Chương 544: Bệnh nặng


Thôi Trinh đứng chắp tay sau lưng trong thư phòng, không lâu sau thì ma ma quản sự bước vào bẩm báo.


Hầu gia, đứa con của phu8 nhân... Trường thì chỉ e không giữ nổi rồi, thầy thuốc nói lúc trước Trương thí sinh non đã ảnh hưởng đến căn cốt, sau khi có thai l3ại không chăm dưỡng đầy đủ, ban nãy còn bị động thai.


Thôi Trinh nói:
Gọi bà đỡ đến đây đi!

Dù sao cũng là chuyện 9của phụ nữ, tất nhiên phải mời bà đỡ tới giúp.
Thôi Trinh lại nói tiếp:
Đợi sau khi lấy được đứa trẻ ra thì an táng cho tử t6ế, khi nào sức khỏe của Trương thị tốt hơn thì gọi nha môn tới đưa người đi.

Ma ma quân sự vâng lệnh. Đây là ân đức cuối cùn5g Hầu gia dành cho mẹ con Trương thị, với tình hình của Trương thị như thế này, Hầu gia xem như đã hết tình hết nghĩa.
Họa sự vẽ cho Châu tam lão gia năm ấy ở ngay trong kinh, không hề khó tìm.
Vương Tinh bước lên trước gõ cửa, họa sư dụi dụi mắt, mặt mày ngơ ngác vì ngái ngủ nhìn Thôi Trinh. Gã giơ cây đèn trong tay lên soi sáng gương mặt vị khách trước mặt, đã nhận ra người tới là ai:
Định Ninh hầu gia.

Lúc Định Ninh hầu dẫn binh khải hoàn trở về kinh, họa sư còn từng chen chúc trong đám đông cố nhìn mấy cái, không chỉ bởi vì Định Ninh hầu thanh danh hiển hách, mà còn là vì gã từng gặp người vợ đã qua đời của Định Ninh hầu, còn vẽ một bức tranh cho vị phu nhân đó.
Họa sư rối rít đáp vâng, nhìn thấy Thôi Trinh định rời đi, gã mím môi nói:
Nếu Hầu gia muốn có bức họa về phu nhân thì tiểu nhân có thể vẽ thêm một bức, để cho con cháu sau này thờ phụng

Thôi Trinh nhíu mày, hắn chưa từng gặp Châu Như Quân, còn để con cháu thờ phụng... thì không nhất thiết phải treo tranh.
Thôi Trinh điềm đạm nói:
Không cần đâu.

Ma ma quản sự bọc kín đứa trẻ lại rồi đưa ra ngoài phủ an táng. Thôi Trinh không còn hỏi han tình hình của Trường thị lần nào, giống như việc đó đối với hắn chỉ là việc công, cử theo nguyên tắc mà làm, không thẹn với triều đình và tướng lĩnh dưới trướng, cũng không phụ sự ủy thác của bách tính là được.
Thôi Trinh cầm khăn lau chùi cây thương sắt trong tay, tua đỏ trên cây thương vẫn tươi màu như mới, đặt thiết thương ngay ngắn sang một bên, Thôi Trinh lại cầm mẩu gỗ đã chuẩn bị sẵn lên, làm một cây thương gỗ cho Trâu Tương.
Bên dưới mũi thương có lông mấy chiếc vòng sắt, mỗi lần thương chuyển động, vòng sắt sẽ va vào nhau leng keng vui tai, giống như cây thương gỗ cha làm cho hắn năm đó. Cha nhắm mắt nằm trên ghế, nghe thấy tiếng vòng sắt là đoán được động tác dụng thương của hắn có đúng hay không. Giờ đây rất nhiều chuyện đều đã đổi khác, duy chỉ có cây thương này là không hề thay đổi.

Hầu gia...
Vương Tinh bước vào bẩm báo:
Người của thuốc hạ đã đến phủ Cung vương, nhưng không tìm thấy bức họa của phu nhân.

Châu tam lão gia từng tặng bức họa vẽ Châu Như Quân cho thái tử, tuy Châu Như Quân đã không còn, những bức họa kia không nên tiếp tục lưu lạc bên ngoài. Sau khi Thôi Trinh hồi kinh đã cho người đến hỏi vụ án của nhà họ Châu, phần lớn chuyện của nhà họ Châu đều đã được Châu Trạch Sênh xử lý gọn ghẽ, không cần hắn giúp, nhưng có một vài tiểu tiết, hắn vẫn mong có thể đóng góp một phần tâm lực.
Thôi Trinh nhìn Vương Tinh:
Đã tìm kỹ chưa?

Ma ma quân sự muốn nói một câu an ủi Hầu gia, nhưng tính tình Hầu gia trước nay cương liệt, đám người dưới như bà biết khuyên sao cho động?
Từ viện của Trương thị truyền tới tiếng kêu thảm thiết, xé ruột xé gan, vang vọng khắp phủ Định Ninh hầu.
Cho đến tận đêm khuya, nội trạch nhà họ Thôi mới yên tĩnh trở lại.
Sau khi trưởng bối nhà họ Châu biết được Châu Như Quân bị Thôi Vị và Trương thị hại chết thì muốn ra mặt chuyển Châu Như Quân ra khỏi mộ tổ nhà họ Thôi, hắn không đồng ý.
Hắn đã xử lý ổn thỏa rất nhiều chuyện trong phủ Định Ninh Hầu, duy chỉ có chuyện nhà họ Châu vẫn luôn đè nặng trong tim hắn.
Thôi Trinh đang chuyển bị trở về trước thư án thì đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn gọi Vương Tỉnh lại:
Ta đi cùng ngươi.

