Chương 539: Qua đời
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1467 chữ
- 2022-02-06 09:25:17
Không thể đâm được Thôi Trinh, sự căm hận trong mắt Lâm thái phu nhân càng lúc càng đậm đặc. Bà ta phẫn nộ nói:
Sao ngươi không chết đi?
8 Lâm thái phu nhân nghĩ đến Thôi Vị và em trai mình, không biết bà ta lấy đâu ra sức lực, cả người nhào về phía Thôi Trinh, đầu tiên là 3huých đổ bát trong tay hắn, sau đó vươn tay, vồ mạnh về phía mặt Thôi Trinh.
Lần này Thôi Trinh không tránh né, cảm thấy móng tay9 Lâm thải phu nhân quệt qua mặt mình, cơn đau nóng rát theo đó mà ập tới.
Vết thương này đều đủ để hả cơn hận trong lòng Lâm thái6 phu nhân? Trong tay không có vũ khí, bà ta chỉ có thể dùng nắm đấm, dùng móng tay để cố hết sức giày vò Thôi Trinh, trút nỗi phẫn hận và5 bị thương trong lòng ra.
Thôi Trinh ngồi xuống uống trà, để những cảm xúc quanh quẩn trong lòng từ từ tiêu tan, nhấc bút lên viết tấu chương xin từ chức vì nhà có đại tang.
Viết xong tấu chương, hạ nhân cũng mang đồ tang vào, Thôi Trinh đứng dậy để hạ nhân hầu hạ thay y phục. Tang sự của Lâm thái phu nhân được tổ chức trật tự ngay ngắn.
Linh đường được dựng lên, Thôi Trinh sẽ đến đó thủ hiểu.
Là không cam tâm sao?
Mẹ đừng hận nữa...
Thôi Trinh nói:
Con tiễn mẹ, còn tự tay giết chết cữu phụ và đệ đệ, sát nghiệp quá nặng, chắc chắn sẽ không được chết yên thân, sau khi chết e rằng không có ai đưa con vào quan tài, dù có xuống dưới đó rồi cũng phải chịu đựng khổ đau, không được giải thoát.
Dường như hô hấp của Lâm thái phu nhân bình tĩnh hơn,
Giọng Thôi Trinh bình tĩnh mà dứt khoát, song hắn lại cảm thấy thần kinh hơi mơ hồ, không biết là VÌ uống thêm hai chén hay là chung quy cũng không nỡ để mẹ ra đi. Dù sao đây cũng là mẹ hằn, khi đối mặt với người sắp chết, cái mà mọi người nhớ đến vĩnh viễn không phải sai lầm mà là điểm tốt của họ.
Giống như lúc Thôi Vị chết vậy...
Hai mắt Thôi Trinh ươn ướt, hắn nói tiếp:
Mẹ yên tâm đi thôi! Con sẽ chôn Thôi Vị bên cạnh người, chúng ta chỉ là mẹ con đời này thôi, sẽ không còn gặp nhau ở kiếp nào nữa.
Thôi Trinh điều chỉnh độ tối của đèn, lẳng lặng ngồi bên cạnh.
Ánh mắt Lâm thái phu nhân dần dần mất tiêu cự, hơi thở lúc thì dồn dập, lúc thì chậm rãi.
Thôi Trinh phất tay cho ma ma quản sự lui xuống. Mẹ sắp đi rồi. Người từng lên chiến trường, thường xuyên phải đối mặt với sinh tử rất quen thuộc với quá trình này. Hắn ngồi bên cạnh mẹ, coi như là chăm sóc mẹ trước lúc lâm chung, tuy rằng mẹ không muốn hắn ở đây.
Nghe được câu này, Lâm thái phu nhân lại bình tĩnh hơn một chút.
Cuối cùng Lâm thái phu nhân há to miệng, như đang thở dài, cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa. Thôi Trinh nắm tay Lâm thái phu nhân, yên lặng ngồi trong bóng đêm.
Một lúc lâu sau, Định Ninh hầu Thôi Trinh rung lục lạc bên giường Lâm thải phu nhân.
Bất kể là cha hay mẹ cũng đều như nhau cả.
Nghĩ đến dây, lồng ngực Thôi Trinh nặng nề, không kìm được mà họ một trận, vết thương trên bụng dường như lại rách ra.
Thái phu nhân qua đời rồi.
Với tình hình trước mắt, hắn đã có dự liệu từ sớm vì trên đường vào kinh thành, hắn đã nhận được thư của trưởng bối, trong thư nói mẹ bệnh nặng, không ăn được gì. Hắn vốn đã sắp xếp tốt mọi chuyện, chuẩn bị về kinh thành trước để thăm mẹ. Phó tướng bên cạnh lại vô thức nói một câu:
Tướng quân mau đi thôi, mẹ tiểu nhân cũng đang cố chống đỡ để đợi tiểu nhân trở về.
Nghe câu này, hắn thay đổi chủ ý. Mẹ cũng đang đợi hắn trở về, chỉ có điều không phải là với tâm trạng mong chờ mà trong lòng bà ta tràn ngập sự phẫn hận. Nếu đã vậy, hẳn về muộn mấy ngày cũng tốt.
