Chương 536: Huynh đệ tình th n
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1714 chữ
- 2022-02-06 09:24:52
Chu Ngu ngẩng đầu nhìn người ngồi trên ghế, sau đó dụi mạnh mắt rồi véo đùi mình một cái.
Đau!
Nhìn qua bản vẽ, Chu Ngũ cất cẩn thận, sau đó khom lưng nói với Cố Minh Châu:
Đại tiểu thư, vậy sau này...
Cố Minh Châu nói:
Nên thế nào thì vẫn như thế, trong lòng Ngũ ca hiểu là được.
Chu Ngũ ôm một tia hy vọng:
Đại... đại tiểu thư... sao người lại ở đây?
Cố Minh Châu nói:
Chẳng phải người muốn gặp Trường lão gia sao?
Chu Ngũ trọng thương, trong lúc mê man trên giường còn gọi tên Trưởng lão5 gia. Để bắt Lương Vương, Chu Ngũ đã thập tử nhất sinh, nguyện vọng muốn gặp Trường lão gia, để cô giúp hắn hoàn thành.
Trường lão gia.
Chu Ngũ nuốt nước bọt,
Cố Minh Châu nói:
Ở phủ Thái Nguyên để điều tra vụ án của cha, ta lấy danh là Trường lão gia, chuyện này rất ít người biết.
Một người vừa từ trong cung bước ra rồi nhảy lên ngựa.
Người này chính là Định Ninh hầu Thôi Trinh mới thắng trận trở về kinh thành.
Liễu Tô chớp mắt, đại tiểu thư sẽ nói vậy? Chu Ngũ nhìn Liễu Tô:
Nhị ca, ta cảm thấy nghĩa phụ tốt như vậy, huynh đệ, tỷ muội chúng ta vẫn chưa đủ nhiều, ít nhất phải có ba năm trăm người ở khắp Đại Chu, nhị ca nghĩ sao?
Dám nghĩ thật. Năm ấy Liễu Tô cũng chỉ nghĩ nhiều nhất là tám mươi, chín mươi người, Chu Ngũ lại muốn ba, năm trăm người...
Nhận được câu này, Chu Ngũ yên tâm hơn.
Chu Ngũ nghi, không nên lãng phí nghĩa phụ này, nếu không trên dưới
người trong phường
cũng không thể đồng lòng, những huynh đệ, tỷ muội khác còn phải bái kiến nghĩa phụ nữa.
Thôi Trinh đi thẳng đến phủ Hoài Viễn hầu, đầu tiên bái kiển Lâm lão thái gia, sau đó thỉnh an di phụ, di mẫu, nghe Trình Dực nói Hoàng hậu nương nương ban hôn cho Ngụy Nguyên Kham và Châu Châu, hắn cũng muốn tặng lễ vật chúc mừng.
Lâm lão thải gia và Hầu gia đang ở trong tiền đường đợi ngài.
Chu Ngũ cười toe toét:
Gặp được rồi.
Giống hệt như những gì đại ca vừa nói.
Chu Ngu bị mọi người vây quanh:
Chúng ta vào phòng rồi ta sẽ kể kỹ càng sau.
Nhiếp Thầm chen vào đứng bên cạnh Chu Ngũ:
Nghĩa phụ có nhắc đến ta không? Có nói là muốn gặp ta không?
Chu Ngũ gật đầu:
Nghĩa phụ có nhắc đến đại ca, có điều nghĩa phụ nói lần này không cần gặp đại ca, nghĩa phụ với đại ca tâm ý tương thông, không cần phải dặn dò gì cả.
Lữ Quang nói:
Đại ca đúng là đại ca, suy cho cùng cũng khác biệt.
Trong cung mở yến tiệc để chúc mừng tướng sĩ trở về, Trình Dực và công chúa Hoài Nhu đã đoàn tụ với nhau. Sau khi kết thúc bữa tiệc, ai nấy đều vội vàng về nhà nhưng Thôi Trinh lại không muốn trở về phủ Định Ninh hầu.
