Chương 538: Chuyện nhà
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1480 chữ
- 2022-02-06 09:25:18
Cố Minh Châu và Ngụy Nguyên Kham lại ngồi dưới mái hiên một lúc.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Tôn tiên sinh sắp vào kinh rồi.
Tôn tiên sinh đi khắp nơi để thu thập, ghi chép phương thuốc, xuất phát từ phía Tây, càng đi càng xa, cuối cùng người nhà họ Ng3ụy tìm được Tôn tiên sinh ở Ô Ti Tàng rồi đưa ông ấy trở về.
Tin Hầu gia trở về truyền khắp phủ, hôm nay tinh thần Trương thì vẫn luôn rất tốt, giây phút nghe thấy Thôi Trinh trở về, nàng ta cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Thải phu nhận biết tin rồi đúng không?
Trương thị hói nha hoàn hầu hạ.
Thôi Trinh lại trở về tiền đường, không biết từ lúc nào mà Ngụy Nguyên Kham đã ngồi bên cạnh Lâm Kỳ Thừa rồi,
Bốn người cùng nhau ăn cơm, uống mấy vò rượu, trên bàn cơm không nói chuyện triều chính, phần lớn thời gian là nghe Lâm lão thái gia kể tình hình trong nhà họ Lâm, có vui có lo lắng. Thần kinh căng thẳng của Thối Trinh ở Bắc Cương lúc này mới từ từ giãn ra.
Hai người lên ngựa ngoài cổng phủ.
Thối Trinh nhìn Ngụy Nguyên Kham. Trước đây hắn muốn nhắc đến Chầu thị với Ngụy Nguyên Kham nhưng ban nãy trên bàn tiệc, thấy thái độ cung kính, chân thành của Ngụy Nguyên Kham, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình có thể là dư thừa rồi.
Trương thị nghĩ rồi nằm bò trên cửa sổ. Bên ngoài tuy tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy mấy chiếc đèn lồng treo ngoài hiên nhưng Trường thị lại vô cùng kích động, tựa như nàng ta có thể nhìn đến phòng thái phu nhân, có thể tận mắt chứng kiến khung cảnh đoàn tụ của Định Ninh hầu và mẹ vậy.
Cửa phòng Lâm thái phu nhân bật mở, Thôi Trinh xách cặp lồng đi vào.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Ta gặp được khúc gỗ tử sam, làm chuỗi hạt và quải trường cho ngoại tổ phụ.
Quái trường mà ngoại tổ phụ ngày thường dùng để giáo huấn vãn bối? Cố Minh Châu mím môi. Quả nhiên Ngụy đại nhân nghi chu đáo. Cây quái trường của ngoại tổ phụ vừa vào kinh thành đã nứt, giờ có thể thay cái mới, chắc chắn ngoại tổ phụ sẽ rất vui.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Lần này đến Bình Nhưỡng, ta mang về cho ngoại tổ phụ ít đồ.
Nói rồi nhìn túi tiền bên hông.
Mặt Cố Minh Châu hơi đỏ. Trước đó đại nhân gọi thật thúc thì thôi đi, giờ lại gọi ngoại tổ phụ trơn tru như vậy, không biết trước mặt ngoại tổ phụ sẽ thế nào nữa.
Châu Châu.
Cố Minh Châu đáp một tiếng.
Một lúc lâu sau, một bóng hình mới tách làm hai.
Cố Minh Châu hơi chột dạ mà nhìn ngó xung quanh:
Đại nhân đã tặng ngoại tổ phụ cái gì?
Cố Minh Châu nghe thấy tin này liền vui mừng.
Ngụy Ngu9yên Kham nói:
Đến lúc đó mời tiên sinh qua dự lễ.
Ngụy đại nhân như hiểu gì đó, vươn tay giữ chặt eo cô, dịu dàng nói:
Không sao, Sơ Cửu và Bảo Đồng đang canh chừng, không ai nhìn thấy đâu.
Từ bao giờ mà đại nhân lại săn sóc như vậy?
Cố Minh Châu gật đầu, không bao lâu nữa là đến đại hôn của họ. Hoàng hậu6 cho Bộ Lễ chọn ba ngày lành, cũng không biết Ngụy đại nhân thuyết phục ngoại tổ phụ thể nào, không chọn ngày muộn nhất mà định vào t5háng ba năm sau.
Ngày đó sắc mặc cha cực kỳ khó coi, nói thẳng sớm biết ngày này, năm đó đã nghe lời ngoại tổ phụ, cưới mẹ về muộn nửa năm. Tối đó cha ngủ ở thư phòng. Cô nghe ma ma quân sự nói mẹ cho cha ngủ ở thư phòng nửa năm để bù đắp nuối tiếc của cha năm đó,
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ta giúp nàng nhé.
Ngụy đại nhân nói xong, Cố Minh Châu cảm thấy trên cổ nóng nóng. Hắn ngả đầu qua khiến tim cô đập loạn, cô vội vàng nói:
Đại nhân... không cần đâu, để ta tự...
Cuống quýt như vậy, không biết tại sao Cố Minh Châu lại cảm thấy trọng tâm không vững, thân thể mất thăng bằng, ngã vào lòng Ngụy đại nhân.
Nghe nói con khiêng quan tài đến Hồ Bắc để an táng di mẫu trong tộc, tốt lắm.
