Chương 545: Cắt đứt.
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1968 chữ
- 2022-02-06 09:25:07
Nghe thầy thuốc Tôn nói vậy, Vương Tinh liền biến sắc, hắn vội vàng nhìn sang Thôi Trinh:
Hầu gia...
Không đợi Thôi Trinh l8ên tiếng, thầy thuốc Tôn đã lắc đầu:
Vào trong đi!
Nếu không phải ông đã gặp Châu Châu, biết được Như Quân chưa ch3ết thì ông còn lâu mới chịu khám bệnh cho Thôi Trinh, nhiều nhất cũng chỉ nhắc nhở hắn đôi ba câu là cùng.
Thôi Trin9h không từ chối, đi theo thầy thuốc Tôn vào trong nhà.
Đúng thế, đại ca, mau đi xem thử tẩu tẩu trông như thế nào.
Bên cạnh chợt xuất hiện thêm rất nhiều người, đều là nữ quyền trong tộc Thôi thị.
Nghe nói tẩu tẩu đẹp lắm, muội nói thật mà, trong kinh có ai không biết chứ? Tẩu tẩu không chỉ xinh đẹp mà còn tinh thông đủ loại cầm kỳ thi họa, nhất là đàn thất huyền, muội còn muốn xin tẩu tẩu dạy muội đây này.
Thật đến mức khiến hắn không dám chớp mắt, cứ khư khư nắm chặt cây thương gỗ trong tay.
Tiếng vòng sắt va đập vào nhau lại vang lên những tiếng
leng keng
.
Hầu gia, Hầu gia.
Yên ổn không dễ, hắn đi đến bước đường ngày hôm nay, muốn cầu một cuộc sống yên ổn mà khó khăn biết nhường nào! Thôi Trinh nhìn gương mặt bình thản mà thân thiện của Sùng Hoa trưởng lão, trong lòng chợt cảm thấy hoảng hốt.
Nếu như mọi thứ có thể làm lại từ đầu.
Có lẽ hắn vẫn còn cơ hội.
Sùng Hoa lấy ra một cây nến thắp lên rồi đặt lên trên bàn:
Cũng giống như cây nến này, một khi đã cháy thì không còn cơ hội quay đầu lại nữa, Thôi thì chú nên nhìn về phía trước.
Thôi Trinh bước lên kéo tay Châu Như Quân, bên cạnh truyền tới tiếng cười rộn rã, như thể đang cười hắn quá vội vàng, nhưng đồng thời cũng đang chúc mừng hắn.
Cưới vợ là chuyện hệ trọng cả đời, tạm thời buông gánh nặng trên vai xuống thì có sao?
Thôi Trinh nhớ tới khối sáp ong, muốn nói với Châu Như Quân chuyện của Châu Trạch Thừa, hắn thò tay vào trong ngực lần mò nhưng lại không thấy khối sáp ong đâu cả.
Đại ca nhìn đến ngây người kia.
Đây là mơ ư? Hoặc có thể đây chẳng phải mơ.
Châu Như Quân vẫn còn sống, hòn đá tảng đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống, khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Còn sống là tốt rồi, mọi chuyện đều có thể cứu vãn.
Nếu nó không muốn quay về nằm một chỗ thì đừng ép nó.
Giọng nói đem theo sự uy nghiêm truyền tới, Thôi Trinh quay đầu lại thì nhìn thấy cha.
Cha nhìn Thôi Trinh rồi gật đầu hài lòng:
Không tồi, cũng có chút khí thải đẩy, không hổ là con trai nhà họ Thôi ta.
Trong tiếng chúc mừng của hỉ nương, Thôi Trinh vén tấm khăn đội đầu màu đỏ ra.
Một đôi mắt trong veo lọt vào tầm mắt hắn, khuôn mặt của cô gái đó không biết vì sao lại có phần quen thuộc, thế nhưng hắn lại không nhớ ra đã từng gặp lúc nào.
Nhưng Thôi Trinh biết, đây không phải là Trương thị, nàng là Châu Như Quân.
Hầu gia, thuộc hạ lấy khăn cho ngài lau mặt nhé!
Giọng nói của Vương Tinh trầm thấp hơn thường ngày. Thôi Trinh định từ chối, nhưng lại cảm thấy cơ thể mệt nhọc, hơi thở nóng sực bất thường, xem ra hẳn ốm thật rồi. Lúc đi ra khỏi phủ, hắn còn cảm thấy không có gì đáng ngại, nhưng không ngờ lại đổ bệnh ở đây. Có thể là vì cảm thấy những chuyện nên làm đều đã làm xong nên thả lỏng thân thể, khiến bệnh khí ảnh hưởng tới tinh thần.
