Chương 535: Tâm nguyện viên mãn
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1606 chữ
- 2022-02-06 09:24:54
Tuy Hoàng đế không nói nên lời, cũng chẳng cử động được nhưng từ những âm thanh phát ra từ trong cổ họng có thể biết được ông ta muốn giết ngườ8i.
Lão Khánh vương không kìm được thở dài, đến nước này rồi mà Hoàng đế vẫn chỉ muốn những điều thế này.
Ngày của Thái Y Viện 3nhanh chóng chạy đến điện Dưỡng Tâm chữa trị, phải dùng tới kim châm cứu để ổn định bệnh tình của Hoàng đế trước.
Rõ.
Thái y cung kính lui ra ngoài.
Ngụy hoàng hậu nhìn về phía lão Khánh vương:
Hoàng thúc, thúc nhìn thấy cả rồi đấy, việc quan trọng trước mắt là chăm sóc tốt cho Hoàng thượng, ổn định chính cục. Đợi mầm tai họa của Lương vương được nhổ bỏ tận gốc, vùng biên cương đã ổn định cả rồi thì có lẽ nhiều việc cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Lão Khánh vương đáp:
Giang sơn của Đại Chu phải có người thừa kế.
Không, không!
Lão Khánh vương bị dọa sợ đến mức chảy cả mồ hôi lạnh. Cháu trai của ông chẳng có được bản lĩnh ấy, bị cuốn vào chuyện này chẳng khác gì mối họa ập xuống đầu. Ngụy hoàng hậu thản nhiên tiếp lời:
Hoàng thúc không cần phải vội, rất nhiều chuyện chúng ta không thể khống chế được, nếu vẫn còn nhiều Hoàng tử như thế thì cứ nhìn xem rồi tính sau.
Quay tới quay lui Ngụy hoàng hậu vẫn không chịu đồng ý, lão Khánh vương chỉ đành đứng dậy cáo lui.
Ngày mai Hoàng thúc bằng tiến cung.
Ngụy hoàng hậu lên tiếng:
Ta còn phải bàn bạc chuyện Tây Nam với Hoàng thúc, Tây Nam không đủ đồn điền, triều đình muốn cử Giám sát ngự sử đến đó điều tra án. Nếu có thể chấn hưng thủy lợi, xây dựng đập chắn ắt sẽ có ích cho cuộc sống của bách tính.
Hoàng thượng thế nào rồi?
Hoàng hậu hỏi thái y:
Mấy ngày nay Hoàng thượng không được yên ổn.
Thái y khom lưng bẩm báo:
Căn bệnh này của Hoàng thượng là như thế, chẳng biết sẽ phát tác vào lúc nào, hiện tại thì yên ổn rồi.
Trong cung ngoài cũng đều biết rõ, bệnh của Hoàng đế quá thất thường, nếu không nhờ có Hoàng hậu ở bên cạnh thì e là đã không thể chữa trị nổi từ lâu rồi, Hoàng hậu nương nương cũng vất vả, cho dù làm việc gì cũng phải ở bên cạnh Hoàng thượng, không rời khỏi Hoàng thượng một bước.
Hoàng hậu gật đầu:
Không được lơ là, Thái Y Viện cho vài người ở lại điện Dưỡng Tâm đi.
Lão Khánh vương tuân mệnh, sau đó chậm rãi rời khỏi điện Dưỡng Tâm. Sau khi rời khỏi đại điện, ông hít một hơi thật sâu, tuy rằng Hoàng hậu nương nương không đồng ý khôi phục thân phận của Ngụy tam gia nhưng ông vẫn cần âm thầm làm vài việc, chí ít cũng phải tìm thêm một số chứng cứ, tương lai đến lúc truyền vị nhất định phải khiến Ngụy Nguyên Kham biến thành Triệu Nguyên Kham.
Làm xong chuyện này ông cũng có thể đi gặp tổ tông được rồi.
Sau khi lão Khánh vương rời đi, nữ quan rót trà bưng đến cho Ngụy hoàng hậu.
Để cứu Ngụy Nguyên Kham ra ngoài, Ngụy thị đã nhảy từ trên đài cao xuống. Lúc đó bà ấy vừa mới sinh con xong, Ngụy thị thập tử nhất sinh mới có thể giữ lại được tính mạng của con trai, lại đấu tranh để đi đến bước đường hiện tại, cuối cùng giẫm đạp ông ta dưới chân, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho ông ta.
Bộ dạng hiện tại của ông ta mới là điều mà bà ấy muốn có được nhất, chẳng trách bà ấy phải ở bên cạnh ông ta mỗi ngày. Mỗi khi nhìn thấy ông ta nằm đó muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong, trong lòng bà ấy vui mừng lắm đúng không?
Lồng ngực Hoàng đế như nổi trống, ông ta làm ra biết bao nhiêu việc, cuối cùng tất cả đều giúp cho Ngụy thị đạt được mục đích, giúp Ngụy thị thao túng quyền lực, giúp bà ấy có được con trai, còn giúp bà ấy có được tiếng thơm lương thiện nữa.
Ngụy hoàng hậu nhấp một ngụm trà. Tình hình ngày hôm nay bà đã nghĩ đến từ lâu. Điều Khánh vương sợ hãi nhất chính là tương lai bà sẽ thao túng triều chính, biến Triệu thị trở thành Ngụy thị.
Mang tấu chương vào nội thất đi.
Ngụy hoàng hậu căn dặn.
Bây giờ Hoàng thượng đã bị hành hạ đủ rồi, bà có thể yên tâm phê tấu chương ở đây.
