Chương 540: Thù hận
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1743 chữ
- 2022-02-06 09:25:15
Thái độ của Thôi Trinh không ngập ngừng hay do dự khó quyết như ma ma nghĩ, hình như trong việc đối đãi với Trương thị, Hầu gia đã có kế s8ách từ lâu.
Thôi Trinh nhìn ma ma, hờ hững nói:
Cứ mặc kệ nàng ta, đến lúc cần đi, ta sẽ đi.
Thôi.
Sự hiếu thuận sau cùng mà hắn còn dành được cho mẹ chính là khoảnh khắc tiễn bà ta đi, sau này hắn không còn là con trai của Thổi Lâm thị nữa, mà là Định Ninh hầu Thôi Trinh.
Thôi Trinh khẽ lắc đầu:
Mẹ vẫn còn hồ đồ lắm ạ.
Đúng là hiếm thấy, đến chết vẫn không suy nghĩ thấu đáo.
Lâm Kỳ Thừa lại hỏi:
Chuyện tang sự cháu định làm thế nào?
Ảnh mắt Thôi Trinh cực kỳ bình tĩnh, hắn đáp:
Cháu sẽ dâng tấu chương xin triều đình thu hồi thân phận cáo mệnh của mẹ rồi hạ táng theo lễ nghi của người bình thường. Từ đầu đến cuối mẹ không hề nhắc đến Thôi thị nửa câu, chắc hẳn chưa từng để tâm đến người trong tộc, nếu vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý và sự cung phụng của con cháu mà Thôi thì mang lại cho bà ấy thì không khỏi bất công với người trong tộc. Cháu làm vậy cũng mong hậu nhân trong tộc nhìn vào mà biết đường cư xử.
Ma ma đáp dạ, cũng yên lòn3g hắn. Hầu gia của bây giờ vẫn là người quản lý Hầu phủ tỉnh táo, quả quyết trước kia.
Thôi Trinh tiếp tục đốt giấy. Chuyện của m9ẹ đã giải quyết xong, còn về Trương thị... có thể từ từ xử lý.
Hầu gia, người của phủ Hoài Viễn hầu đến ạ.
Nói xong, Lâm phu nhân nhìn Cố Minh Châu, giục giã:
Châu Châu đi nghỉ đi, những chuyện này chúng ta không nhúng tay vào được đâu.
Cố Minh Châu khẽ gật đầu, dẫn Bảo Đồng ra khỏi phòng. Cha mẹ về nhanh như vậy, có thể thấy Thôi Trinh đã sắp xếp xong mọi việc.
Nghe vậy, Thôi Trinh6 lập tức đứng lên, đứng sang một bên chuẩn bị tiếp đón. Lâm Kỳ Thừa và Cố Sùng Nghĩa vào tiểu viện, trông thấy lều để linh cữu đã được dự5ng lên, Lâm Kỳ Thừa không khỏi thở dài. Hai người thắp hương xong bèn theo Thôi Trinh sang phòng bên nói chuyện.
Lâm Kỳ Thừa ngồi xuống nhìn Thôi Trinh, trên mặt Thôi Trinh có mấy vết thương mới, chắc hẳn do Thôi Lâm thị gây ra.
Lâm Kỳ Thừa nhíu mày, ông không còn ôm bất cứ kỳ vọng gì với Thôi Lâm thị:
Lúc nó đi như thế nào?
Thôi Trinh vừa về kinh, Thôi Lâm thị đã qua đời, Thôi Lâm thì thế này là không cho trưởng tử cơ hội nghỉ xả hơi.
Lâm phu nhân đưa cha đi nghỉ rồi mới cùng Cố Sùng Nghĩa quay về nhà chính.
Cha mẹ.
Cố Minh Châu đang chờ hai người ở cửa.
Trông thấy con gái, Lâm phu nhân hỏi:
Đánh thức con à?
Lúc phủ Định Ninh hầu tới báo tin, bà không báo cho Châu Châu biết vì sợ quấy rầy con.