Và cũng chính vì nguyên nhân này, sau khi xuất cung, hắn mới không về thẳng phủ Định Ninh hầu. Về lý trí, hắn sớm đã biết phải giải quyết chuyện này thế nào. Ân oán giữa hắn và mẹ nên có kết quả, luôn có người phải mang nỗi hận này đi trước. Nhưng không biết tại sao, cứ như chưa chuẩn bị tốt vậy, hắn không muốn đổi diện với nó.
Sắp xếp tốt mọi chuyện trong nhà, tất cả đều sẽ qua đi ư? Có lẽ là vậy, nhưng hắn cũng sẽ không còn gì nữa.
Mẹ.
Thôi Trinh nói:
Cả đời con không tin Thần Phật nhưng con mong mẹ được ra đi trong an lành.
Do quá dùng sức, gò má Lấm thải phu nhân đỏ rực bất thường, giây phút sau, bà ta mềm nhũn, đổ gục vào người Thôi Trinh.
Thôi Trinh vươn tay ôm lấy Lâm thái phu nhân, nhẹ nhàng đặt bà ta về giường.
Lâm thái phu nhân vẫn hung dữ nhìn chằm chằm Thôi Trinh, miệng bà ta mở ra, một lúc sau mới phát ra tiếng ú ớ:
Cút...
Hầu gia nghỉ một lát đi.
Ma ma quản sự nói:
Đã chuẩn bị xong rồi, mời Hầu gia qua đó.
Thôi Trinh gật đầu.
Hạ nhân đều lui xuống, Thôi Trinh ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp như núi, tang phục trên người tỏa ra mùi vải thô ẩm ướt như năm đó cha qua đời vậy.
Có câu này của Hầu gia, ma ma quản sự giống như uống thuốc an thần, bình tĩnh lại rồi phân công hạ nhân đi làm việc.
Thôi Trinh sải bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến thư phòng ở hậu viện.
Trương thị bị giam trong phòng chính, hắn không muốn đi gặp nên dặn dò hạ nhân chuyển đồ đến thư phòng.
Ban nãy hắn thoát khỏi chiếc trâm trong tay mẹ có lẽ là do không muốn chết, hoặc có lẽ là không muốn mẹ tiếp tục tạo nghiệp nữa.
Thôi Trinh nói tiếp:
Hậu sự của mẹ, con sẽ giải quyết thỏa đáng. Mộ tổ của Thôi thì không chịu tiếp nhận mẹ nhưng con hỏi Lâm lão thái gia rồi, nhà họ Lâm có thể, mẹ yên tâm...
Thôi Trinh nói xong liền kéo tay Lâm thái phu nhân. Lần này Lâm thái phu nhân không giãy giụa nữa, không phải là vì bà ta đã tha thứ cho hắn mà là bà ta không còn sức để vùng vẫy nữa. Tuy nhiên hô hấp của bà ta vẫn dồn dập như cũ, một lúc lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại.
Ma ma quản sự bước vào, Thôi Trinh dặn dò:
Mẹ ta đi rồi, trong phủ bắt đầu chuẩn bị tang sự đi.
Sắc mặt ma ma quản sự khẽ thay đổi, vội vàng bước lên xem tình hình của Lâm thái phu nhân. Bà biết Lâm thái phu nhân không còn sống được bao lâu nữa nhưng không ngờ Hầu gia vừa về đến nhà, bà ta đã.. Hầu gia phải đau lòng đến nhường nào chứ?
Không cần hoảng loạn.
Thôi Trinh nói:
Cứ từ từ mà làm.
Trương thị nhìn tang phục trên tay hạ nhân, đôi mắt sáng đến dị thường. Nàng ta biết Thải phu nhân sẽ cố chịu được đến khi Thôi Trinh trở về.
Không biết bây giờ Thôi Trinh có đau buồn không? Nghĩ đến đây Trường thị liên cảm thấy vui vẻ.
Ta muốn gặp Hầu gia.
Trương thị nhìn ma ma:
Chuyện liên quan đến đứa bé trong bụng, mong Hầu gia có thể gặp ta một lần. Chắc chắn Hầu gia có chuyện muốn hỏi ta, mà ta cũng có lời muốn nói với ngài ấy.
Ma ma không nói gì.
Trương thị sờ cái bụng to của mình:
Dù không muốn gặp ta, chắc hẳn Hầu gia cũng muốn gặp đứa bé này. Ngươi nói với Hầu gia, nếu ngài ấy không đến, chắc chắn đứa bé này sẽ thất vọng, không biết chừng sẽ chết luôn đấy.
Ma ma không muốn để ý đến Trường thị nhưng bà cũng sẽ bẩm báo với Hầu gia. Hầu gia trở về, Trương thị biết mình sẽ bị xử lý, giờ nhắc đến đứa bé chẳng có việc gì khác ngoài uy hiếp Hầu gia cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.