Chương 543: Đau như chết đi sống lại
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1640 chữ
- 2022-02-06 09:25:11
Ánh mắt La Vũ nhìn Trường thị ngập tràn về chán ghét, nếu như không có Trưởng thị, gã sẽ dễ dàng thuyết phục Định Ninh hầu hơn.
B8ất kể là bên cạnh Lương vương hay là ở Ngột Lương Cáp, gã đều có thể giành được cho mình một chỗ đứng, gã không phải dựa vào may mắn mà l3à dựa vào bản lĩnh. Trên đời này không có gì là đúng hay sai, chỉ có lợi ích, có được mất. Gã có ích với triều đình Đại Chu, triều đình s9ẽ không dễ dàng xử tử gã.
Bây giờ có Trường thị đứng đây quấn chân, rất có thể Định Ninh hầu Thôi Trinh sẽ giận cá chém thớt gã. 6
Cuối cùng Thôi Trinh cũng ngước mắt lên, hắn quét ánh mắt uy nghiêm qua người Trương thị:
Chính người đã hại chết cốt nhục của mình.
Cơn đau giằng xé tim gan truyền tới, Trương thị không ngừng lắc đầu, không đúng, không phải nàng ta, nếu không đi đến bước đường cùng, sao nàng ta lại ra tay với cốt nhục ruột thịt chứ? Tại sao Hầu gia không hiểu? Không phải nàng ta, nàng ta chỉ muốn bảo thủ.
Báo thù... Nhưng La Vũ căn bản không chết, tất cả chuyện này đều là một cái bẫy. La Vũ quỳ dưới đất bật cười, hiện tại Trường thì chỉ là một ả đàn bà điên. Định Ninh hầu là người thông minh, chắc chắn hẳn sẽ không tin lời ả ta.
Nhìn đoạn mũi tên đó, La Vũ mới nhận ra vừa rồi đã có người ra tay cứu gã, ngăn cản mũi tên kia, làm suy yếu lực bắn của nó rồi bẻ gãy đầu mũi tên. Tuy phần đuôi tên vẫn bắn vào da thịt gã nhưng lực đạo không đủ giết chết gã.
Người có thể làm chuyện này chỉ có Định Ninh hầu Thôi Trinh.
Hai chân La Vũ mềm nhũn, gã quỳ xuống:
Đa tạ ơn cứu mạng của Định Ninh hầu, từ nay về sau, tội nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực, cống hiến hết mình cho Đại Chu, cho Hầu gia!
Rõ ràng những lời gã nói đã lay động được Thôi Trinh, nếu không Thôi Trinh đã chẳng làm như vậy.
Trường thì kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt nàng ta cực kỳ khó coi, dường như thời khắc này toàn bộ cơ thể nàng ta không còn chút tinh thần nào, nàng ta xụi lơ tại chỗ.
Tại sao?
Trương thị quay đầu nhìn Thôi Trinh, gần như đã phát điên:
Hầu gia... là hắn ta... là hắn ta đã hại chết con của chúng ta... Nếu không phải tại hắn... sao ta lại làm như vậy chứ? Hầu gia... chàng phải giết hắn báo thù cho con chúng ta.
Ta không trơ mắt nhìn Trương thị giết ngươi là vì người phải bị triều định luận tội, chém đầu thị chúng, phải cho người trong thiên hạ nhìn rõ kết cục của kẻ gian phản quốc, đó mới là kết quả ngươi phải nhận.
Ánh mắt La Vũ co lại, gã cảm nhận được sát khí đáng sợ đang bao trùm lấy mình. Cuối cùng đã không nhịn được nữa, cơ thể bắt đầu run lên bần bật.
Trương thị nhìn La Vũ suy sụp, muốn bật cười nhưng không thể cười nổi. Thôi Trinh vẫn chính trực, quả quyết như vậy, không hổ là Thường Thắng tướng quân của Đại Chu.
Áp giải hắn ta về đại lao.
Thôi Trinh ra lệnh cho hộ vệ rồi toan ra khỏi phòng.
Trương thị tiến lên muốn túm lấy áo khoác của Thôi Trinh nhưng cuối cùng lại tủm hụt.
Nàng ta phải sống tiếp, nàng ta còn phải tự tay đâm chết kẻ thù, giết chết người phụ nữ trốn ở Ngột Lượng Cáp, giết chết những đứa con của La Vũ, bắt bọn chúng phải đền mạng cho con nàng ta, đến cuộc đời cho nàng ta.
Đó là con của ngươi.
Nói xong, Thôi Trinh sải bước ra khỏi phòng. Thấy bóng lưng Thôi Trinh biến mất, Trương thị muốn đuổi theo nhưng lại bị ma ma ngăn cản. Đó là con của ngươi! Những lời của Thôi Trinh cứ văng vẳng mãi bên tại Trường thị. Thôi Trinh đã không còn bận tâm nữa, nàng ta còn định lừa Thôi Trinh đứa con này là của Thôi Vị để chọc giận Thôi Trinh, sau đó nhân cơ hội dùng mũi tên bắn chết Thôi Trinh.
Nhưng hóa ra Thôi Trinh chẳng còn để ý nữa rồi. Trương thị đặt tay lên bụng. Con... con của nàng ta.