Đã làm phiền Tôn tiên sinh rồi.
Thôi Trinh nhìn ra địch ý trong mắt Tôn tiên sinh, nếu không phải vì cái tâm người thầy thuốc thì hắn đã chẳng thèm đoái hoài đến hắn. Khăn ấm áp lên mặt, giúp Thôi Trinh tạm thời khôi phục lại tỉnh táo, hắn muốn cáo từ Tôn tiên sinh, hắn không thể thật sự đổ bệnh ở đây được, bất kể thế nào cũng phải quay về Hầu phủ trước.
A di đà Phật.
Ngoài cửa truyền tới tiếng tụng kinh, Thôi Trinh ngẩng đầu nhìn. Một tăng nhân chậm rãi bước tới, mà vị tăng nhân này Thôi Trinh cũng có quen.
Sùng Hoa trưởng lão.
Năm đó sau khi an táng lão tăng ở biên cương, hắn đã đem kinh thư lão tăng để lại đến chùa Long Hoa. Hắn có qua lại với một vị tăng nhân ở trong chùa, vị tăng nhân đó tên hiệu là Sùng Hoa, thật không ngờ lại gặp lại ở nơi này.
Thôi Trinh đứng dậy hành lễ.
Những người trong phường khác ở trong căn nhà này đều ai làm 6việc nấy, ngoại trừ quản sự giúp thầy thuốc Tôn tiếp khách ra, những người khác đều không đến quấy rầy. Giờ người trong phườ5ng đã không còn giống với hồi Thôi Trinh gặp ở phủ Thái Nguyên, không chỉ có thêm nhiều người tới xin gia nhập mà quản lý còn rất có quy củ trật tự.
Thôi Trinh đi theo thầy thuốc Tôn vào trong phòng, lúc ngồi xuống ghế hắn mới phát hiện không biết ngực áo đã ướt đẫm từ bao giờ. Thầy thuốc Tôn đặt tay lên cổ tay của Thôi Trinh, nghiền ngẫm chốc lát rồi cau mày nói:
Rõ ràng bệnh nặng thế này rồi còn cứ cứng đầu.
Trên người sực mùi thuốc còn chạy nhảy khắp nơi không biết giữ gìn chăm sóc, thành bộ dạng này cũng là đáng đời.
Ảnh nền càng lúc càng sáng, mọi thứ trước mắt cũng dần trở nên rõ ràng, đó là một đội nên long phụng.
Thôi Trinh cúi đầu nhìn xuống người mình, toàn thân hắn đang mặc hỉ phục.
Hầu gia, đi mau lên! Đừng làm lỡ giờ lành.
Sùng Hoa đáp lễ:
Thôi thì chủ.
Thầy thuốc Tôn không để ý đến đại hòa thượng nên đại hòa thượng ghét lắm, gặp ông rồi thì cứ nhất quyết đòi đi cùng với ông, còn nói cái gì mà bệnh nào ông không chữa được thì cứ để đại hòa thượng giúp.
Gặp phải bệnh nhân nào đã vô phương cứu chữa thì đợi bệnh nhân đó qua đời, đại hòa thượng sẽ làm cho người đó một tràng pháp sự, khiến ông cứ có cảm giác như đại hòa thượng đang cố ý đi theo ông để hóa duyên. Ngụy tam gia tới đón ông, đại hòa thượng này cũng nằng nặc đòi đi theo. Đây mà là hòa thượng gì chứ, bảm còn chắc hơn keo da chó. Nhưng điều mà thầy thuốc Tôn không ngờ tới là, vị hòa thượng này lại có quen biết với Thôi Trinh.
Thiết thương truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Thôi ở trong tay cha múa lên oai dũng như hổ gầm.
Thôi Trinh nhìn theo bóng lưng của cha, cẩn thận quay đầu sang nhìn nụ cười vương trên khóe miệng của mẹ, tất cả đều giống như thật.
Tất cả đều là thật.
Trong phòng chỉ còn lại Thôi Trinh đối mặt với Sùng Hoa, Thôi Trinh nói:
Trưởng lão vẫn khỏe chứ?
Sùng Hoa gật đầu:
Bần tăng tùy tâm tự tại, Thôi thì chỉ có vẻ không khỏe lắm, không biết trong lòng có nút thắt nào khó giải chăng?
Thôi Trinh lắc đầu:
Làm phiền trưởng lão lo lắng rồi, chỉ là gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, không khỏi lao lực chút thôi.
Vậy thì tốt.
Sùng Hoa nói:
Phải biết rằng đời người rất dài, yên ổn không dễ.
