có thể làm lại từ đầu thì tốt rồi.
Vừa lau nước mắt, Châu lão phu nhân vừa dặn dò quản sự
Mỗi ngày đều phải dọn dẹp sạch sẽ gian nhà trường, nếu ai dám chậm trễ thì đừng trách ta không khách sáo.

Cố Sùng Nghĩa nhíu mày nhìn phu nhân của mình:
Phu nhân đang lo ta đánh phế thằng nhóc9 này hả?

Lâm phu nhân gật đầu:
Hầu gia ra tay nhẹ thôi.

Ta tự có cân nhắc.
Lông mày Cố Sùng Nghĩa hơi giãn ra, ông sải từng bước 6dài về phía tiền viện, trong lòng tự dưng lại cảm thấy hơi vui vui, xem ra trong mắt phu nhân, ông vẫn còn rất lợi hại.
Liễu Tô không để ý đến hắn ta, dù sao thì tại của cậu cũng điếc săn, không nghe thấy gì không nhìn thấy gì, bước chân của Liễu Tô cũng trở nên nặng nề, đi càng chậm hơn.
Nhìn thấy Liễu Tô tụt lại càng lúc càng xa, Sơ Cửu trợn tròn hai mắt, vậy cũng được hả?
Trong phòng khách của gian nhà trưởng nhà họ Châu bày đầy rượu thịt. Châu Trạch Sênh đuổi hết người dưới ra ngoài, lúc này Cố Minh Châu mới cởi mũ mạng xuống. Cố Minh Châu tỉ mỉ đánh giá cách bài trí trong phòng.

Châu Trạch Sênh nói:
Ta không biết trước đây nơi này trông như thế nào nên đã hỏi người già trong nhà, cố hết sức bày biện giống như lúc đại ca còn sống.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.