Lão Khánh vương nhìn9 thấy cây kim dài ấy đâm xuống thì không nhịn được mà rùng mình, giống như thể cảm nhận được cảm giác đau đớn ấy. Tương lai nếu như ông trúng 6gió đến mức độ này, ông sẽ báo cho con cái biết đừng chữa trị cho ông, để ông được ra đi một cách vẻ vang. Nhưng mà Hoàng đế... Để ổn định chí5nh cục nên chết yên chẳng bằng sống vật Vờ, bình an vô sự mới tốt, thỉnh thoảng kêu rên lên vài tiếng cũng có thể khiến người ta yên tâm.
Ai nấy đều thèm khát hoảng vị nhưng xưa nay ông chẳng tranh giành, ông biết nắm giữ giang sơn này chẳng được dễ dàng như thế. Hoàng thượng nằm trên giường sưởi cảm nhận nỗi đau từ mặt mũi, cơ thể truyền tới. Ông ta biết những thái y đó đang làm việc gì, khốn nạn biết bao.
Mồ hôi ướt đẫm vạt áo, bấy giờ Hoàng đế mới im lặng chìm vào giấc ngủ.
Ngụy hoàng hậu không vội:
Hoàng thượng vẫn còn mấy vị Hoàng tử nữa, đến lúc đó bọn chúng cũng trưởng thành rồi, có thể gánh vác trọng trách.
Hoặc là lão Hoàng thúc có dự tính khác chăng? Muốn lập Cửu hoàng tử của Khương quý phi ngay lúc này sao?
Lão Khánh vương vội vã phủ nhận:
Những chuyện mà phe phái Quý phi gây ra người người đều biết rõ, lập Cửu hoàng tử lên khó lòng khiến mọi người tin phục.
Dứt lời, lão Khánh vương không đợi Ngụy hoàng hậu trả lời đã nói tiếp:
Con cái nối dõi của Hoàng thượng không nhiều, Bát hoàng tử có khiếm khuyết bẩm sinh, Hoàng thượng từng bảo tương lai đợi nó trưởng thành rồi sẽ phong cho vương tước.
Mẫu thân của Bát hoàng tử khó sinh nên đến bây giờ Hoàng tử vẫn chưa được khai trí, chuyện này mọi người đều biết.
Ngụy hoàng hậu tiếp lời:
Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử đều mất sớm, bây giờ người có thể trông mong được chỉ còn có Thất hoàng tử của An tần mà thôi.
Lão Khánh vương đáp:
Thất hoàng tử cũng không được, Thất hoàng tử yếu ớt nhiều bệnh tật. An tần cũng không ổn định được đại cục, nếu lập một Thái tử như thế thì tương lai chỉ có loạn hơn thôi.
Đây là nguyên nhân khiến ông lo lắng, Thất hoàng tử khác với Ngũ hoàng tử giả bệnh, động một tí là sắc mặt tái xanh ngất đi ngay, e là chẳng nuôi lớn nổi.
Ngụy hoàng hậu:
Con cái nối dõi của Hoàng thượng chỉ có nhiêu đó, nếu không chọn được ai thì Hoàng thúc vẫn còn một đứa cháu trai.
Sau một canh giờ, Ngụy hoàng hậu đứng dậy giãn gân cốt, nhẹ chân bước đến trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế nằm trên giường sưởi dường như hơi run rẩy.
Hoàng thượng sợ thần thiếp à?
Ngụy hoàng hậu lạnh nhạt hỏi.
Hoàng đế chẳng có sức đầu vùng vẫy, ông ta sợ Ngụy thị thật. Ngụy thị làm ra biết bao nhiêu chuyện trước mặt ông ta, sau khi giận dữ thì thứ còn đọng lại chỉ có nỗi sợ hãi.
Quý phi đi đầu rồi? Tại sao bà ta không phản lại Ngụy thị này? Hoài vương và nhà họ Thần đầu? Chẳng phải bọn chúng có bản lĩnh lắm sao? Lúc ông ta còn tại vị, bọn chúng tranh giành cẩu xé lẫn nhau, tại sao bây giờ lại im hơi lặng tiếng cả?
Hoàng để đang đắm chìm trong cơn phẫn nộ, sợ hãi và không cam lòng thì nghe thấy một giọng nói vang lên.
Đi lau nước dãi cho Hoàng thượng
Ngụy hoàng hậu lạnh nhạt dặn dò, nội thị bên cạnh vâng dạ một tiếng rồi tiến lên.
Trời ẩm rồi, cũng nên cùng Thái hậu nương nương ra ngoài đi dạo thôi.
Ngụy hoàng hậu nhìn về phía nữ quan:
Đến cung Từ Ninh!
Ngụy hoàng hậu mỉm cười ngồi lên bộ liễn, ngẩng đầu để cho ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người. Những ngày tháng mà bà trông đợi hãy đến nhanh nhanh, Kham ca nhi của bà cũng sớm ngày thành thân với Châu Chấu.
Chớp mắt hai tháng qua đi.
Trong một tiểu viện ở kinh thành.
Chu Ngũ ăn vận tươm tất, chuẩn bị đi khẩu đầu với nghĩa phụ. Nhiếp Thầm bẩm báo chuyện của hắn ta với Trường lão gia, Trường lão gia đồng ý gặp mặt hắn ta một lần.
Sắp bước vào cửa khẩu đầu với nghĩa phụ, Chu Ngũ nhìn Liễu Tô:
Nhìn xem trong ta thế nào? Có chỗ nào không ổn không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.