Một người phụ nữ có thể làm đến nước này vì tiền đề của cha và anh trai sao? Như vậy sau khi Lương vương bị giết, cả tộc Trương thị đều bị truy bắt, tại sao dường như Trương thì vẫn chưa từ bỏ mà tìm mọi cách sai bảo thân tín đi nghe ngóng tin tức?
Trường thị đang mưu tính chuyện gì? Chính vì mối hoài nghi này mà ngục tốt vẫn đang thẩm vấn người nhà họ Trương. Lương vương vừa chết, phản đảng bị nhốt trong đại lao đều sắp không chịu đựng được nữa. Tuy cha con nhà họ Trương vẫn chưa chịu mở miệng nhưng quản sự nhà họ Trương đã khai ra một vài bí mật, bây giờ cũng đã đến lúc bảo Nhiếp Thầm sắp xếp lời khai rõ ràng rồi giao cho Thôi Trinh.
Nói đoạn, Lâm phu nhân nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Trưởng tỷ của thiếp... Lâm thị cũng nhẫn tâm thật, sao có thể ra tay với cả con trai mình cơ chứ? Tỷ ấy cho mặt Trinh ca nhi lắm vết thương như thế, thiếp còn không nỡ nhìn.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Như vậy khéo lại hay, Trinh ca nhi xóa tên Lâm thị khỏi gia phả nhà họ Thôi cũng không có ai nói ra nói vào nữa. Có một người mẹ như vậy thì nói gì đến đạo hiếu?
Tiếp theo còn Trường thị nữa.
Lâm phu nhân nhíu mày:
Không biết Trinh ca nhi định làm thế nào. Nếu chúng ta giúp được nó thì tốt quá. Sáng sớm mai thiếp sẽ mời thầy lang qua đó xem sao. Nay thiếp thấy mặt mũi Trinh ca nhi đỏ lắm, có thể nó bị sốt rồi. Chuyện của Trường thị xử lý xong còn đỡ, nhất định đừng có dây dưa làm phiền lòng nó thêm.
Cả nhà vừa nói chuyện vừa đi vào nhà.
Lâm phu nhân ngồi xuống, thở dài:
Chuyện trong phủ, biểu ca con đều đã xử lý xong, không cần lo lắng gì nữa. Người đáng thương duy nhất chính là biểu ca con, vết thương trên người nó vốn chưa lành, giờ lại giày vò như vậy, chắc sẽ đổ bệnh mất.
Lâm phu nhân gật đầu, lúc Thôi Trinh cho người tới phủ báo tin đã nói tang sự làm đơn giản, không cần tới phúng viếng, nhất là vãn bối trong nhà, ý là miễn phải hành lễ với trưởng tỷ. Trưởng tỷ hồ đồ cả một đời, chịu kết cục này là tự mình chuốc lấy, bà và Hầu gia theo cha tới đây là vì không yên tâm về Thôi Trinh.
Tiễn Lâm lão thái gia và vợ chồng Hoài Viễn hầu về xong, Thôi Trinh nhìn người bên cạnh:
Sau khi trời sáng đi hỏi Nhiếp Thầm xem chuyện kia điều tra thế nào rồi.
Trước giờ Thôi Trinh không phải là người hồ đồ, từ Thái Nguyên đến phủ Vĩnh Bình, huynh ấy không những phân biệt rõ trắng đen phải trải mà còn luôn đặt đại nghĩa lên đầu, là một vị tướng tốt luôn vì dân vì nước.
Chuyện của Trương thị kết thúc, phủ Định Ninh hầu cũng có thể yên ổn lại.
Cố Minh Châu lắc đầu:
Con vẫn chưa ngủ ạ.
Cố định đi cùng Ngụy đại nhân tới phủ Thuận Thiên, đi được nửa đường lại nghe tin Lâm thái phu nhân qua đời.
Hắn nhờ người trong phường giúp đỡ điều tra chuyện của Trương thị, cho dù vẫn chưa tra rõ toàn bộ nhưng chắc cũng đã có manh mối.
Phủ Hoài Viễn hầu.
