Chương 537: Bị thương


Tháng ba năm sau Ngụy Nguyên Kham sẽ thành thân với Châu Châu, hạ nhân thầm gọi hắn là cô gia chứng minh cả nhà họ Cố đã nhận định hắn.

T8hôi Trinh nghĩ đến Châu thị. Châu Trạch Kính và Châu Trạch Thụy đều vào đại lao, chỉ dựa vào một mình Châu Trạch Sênh, đương nhiên vụ án nhà họ C3hâu không thể được điều tra rõ ràng, sau lưng chắc chắn còn có Ngụy Nguyên Kham giúp đỡ.
Dù Thối Trinh có thằng trận, cứu không ít người nhưng mẹ cậu bé thì đã chết, điều này cậu không thể tha thứ được.
Trâu Tương uống nước, theo ma ma quản sự đi thay quần áo.
Mắt phượng của Ngụy Nguyên Kham hơi nheo lại, hắn nhíu mày,
Cố Minh Châu hỏi:
Đại nhân sao vậy?
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Có lẽ lần này dẫn Bình Nhưỡng chinh chiến Ngột Lương Cáp, động đến vết thương cũ.
Cố Minh Châu hơi lo:
Để ta xem vết thương cho đại nhân.

Lúc này Trâu Tương mới từ từ đứng thẳng dậy.
Cố Minh Châu đi lên đưa khăn:
Trâu Tương, cha để trở về rồi, huynh ấy đang ở trong phòng dành cho khách. Nghe nói huynh ấy bị thương rất nhiều, để có muốn đi thăm không?

Thôi Trinh đáp một tiếng, theo quản sự đến nội viện. Vừa vào đến phòng dành cho khách, hắn thấy trong phòng có thầy thuốc đang đợi. Thôi Trinh thấy ấm lòng. Di mẫu liệu trước được hắn sẽ qua đây nên mới chuẩn bị chu đáo đến vậy. Hắn cũng thả lỏng bản thân một chút, tạm thời gạt những chuyện phiền phức trong phủ ra khỏi đầu.
Hạ nhân tiến lên hầu hạ, Thôi Trinh duỗi tay ra để hạ nhân cởi quan phục và y bào. Thầy thuốc nhìn vết thương trên người Thôi Trinh, thấy máu tươi thấm qua lớp vải băng bó, sắc mặt không khỏi nghiêm túc. Không ngờ Định Ninh hầu lại bị thương nhiều đến vậy. Thầy thuốc nói:
Hầu gia phải nghỉ ngơi cho tốt, đỡ để lại di chứng sau này.
Dù thân thể có khỏe mạnh thế nào cũng không chịu nổi giày vò nữa.

Đứng lên đi.
Lâm Kỳ Thừa nói:
Làm khó cho c5háu rồi, bôn ba cát dụi dặm trường mà vẫn phải đến bái kiến.

Lâm Kỳ Thừa nhìn Thôi Trinh chăm chú:
Bị thương đúng không? Ta thấy cháu gầy đi không ít. Nay thắng trận ở Bắc Cương, trở về phải điều dưỡng cẩn thận.

Trâu Tương không nhúc nhích.
Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham. Ngụy tam gia như không nhìn thấy ánh mắt cô, có điều một khắc sau lại nói:
Được rồi Trâu Tương, dục tốc bất đạt.

Cố Minh Châu lắc nhẹ tay:
Đại nhân, ta nghe người ta nói trước khi thành thân chúng ta không thể gặp nhau thường xuyên.

Cô còn chế thường xuyên? Ngụy Nguyên Kham hơi không vui. Lần trước trong tiểu viện, cô còn có vẻ như là chủ động một chút, sau đó thì vô cùng quy củ.
Nếu Lâm thái phu nhân qua đời, Thôi thị sẽ không chịu an táng bà ta ở mộ tổ, ông sẽ đưa bà ta trở về Thiểm Tây để an táng. Đây chỉ là chuyện trong tương lai, nhưng Thôi Trinh có thể hiểu được.
Thôi Trinh đứng dậy khom người hành lễ với Lâm Kỳ Thừa:
Đa tạ ngoại tổ phụ.

Ta cũng không giúp được gì.
Lâm Kỳ Thừa nói:
Cháu đi tắm rửa đi, khó khăn lắm ba đời nhà ta mới tề tựu lại với nhau, phải uống đôi ba chén, cũng coi như là tẩy trần cho cháu mới được.

Mong rằng Ngụy Nguyên Kham đã quên Châu thị, s9au này đối xử tốt với Châu Châu. Nếu Ngụy Nguyên Kham có tâm tư khác, dù bây giờ nhà họ Ngụy có quyền thế, hắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhì6n.
Sau khi vào tiền đường, Thối Trinh hành lễ với Lâm Kỳ Thừa và Cố Sùng Nghĩa.
Trầu Tương còn đang đứng tẩn, mồ hôi men theo cằm chảy xuống nhưng cậu bé không hề nhúc nhích, nhất là hôm nay, cậu bé còn tập nhiều hơn hai khắc so với hôm qua.

Trâu Tương.
Cố Minh Châu vẫy tay nói:
Qua đây nghỉ ngơi đi!