Hắn đánh trận ở bên ngoài, sau khi về phủ lại phải đối mặt với mẹ và Trương thị. Chắc chắn sau này hắn sẽ giải quyết tốt chuyện này, nhưng bây giờ hắn muốn yên tĩnh trong chốc lát.
Nếu Nhiếp Thầm cố ý lừa hắn ta, chắc chắn hắn ta sẽ nhét
đồ
vào quần y, cho y nóng đến nỗi phải ôm mông chạy trốn.
Cố Minh Châu cười nói:
Ta cũng không muốn giấu Nhiếp Thầm, để y từ từ phát hiện ra. Có điều... Nhiếp Thần vẫn luôn không nhận ra, xem ra y hiểu lầm rồi.
Cố Minh Châu nói xong, Chu Ngu lại mở to mắt. Tưởng... Tưởng sư muội! Đúng thế. Sao hắn ta không nghĩ đến nhỉ? Thế nên lúc ở thôn bảo, không phải Tưởng cô nương đi theo Liễu Tô mà là Liễu tô đi theo Cổ đại tiểu thư. Đến kinh thành cũng vậy, lúc nào Liễu Tô cũng ở bên cạnh Tưởng cô nương.
Sao họ lại ngốc đến vậy? Thì ra nghĩa phụ mà họ luôn muốn gặp ở ngay bên cạnh họ.
Cố đại tiểu thư thực sự là Trường lão gia. Chu Ngũ lại ngẩn người ở đó, một hồi lâu sau mới sực tỉnh. Trước khi Nhiếp Thần nhận hắn ta là ngũ đệ đã từng nhắc đến Trường lão gia, Trường lão gia khoảng hơn năm mươi tuổi, thời trẻ từng làm du khách, biết xử án, thông thạo chuyện buôn bán, lòng ôm thiên hạ, không có thể tử nên cần nghĩa tử là họ chăm sóc, hơn nữa rất có khả năng Trưởng lão gia là Đạo tặc trân châu năm xưa.
Vớ vẩn, hơn năm mươi tuổi ở đâu? Thiếu nữ mười mấy tuổi thì lấy đâu ra thế tử?
Không biết đến lúc nào, chỉ cần đại tiểu thư không gật đầu, hắn ta sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai dù chỉ một chữ, kể cả Lữ Quang.
Cố Minh Châu gật đầu nói:
Ta tin ngươi.
Chu Ngũ dụng hết lông tơ, muốn tìm Nhiếp Thầm để đánh nhau một trận. Ngoài biết xử án, thông thạo chuyện buôn bán, lòng ôm thiên hạ ra thì toàn bộ đều sai hết.
Chu Ngũ hỏi:
Vậy Nhiếp Thầm biết chuyện không?
Vậy cũng không thể trách người khác được. Nhiếp Thầm biết đại tiểu thư cải trang thành Tướng cô nương, mỗi vụ án đều là đại tiểu thư nắm đại cục, nếu còn không đoán được chân tướng thì chỉ có thể trách y ngốc thôi.
Hai người đi đến căn viện của người trong phường, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng Nhiếp Thầm thao thao bất tuyệt kể về Trường lão gia:
Nghĩa phụ rất có tình có nghĩa, ta chưa thấy ai hào khí ngút trời như vậy cả. Thân thủ của nghĩa phụ cũng cực tốt, dù bây giờ nghĩa phụ có đến bên cạnh chúng ta, có lẽ chúng ta cũng sẽ không thể phát hiện ra được sự tồn tại của ông ấy. Nhiều khi nghĩa phụ còn âm thầm giúp đỡ mọi người, có thể gặp được nghĩa phụ...
Người ngồi trên ghế không nói g8ì, bưng chén trà lên từ từ thưởng thức. Đợi đến khi Chu Ngũ sực tỉnh, cô mới cười nhẹ:
Chu Ngũ ngồi xuống đi.
Cổ đại tiểu thư.
Ch3u Ngũ mấp máy môi, lại hành lễ một lần nữa. Hắn ta biết vị đại tiểu thư này. Trên đường về kinh thành, bị mắc kẹt ở trong thôn bảo, Cổ đại ti9ểu thư đã dẫn theo Liễu Tô chữa bệnh cho mọi người.