Thôi Trinh nói:
Không cần nữa, đã hỏi Châu tam lão gia xem bức họa đó là do ai vẽ chưa?

Vương Tinh đáp:
Đã hỏi rồi, cũng đã cử người đi tìm người đó về đây. Nếu bức họa là do người đó che giấu thì đám thuộc hạ nhất định sẽ đòi về, tuyệt đối sẽ không để bức họa của phu nhân lọt vào tay người ngoài.

Thôi Trinh dặn dò:
Đi làm đi.


Không cần đầu.
Thôi Trinh hỏi thẳng:
Bức họa của Châu thì chỉ có một bức đó thôi à? Ngươi có từng vẽ bức nào khác cho ai khác nữa không?


Không có, không có!
Họa sự khẳng định chắc nịch:
Lúc trước nhà họ Châu cũng từng có người đến hỏi tiểu nhân cầu này, tiểu nhân nào dám làm như thế.

Người nhà họ Châu mà họa sư nhắc đến hắn là Châu thất gia, Thôi Trinh lạnh nhạt nhìn họa sư
Nhớ kỹ lời nói hôm nay, nếu để ta biết được ngươi có điều dối trá, thì đừng hòng chạy thoát.

Vương Tỉnh đáp:
Chắc là đã bị người ta lấy đi rồi, hay là đi hỏi thử Châu thất gia?
Cũng tốt hơn là cứ tiếp tục lần mò như thế này.
Thôi Trinh chợt nghĩ tới Ngụy Nguyên Kham, có lẽ là đã bị Ngụy Nguyên Kham đem đi rồi. Tuy giờ Ngụy Nguyên Kham đã lấy Châu Châu, nhưng hắn luôn cảm thấy Châu Như Quân chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Ngụy Nguyên Kham.
Nếu Ngụy Nguyên Kham đã biết đến hành vi của Châu tam lão gia, thì sẽ nghĩ cách đoạt lấy bức họa từ tay Cung vương, đợi khi nào gặp được Ngụy Nguyên Kham, hắn sẽ đích thân hỏi chuyện.
Họa sự biến sắc, gã đã đoán ra mục đích Định Ninh hầu tới đây hôm nay:
Hầu gia tha mạng, tiểu nhân... là do Châu tam lão gia dẫn tiểu nhân đến nhà họ Châu, sắp xếp cho tiểu nhân nhìn lén Chậu đại tiểu thư rồi vẽ lại thành tranh. Châu tam lão gia nói bức họa này là để dành cho nhà chồng của Châu đại tiểu thư, tiểu nhân tưởng là thật, sau này Châu tam lão gia sơ sểnh nói hớ, tiểu nhân mới biết bức họa này còn có công dụng khác, nếu tiểu nhân biết chuyện sớm hơn, tuyệt đối không dám...

Họa sư nói rồi quỳ sụp xuống, nếu như thật sự chọc giận vị Hầu gia trước mặt thì ngày tháng sau này gã sẽ không sống nổi mất. Thôi Trinh thản nhiên nói:
Đứng dậy đi! Vào trong nhà trước, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.
Họa sự nào dám chậm trễ, vội vàng mời Thôi Trinh vào phòng.
Thôi Trinh ngồi xuống, họa sư định chạy đi pha trà.
Hắn cất bước rời khỏi căn nhà, tung mình lên ngựa.

Đằng đẵng cả một đêm, trời cũng dần sáng.
Hầu gia...
Vương Tinh nhỏ giọng nói:
Chúng ta về Hầu phủ trước thôi, ngài cũng cần nghỉ một chút, vết thương trên người còn chưa hỏi hẳn.


Sắc mặt Hầu gia mấy hôm nay vẫn luôn không tốt, hắn rất lo lắng, nhất là lúc này, hai mắt Hầu gia đỏ ngầu, không còn sáng rõ như ngày trước đã.


Đi đến nhà của người trong phường một chuyến.
Thôi Trinh căn dặn thuộc hạ rồi thúc ngựa đi trước. Người trong phường có công điều tra rõ ràng chuyện của Trương thị, hắn nên đích thân tới gửi thù lao. Thôi Trinh đi thẳng một mạch đến căn nhà nhỏ của người trong phường, Vương Tinh đang định bước lên gọi cửa thì
cạch
một tiếng, cửa gỗ được mở ra.

Một ông lão tầm năm sáu mươi tuổi ngạc nhiên nhìn Vương Tinh, đang định lên tiếng thì tầm nhìn vô tình chạm phải gương mặt của Thôi Trinh ở cách đó không xa, ông lão lập tức cau mày lại:
Định Ninh hầu?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.