Ta đã đi thăm mẹ cháu.
Lâm Kỳ Thừa nói:
Nếu bệnh tình không thể chuyển biến tốt, e rằng ngày tháng của mẹ cháu không còn nhiều nữa.

Sau khi đến kinh thành, Lâm Kỳ Thừa đã đến phú Định Ninh hầu thăm Lâm thái phu nhân. Lâm thải phu nhân nghe tin Thôi Vị chết liền suy sụp, nói nhăng nói cuội ở trong phòng, bịa ra lỗi lầm của Thôi Trinh, muốn triều đình thu lại tước vị của hắn. Bà ta hận trưởng tử của mình đến chết.
Gió hè thổi qua, Cố Minh Châu hỏi:
Giờ đại nhân thấy thế nào rồi?


Đỡ nhiều rồi.

Cố Minh Châu mới quay người thì cảm thấy tay ấm lên, ngón tay thon dài nắm chặt tay cô.
Tay áo Ngụy Nguyên Kham buông xuống, che lại tay của hai người, vẻ mặt hắn tự nhiên như không có gì xảy ra. Sau lễ nạp cát, hằn đến Lý thị ở Bình Nhưỡng hai ngày mới về đến kinh thành. Nay khó khăn lắm mới gặp được nhau, đầu thể để cố đi nhanh như vậy?

Không cần.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Không có ngoại thương, đỡ ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát là được.

Hai người ngồi dưới hiên nhà.
Sau khi ngoại tổ phụ đến kinh thành thì thường xuyên gọi Trâu Tương tới nói chuyện, không trực tiếp nhắc đến Thôi Trinh những giải thích toàn bộ sự việc đã xảy ra trong gia tộc Lâm thị cho Trâu Tương nghe, để Trâu Tương biết tuy Thôi Trinh từng sai lầm nhưng trong việc lớn thì không hề hồ đồ, gánh vác được cả phủ Định Ninh hầu.
Mặt Trâu Tương sầm xuống:
Đệ không đi!

Trong chớp mắt, trong sân chỉ còn Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu nói:
Đại nhân cũng nên đến tiền đường rồi. Ta đến bến xem đồ ăn đã được chuẩn bị đến đầu rồi.

Thôi Trinh

một tiếng, tỏ ý đã nghe thấy.
Trong sân.
Trồng Thối Trinh thật sự khác với ngày trước, hệt như là biến thành một con người khác vậy. Trước đây thì hăng hái, hăm hở, đôi mắt trong veo có ánh sáng, trên người toát ra sự tự tin, nhưng bây giờ đừng nói là quá gầy, giữa ấn đường còn hàm chứa ánh chiều tà.
Lâm Kỳ Thừa thầm thở dài. Đứa bé Thời Trinh này có lòng báo đáp tổ quốc, bình thường làm việc cũng được coi là công chính, là hắn bị mẹ, đệ đệ, thể thất liên lụy rồi.
Nghe đến đây, ánh mắt Thôi Trinh hơi sâu:
Cháu không phát hiện ra Thôi Vị và Lâm Tự Chân cấu kết với Lương vương cũng là tội tắc trách.


Kết quả này đã là quá tốt rồi. Đến triều đình cũng ban thưởng chứ không trách tội cháu, cháu cũng nên tha thứ cho bản thân mình.
Lâm Kỳ Thừa nói.
Có chuyện gì cần Lâm thị ra mặt thì cháu cứ nói với ta. Nếu lần này mẹ cháu vượt qua được, ta sẽ đưa mẹ cháu trở về Thiểm Tây.

Lâm Kỳ Thừa nói tiếp:
Ý ta là mẹ cháu là kẻ ngu ngốc, trong lòng chỉ có lợi ích và toan tính, đi đến bước đường này là sai lầm của nó, cháu không cần phải tự trách bản thân.
Cháu giết Lâm Tự Chân và Thôi Vị, bảo vệ Đại Đồng và Bắc Cương, về công không làm nhục trách nhiệm của tướng lĩnh bảo vệ biên cương, về tư thì bảo vệ cả Thôi thị, giành con đường sống cho người trong gia tộc Lâm thị, cháu làm rất đúng.

Mười hôm trước, Lâm thái phu nhân đổ bệnh, cả người phù thũng, bệnh nặng đến độ nằm liệt giường không gượng dậy nổi. Tay Thôi Trinh hơi thu lại. Gia tộc đã viết thư kể lại chuyện của mẹ gửi hắn. Hắn biết trở về nhà sẽ phải đối mặt với tình cảnh gì.
Thôi Trinh muốn nói, trong lúc hít thở lồng ngực hắn cảm thấy đau nhói, không nhịn được mà muốn họ. Hắn siết chặt tay, cố gắng chịu đựng. Thôi Trinh không thích để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác, ở trước mặt tiền bồi thì càng thế, tránh cho Lâm lão thái gia cảm thấy lo lắng.
Cố Minh Châu nhìn sườn mặt Ngụy Nguyên Kham, nhớ đến chuyện bản thân muốn ăn mứt quả thì sẽ đau bụng.

Vết thương cũ của đại nhân và bệnh đau dạ dày của cô có điểm giống nhau, có điều cô lại cảm thấy đại nhân không giống như người như vậy.

Nể tình đại nhân bị thương, chuyện đồng ý với cha mẹ nhất định lần sau sẽ làm tốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.