Thôi Trinh nói tiếp:
Tiếp theo phải đọc nhiều sách, đợi mấy hôm nữa, ta sẽ cho quân sự đến đón con về Hầu phủ.
Ta không đi.
Trâu Tương lạnh lùng nói:
Ta ở đây.
Trâu Tương.
Thôi Trinh nói:
Sớm muộn gì con cũng phải trở về. Mỗi người đều có trách nhiệm cần gánh vác, ta phải gánh vác, con cũng phải gánh vác.
Phòng dành cho khách phủ Hoài Viễn hầu. Trâu Tương vẫn luôn trốn trong góc nhìn ra ngoài. Cậu bé không thèm quan tâm đến người đó đâu, cậu chỉ đến để xem có phải Thôi Trinh bị thương nặng thật không thôi.
Thôi Trinh bị thương cậu mới vui. Mẹ chết thê thảm như vậy, chung quy cũng là ác giả ác báo. Không bao lâu sau, hạ nhân bưng chậu ra, Trâu Tương rướn người về phía trước, kiễng chân nhìn theo.
Trâu Tương không muốn nghe Thôi Trinh giáo huẩn mình, quay người chạy mất.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, ánh mắt Thôi Trinh sâu thẳm nhưng không đuổi theo Trâu Tương. Trâu Tương cần thời gian để suy nghĩ kỹ, hắn cũng có chuyện cần phải giải quyết. Hắn khuyên Trâu Tương vô dụng, cần phải giải quyết hết mọi việc mới có lập trường làm cha.
Trong chậu chất đầy mảnh vải dính máu, còn nhiều hơn những gì cậu tưởng tượng. Trâu Tương mím chặt môi, không nhịn được mà cong ngón tay.
Một lúc sau, Thôi Trinh ra khỏi phòng, nhìn thấy Thôi Trinh đứng thẳng lưng, không khác gì trước đây, Trâu Tương mới thở phào một hơi.
Ngụy Nguyên Kham biết Thôi Trinh đang suy nghĩ chuyện gì. Có nhiều chuyện Thối Trinh vĩnh viễn không thể hiểu được,
Hai người tạm biệt, ai về nhà nấy. Thôi Trinh đi thẳng về phủ Định Ninh hầu,
Đáng đời, sau này ông trời sẽ tiếp tục trừng phạt ông ta, nghĩ vậy Trâu Tương liền rời đi.
Trâu Tương, con đang ở đó đúng không?
Giọng Thối Trinh vang lên, Trâu Tương rụt người về sau.
Thôi Trinh nhìn thấy một cái chân nhỏ, hắn chắc chắn đó là Trâu Tương.
Trưởng bối trong tộc đang ở đâu?
Lúc Thôi Trinh xuất kinh, phủ Định Ninh hầu đều do trưởng bổi Thôi thị lo liệu, hắn muốn hành lễ với trưởng bối.
Quản sự vội vàng dẫn đường.
Vậy ta nhìn thử xem.
Cố Minh Châu vươn tay ra. Lạ thật, không biết lần này túi tiền buộc kiểu gì mà không dễ để mở. Ngụy Nguyên Kham nói:
Thế nào? Không mở được à?
Cố Minh Châu lắc đầu, cách của ông Trường dạy cô vẫn luôn rất hữu dụng, để có thể thành thạo được, cô phải gỡ không ít túi lưới.
Nha hoàn không hiểu ý của phu nhân, thấp giọng nói:
Biết rồi ạ, phu nhân yên tâm, chắc chắn sẽ có người bẩm bảo với thái phu nhân.
Trường thị gật đầu lia lịa. Thế thì nàng ta yên tâm rồi. Thôi Trinh đến gặp thải phu nhân trước, sau đó đến xử lý nàng ta. Như vậy rất tốt. Trường thị ôm bụng, trên mặt lộ ra nụ cười. Thôi Trinh ở bên ngoài vai phong lẫy lừng cuối cùng cũng trở về căn nhà này rồi, nàng ta đã đợi từ rất lâu.
Trong nháy mắt, má Cố Minh Châu nóng bừng.
Nếu cô nói vì mở túi tiền cô mới không cẩn thận như vậy, chắc đại nhân có thể hiểu được nhỉ?
Ngụy Nguyên Kham than nhẹ:
Túi tiền vốn được mở rồi!
Cố Minh Châu kinh ngạc, vươn tay sờ túi tiền. Quả nhiên nó đang mở rộng.
Trời tối, bàn tiệc mới kết thúc.
Cố Sùng Nghĩa đỡ Lâm Kỳ Thừa đi nghỉ ngơi, Ngụy Nguyên Kham và Thối Trinh rời khỏi nhà họ Cổ.
Quản sự đang đứng chờ ở ngoài cổng.
Hầu gia, ngài về rồi.
Quản sự tiến lên hầu hạ.
Có muốn xem không?
Đại nhân đã nói vậy, sao cô có thể nhịn được?
Trong phòng, Lâm thải phu nhân nằm yên trên giường, sắc mặt đen lại như cây cỏ khô héo, không hề có sức sống.
Mẹ.
Thôi Trinh nói:
Nghe nói hôm nay mẹ không ăn cơm, con hầu mẹ ăn một ít.
Thôi Trinh bưng bát cháo ngô ngồi bên cạnh Lâm thải phu nhân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.