Qua một thời gian nữa, đại khái Cát lão gia tử sẽ phát hiện ra đầu mối. Có điều, vị lão gia tử ấy thích tự vui một mình, sẽ không nói với bất kỳ ai.
Ít người biết như vậy, có thể thấy được Cổ đại tiểu thư vô cùng để ý đến thân phận này. Nếu đại tiểu thư không nói, có lẽ họ không thể ngờ được. Chu Ngũ vội vàng nói:
Đại tiểu thư yên tâm, hôm nay tôi biết, chắc chắn sẽ không nói ra ngoài đâu.
Biết đâu Nhiếp Thầm lại tưởng Trường lão gia là cha cô, hoặc là trong lòng Nhiếp Thầm luôn tồn tại Đạo tặc trân châu, vậy thì mặc y đi!
Cố Minh Châu nói:
Trừ ngươi ra, người biết được nội tình chỉ có Liễu Tô thôi.
Nếu đã biết chuyện, cũng gọi nghĩa phụ lâu như vậy rồi, Chu Ngũ họ một tiếng, thanh thanh giọng:
Sau này có phải ta có thể thường xuyên đến thỉnh an đại tiểu thư không?
Người như Đại tiểu thư còn lợi hại hơn Nhiếp Thầm gấp nhiều lần. Người trong phường có đại tiểu thư dẫn đầu, hắn ta cảm thấy an tâm hơn không ít.
Cố Minh Châu nói:
Đương nhiên là được. Ta và Ngũ ca từng nấu thịt dê, từng ăn mì dẹt của Ngũ ca, chẳng phải Ngũ ca còn muốn cải tiến lẫy trên sóng sao? Ta vẽ bản vẽ mới, Ngũ ca nhìn thử xem.
Nhiếp Thầm đứng ở đó. Đúng vậy, y khác với mọi người. Nếu không có y thì đầu có những huynh đệ, tỷ muội này. Đang lúc suy nghĩ, y chợt cảm thấy một ánh mắt không mang ý tốt đang nhìn mình chằm chằm.
Hình như có ai đó đang đánh giá mông của y thì phải.
Liễu Tô gật đầu:
Ngũ đệ nói không sai, có điều đại ca...
Đây đều là ý của đại ca.
Chu Ngũ đáp:
Mọi người đều nhớ kỹ ân tình của đại ca trong lòng, có điều ta cảm thấy đại ca không tiện để gặp nghĩa phụ. Nhị ca, huynh nghĩ sao?
Liễu Tô không dị nghị gì. Ý kiến này rất tốt, chỉ có điều là hơi bẫy huynh đệ thôi. Đừng bảo là đến cuối cùng, chỉ có mình Nhiếp Thầm là không biết chuyện đấy nhé?
Nhiếp Thầm nói đến đây thì phát hiện Chu Ngu và Liễu Tô đã trở về.
Thế nào rồi?
Mắt Nhiếp Thầm phát sáng:
Đã gặp nghĩa phụ chưa?
Chu Ngũ đi khỏi căn viện thì nhìn thấy Liễu Tô ở bên ngoài. Không đợi Liễu Tô nói gì, Chu Ngũ đã lên tiếng:
Nghĩa phụ rất khỏe, như vậy chúng ta cũng có thể yên tâm rồi. Trở về nói với những huynh đệ, tỷ muội khác, bảo họ cố gắng, sau này cũng sẽ được gặp nghĩa phụ.
Chu Ngũ càng nói càng kích động:
Nghĩa phụ còn nói chỉ cần làm tốt việc của người trong phường cũng đã là tận hiểu với người rồi.
Trong chớp mắt, Chu Ngũ hạ quyết tâm, quỳ lại xuống đệm, hành lễ:
Nghĩa phụ giữ gìn sức khỏe, lần sau lão Ngũ lại đến thỉnh an người.
Cố Minh Châu hơi bất ngờ nhìn Chu Ngũ đang dập đầu. Xem ra cô phải nhận nghĩa tử này rồi.
Thôi Trinh gật đầu đi trên hàng lang:
Thôi. Trâu Tương có trở về không?
Đại gia đã về, đang ở hậu viện luyện võ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.