Nhưng lúc này... Thôi Trinh nhìn ra ngoài cửa sổ, một tia nắng chiếu thẳng vào trong.
Đã muộn rồi.
Thôi Trinh tung chăn ra bước xuống giường, thay xong y phục liên cầm theo cây thương gỗ dựng ở góc nhà, hoang mang chạy ra ngoài sân. Cha chỉ có thể dành ra chút thời gian để chỉ điểm cho hắn, hắn không thể để cha chờ lâu sốt ruột. Hẳn men theo dãy hành lang dài chạy về phía hậu viện, khoảng cách không hề xa, nhưng bởi vì hắn chạy quá vội vàng mà thở hồng hộc. Cơ thể hắn trở nên yếu ớt như vậy từ lúc nào?
Tay mẹ đặt lên trán hắn, tay mẹ rất mềm mại.
Nhìn xem, vẫn còn nóng đầy này, mau quay về nghỉ ngơi đi.
Thôi Trinh không cử động.
Cái đứa trẻ này, sao lại bướng thế nhỉ?
Mẹ kéo tay hắn muốn lôi hẳn về.
Những Thôi Trinh vẫn không chịu động đậy.
Mẹ tỏ thái độ không vui:
Con trai nhà họ Thôi thì đã sao nào? Sức khỏe của con trai ta quan trọng hơn bất kỳ điều gì, nếu như bệnh của Trinh ca nhi mãi không khỏi, thì để xem ta sẽ tính sổ với chàng như thế nào.
Được rồi.
Tuy bề ngoài uy thế của cha vẫn không hề giảm bớt những giọng nói lại ôn hòa đi nhiều:
Trinh ca nhi bị ốm không thể luyện thường thì để nó ngồi bên cạnh, ta luyện một lần cho nó xem.
Người dưới bê ghế đến, Thôi Trinh ngồi xuống cùng với mẹ, nhìn cha cầm thiết thương lên.
Hình như Thôi Trinh nghe thấy có người đang gọi hắn, cảnh tượng trước mắt biến mất, tất cả lại quay về một màu đen kịt, hắn cố gắng mở mắt ra.
Cuối cùng cũng lấy lại được một chút tỉnh táo, hắn lờ mờ nhìn thấy ánh nến.
Đó là... ngọn nến Sùng Hoa trưởng lão đặt ở trên bàn.
Trinh ca nhi.
Một tiếng nói truyền tới từ đằng sau, Thôi Trinh quay đầu lại nhìn thấy mẹ. Mẹ mặc một bộ váy màu hồng cánh sen, tóc búi tròn, xinh đẹp rực rỡ. Thôi Trinh đứng ngẩn ra tại chỗ.
Trinh ca nhi...
Trên mặt mẹ hiện ra vẻ lo lắng:
ốm rồi thì phải nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay không cần luyện thương nữa, sức khỏe mới là quan trọng nhất.
Thôi Trinh vẫn đờ đẫn nhìn mẹ, không biết nên nói gì.
Đại ca đi mau đi.
Thôi Trinh cảm thấy bản thân như bị đẩy về phía trước, trong tay hắn vốn đang cầm cây thương gỗ, giờ đây lại biến thành một cái đòn cân.
Thỏa lòng thỏa nguyện.
Trưởng lão nói rất đúng, Thôi Trinh nhìn cây nến kia, định đứng dậy nói lời cảm tạ sùng Hoa, nhưng trước mắt hắn đột nhiên tối đen.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai truyền tới tiếng vòng sắt va vào nhau chói tai.
Thôi Trinh bừng tỉnh giấc, đã mấy giờ rồi? Có phải đã đến lúc luyện thương rồi không? Từ sau khi hắn bắt đầu luyện võ đều sẽ trở dậy vào giờ Dần, trước nay chưa từng dậy muộn.
Thầy thuốc Tôn bắt mạch xong, quay sang nhìn Thôi Trinh:
Thôi hầu bị thương vào nội phủ, vết thương đã bắt đầu thối rữa, tuy ta tra ra được bệnh căn, nhưng thương tổn kéo dài đã quá lâu, không chắc có thể trị khỏi, Thôi hầu có thể mời thầy thuốc khác.
Thôi Trinh trả lời không do dự:
Mong Tôn tin sinh kế cho đơn thuốc.
Thầy thuốc Tôn nói:
Ta đi sắc thuốc trước, rồi mới giúp ngài xử lý vết thương.
Nói rồi ông đứng dậy, dẫn theo đồ đệ đi ra khỏi phòng.
Sáp ong đi đâu rồi?
Leng keng
, lại là tiếng vòng sắt trên cây thương gỗ va đập vào nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.