Cố Minh Châu thay quần áo xong thì ra khỏi nhà, trước mặt cô là hai người, Liễu Tô và Ngụy đại nhân. Cố Minh Châu mỉm cười:
Đại nhân chưa về nhà đúng không? Lát nữa là phải lên triều đó.
Bây giờ người xử lý việc triều chính là Hoàng hậu nương nương.
Không vội.
Cặp mắt phượng của Ngụy Nguyên Kham không mảy may dao động, hắn hỏi:
Nàng định đi tìm Nhiếp Thầm à?
Cố Minh Châu gật đầu:
Vì vụ án của Trương thị, nếu Thôi Trinh đã nhờ người trong phường giúp đỡ thì phải dốc hết sức giúp huynh ấy giải quyết.
Cố Minh Châu biết vì cô mà trước giờ Ngụy đại nhân vẫn có địch ý với Thôi Trinh, cô khẽ kéo ống tay áo Ngụy đại nhân, đoạn ngước lên bắt được ý cười trong đáy mắt hẳn.
Nghe đến đây, Lâm Kỳ Thừa biết ông không cần dang tay giúp đỡ. Thôi Trinh đã suy nghĩ kỹ càng, xử lý cũng rất thỏa đáng. Thôi Lâm thị, không, nếu đã bị Thôi thì gạch tên khỏi gia phả thì bây giờ phải gọi bà ta là Lâm thị. Từ đầu đến cuối, Lâm thị luôn là một kẻ hồ đồ. Đệ đệ, người con trai út, vinh hoa phú quý và vinh dự mà bà ta coi trọng đều chẳng còn gì nữa rồi.
Lâm phu nhân và nữ quyền nhà họ Lâm cũng tới thắp nén hương. Lâm phu nhân ân cần nhìn Thôi Trinh:
Trinh ca nhi, cháu phải giữ gìn sức khỏe đấy.
Thôi Trinh khom người đáp:
Di mẫu cứ yên tâm! Cháu xin phép không giữ ngoại tổ phụ và di phụ, di mẫu lại nữa.
Lâm Kỳ Thừa chậm rãi gật đầu.
Thôi Trinh nói tiếp:
Cháu đã nói với mẹ sẽ đưa bà ấy về an táng ở Lâm thị nhưng mẹ vẫn không cam tâm, cuối cùng vẫn muốn an táng cùng chỗ với Thôi Vị. Thôi Vị là tội đồ của Đại Chu, không thể hưởng thụ bất kỳ sự thờ cúng nào, thể nên mẹ cũng không cần về Thiểm Tây nữa. Cháu sẽ chọn một nơi trong núi vùng Bắc Cương, đưa mẹ và Thôi Vị đến đó. Tên của mẹ và Thôi Vị cũng sẽ bị gạch khỏi gia phả nhà họ
Trường thị là quân cờ Lương vương phải đến bên cạnh Thôi Trinh, mấy năm nay nàng ta luôn dốc hết sức xuống tay với Thôi Trinh, không chỉ ly gián quan hệ mẹ con giữa Thôi Trinh và Lâm thải phu nhân, hại chết con cái và thiếp thất của Thôi Trinh, thậm chí cô còn cảm thấy Trương thị đang lợi dụng cả đứa con trong bụng để hại Thôi Trinh.
Mạch an sinh non của Trương thị năm đó vẫn luôn có điểm kỳ lạ, lần này mang thai cũng thật đúng lúc, lại ngay sau khi Lâm Tự Chân bị vạch trần, chẳng khác nào chừa lại cho mình một con đường lui để đề phòng có chuyện gì đó xảy ra.
Ngụy Nguyên Kham nắm tay Cố Minh Châu:
Quản sự nhà họ Trương đã khai nhận Trương thị gả tới phú Định Ninh hầu là vì Thôi Trinh đã giết một tên phản tưởng Đại Chu. Người này tên là La Vũ, trước kia từng nảy sinh tình cảm với Trương thị, nếu không có chuyện lần đó, có lẽ Trương thị đã gả cho hắn ta. Trường thị bằng lòng gả cho Thôi Trinh là để báo thù cho La Vũ.
Cố Minh Châu gật đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.