Lạ Vũ không để ý đến Trương thị, vẫn chỉ chăm chăm nhìn Thôi Trinh:
Hầu gia, ngài đừng nghe lời Trương thị, ả đàn bà này một lòn5g muốn thoát tội nên vu oan giá họa cho ta, chắc hẳn Hầu gia cũng nhìn ra rồi. Sau khi nàng ta thành thân với Hầu gia, ta và nàng ta không hề có bất kỳ liên hệ nào, đây chính là chứng cứ rõ ràng, nếu ta thật sự có suy nghĩ gì với nàng ta, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
La Vũ làm như tránh Trương thị còn không kịp, như thể nàng ta là thứ gì đó dơ dáy bẩn thỉu. Trương thị sững sờ nhìn gã, dường như trong lòng nàng ta có một người đang kêu gào đến xé gan xé phổi. Cuối cùng, nàng ta chậm rãi giơ mũi tên trong tay lên, kéo cơ quan, Mũi tên lao vút về phía lồng ngực La Vũ. Giết gã.
Nàng ta phải giết gã. La Vũ nhìn thấy động tác của Trương thị, gã há hốc miệng, muốn cầu cứu Thôi Trinh nhưng không kịp nữa rồi, mũi tên kia đã nhanh như cắt lao đến trước mặt gã.
Lồng ngực La Vũ đau nhói, cơ thể gã cứng đờ, gã cảm nhận được một dòng máu nóng hổi đang chậm rãi chảy ra.
Trường thị bật cười sằng sặc:
Ha ha ha... Ha ha ha...
Nàng ta một lòng muốn giúp La đại gia bảo thù, không ngờ đến cuối cùng lại phải tự tay giết gã. Cười quả to, nước mắt cũng chảy ra, Trương thị cảm thấy mình chính là một trò cười. Người đàn ông này đã cưới người phụ nữ khác, còn sinh con đẻ cái, gã đã quên nàng ta từ lâu, thế mà nàng ta còn vì gã mà tự tay giết chết con ruột mình.
Đến tận bây giờ nàng ta vẫn nhớ như in cảm giác đau đớn khi sinh non đó. Đó là con của Thôi Trinh, nhưng cũng là con nàng ta. Nàng ta không nhìn xem đứa trẻ đó hình hài ra sao, khi đó, nàng ta chỉ muốn làm tổn thương Thôi Trinh và nhà họ Thôi, dùng sinh mạng nhỏ nhoi này làm rối loạn cả nhà họ Thôi, không để bọn họ được sống yên.
Nàng ta quên mất đó cũng là con mình, trên người nó cũng chảy dòng máu của mình.
Trương thị mở trừng trừng hai mắt, thở hổn hển, gằm gằm chờ đợi La Vũ chết đi.
Nhưng La Vũ lại không hề ngã xuống, La Vũ cúi đầu nhìn lồng ngực mình, một đoạn mũi tên gãy rời khỏi áo bào gã, rơi xuống mặt đất.
Hầu gia, Hầu gia!
Trương thị nhìn Thôi Trinh với ánh mắt mong chờ:
Hầu gia, thiếp biết lỗi rồi, thiếp cũng bị Lương vương hãm hại! Cầu xin Hầu gia hãy cứu thiếp, thiếp đang mang thai con của Hầu gia, thiếp sẽ sinh con ra, xin Hầu gia cho thiếp thêm một cơ hội nữa...
Thôi Trinh bình tĩnh nói:
Tộc Trương thị người đi theo Lương vương mưu phản, tội không thể tha. Đứa trẻ trong bụng người vô tội, nếu ngươi có thể sinh nó ra, nó sẽ có một con đường sống, còn người sẽ lập tức bị đưa về Bộ Hình xử tử.
Trương thị cố gắng van nài:
Hầu gia, đứa trẻ này là của chàng, nó là con của chàng mà... Chỉ cần cho thiếp sống sót, Hầu gia bảo thiếp làm gì, thiếp cũng bằng lòng!
Hầu gia!
La Vũ chớp cơ hội nói tiếp:
Bây giờ tội nhân sẽ bẩm lại rõ ràng tình hình Ngột Lương Cáp cho Hầu gia.
Thôi Trinh lạnh lùng cất tiếng:
Sẽ chẳng ai nghe những lời đó của ngươi đâu.
Ngọn lửa hy vọng vừa dấy lên trong lòng La Vũ lập tức bị dập tắt, gã khó tin nhìn Thôi Trinh.
Sắc mặt Thôi Trinh cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt hắn thâm trầm không giận tự uy:
Lãnh thổ Đại Chu ắt có tướng sĩ vì nước quên mình đi lấy lại, tuyệt đối không dựa vào một tên tội đồ phản quốc. Những thủ đoạn đó của người chỉ có thể lay động được kẻ gian tà như Lương vương thôi. Nếu dùng các ngươi có thể đổi lấy lãnh thổ vững chắc, Lương vương đã chẳng phải một kẻ bại trận.
Dường như cuối cùng cũng nghĩ thông, Trương thị chạy đến bên bàn, mở hộp đựng thức ăn ra. Đã hai ngày nay nàng ta không ăn uống gì vì nàng ta vốn không muốn sinh đứa trẻ này ra.
Nhưng giờ thì khác, nàng ta muốn ăn cơm, muốn sinh đứa con này, có lẽ sau khi con ra đời, Thôi Trinh sẽ hồi tâm chuyển ý.
Trương thị thò tay bốc cơm nhét vào miệng, nàng ta liều mạng ăn lấy ăn để. Hạt cơm dính lung tung lên mặt, lên tóc tai quần áo nàng ta nhưng nàng ta không thèm để ý, chỉ cố gắng nuốt xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.