Chương 546: Nuối tiếc


Không phải Thôi Vị đã chết rồi sao? Bị chính tay hắn giết chết.

Nhưng giờ phút này Thôi Vị lại sống sờ sờ bên cạnh hắn.
Thôi Trinh hoang mang đờ đẫn, một lúc sau chỉ nghe thấy tiếng hoan hô vang dội.
Thôi Trinh phóng mắt nhìn về phía kinh thành, nhưng lúc này mọi thứ trước mắt đều đã tan đi, chỉ có một bóng người đang đứng cách hắn không xa.
Đó là Châu Như Quân.
Quân địch rút lui, tướng sĩ Đại Chu dồn lên như thủy triều, xông tới chém giết quân địch đang tháo chạy trong hoảng loạn. 9

Đại ca, chúng ta thắng rồi!

Máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ y sam hắn, nhuộm đỏ cả lưng ngựa. Thôi Trinh nghe thấy giọng mình khàn đi:
Chúng ta thắng chưa?
Phó tướng gật đầu:
Thắng rồi, Lương vương bị bắn chết rồi.

Tốt, vậy thì tốt.

Bảo vệ được kinh thành rồi, bảo vệ được Đại Chu rồi, cũng bảo vệ được gia đình và những người hắn yêu thương rồi.
Thôi Trinh đút cháo ngô cho mẹ ăn.
Mẹ khẽ cười nói:
Được rồi, mẹ ăn no rồi, mau đi xem vợ con thế nào đi, khoảng thời gian này cũng may nhờ có A Quân quản lý nhà cửa, nó vừa phải xử lý chuyện trong nhà, còn phải chăm sóc cho mẹ và Tương ca nhi.

Hắn mỉm cười khi ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang đỏ lên vì khóc này, đứa trẻ bé xíu được ôm trong lòng dỗ dành thì ra sẽ trông như thế này, cơ thể nhỏ bé nhưng lại dồi dào sức sống bên trong.
Kế thừa và tiếp nối huyết mạch của hắn.
Nàng không kìm được phì cười thành tiếng:
Thì ra Hầu gia cũng thèm những thứ này.

Một khay bánh đậu đỏ được đem tới, Thôi Trinh muốn giơ tay ra nhận, nhưng ngón tay còn chưa chạm được vào thì lồng ngực chợt đau nhói, mồ hôi lạnh ngay lập tức tỏa ra chảy từ trên trán xuống.
Thôi Trinh cố hết sức giục ngựa chạy tới, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng hắn, khiến hắn bị sặc mà họ liên tục, tầm nhìn của hắn bắt đầu mờ dần.
Con đường này rõ ràng rất gần, nhưng dường như hắn lại đi vô cùng chậm. Hắn nghe thấy tiếng thở gấp gáp mà yếu ớt của mình.
Hắn muốn ăn.

Đem cả bánh đậu đỏ nàng vừa ăn qua đây cho ta nếm thử.

Có lẽ là nhìn ra hắn thật lòng muốn trong Thôi Tương, nàng mới chịu thôi, nàng cầm một miếng bánh đậu đỏ trên bàn lên ăn, má hồng hơi phồng lên, đôi mắt long lanh phát sáng, chỉ là một miếng bánh đậu đỏ thôi mà, ngon đến vậy sao?

Hầu gia nhìn thiếp như vậy là có chuyện gì sao?

Dường như hắn có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, hắn lại cúi đầu xuống nhìn, không biết từ lúc nào hắn lại mặc khôi giáp, bộ giáp này nặng tựa ngàn cân, đè hắn không thở nổi.
Không chỉ lồng ngực đau đớn mà bên mạn sườn còn có màu tươi đang không ngừng chảy ra, hắn có thể cảm nhận được lồng ngực mình đang phập phồng yếu ớt.
Đôi mắt Thôi Vị không còn trong vắt như trước nữa, giống như bị phủ một lớp sương mù, nhìn rất chán nản:
Chỉ mong triều đình không liên đới tới những người khác trong nhà họ Thôi.

Nói rồi vẻ mặt Thôi Vị trở nên vừa bị thương vừa thân thiết:
Đại ca, đệ đi rồi, mẹ và nhà họ Thôi đành phải nhờ cậy đại ca, đệ..


Hầu gia có ăn không?

Thôi Trinh ngẩn ra, hơi nóng bốc lên làm mờ khuôn mặt của nàng, nhưng lại khiến đôi mắt nàng càng thêm sáng ngời.

Không ăn thì ta đem đi nhé.


Ăn, ăn chứ.

Thôi Trinh không khỏi ngạc nhiên:
Tương ca nhi?


Sao thế?
Mẹ dở khóc dở cười:
Đánh trận đến u mê luôn rồi à, đến con của mình cũng quên rồi hay sao? Con trưởng của con đấy, Thôi Tương đấy.
Thôi Trinh cúi đầu nhìn bát cháo ngô trong tay mình, trước mắt chợt xuất hiện một hồi sóng gợn lăn tăn, bát cháo ngô không thấy đâu nữa, thay vào đó là một cái bọc tã. Nhìn bọc tã bé xíu, Thôi Trinh nhíu mày, từ tận đáy lòng trào dâng sự sợ hãi.
Nàng dường như không thể tin nổi:
Hôm nay Hầu gia làm sao thế? Không phải bình thường Hầu gia vẫn nói chỉ ôm cháu không ôm con à?


Không sao.
Thôi Trinh nói:
Để ta giữ cho, nàng nghỉ ngơi một lát đi.
Sao hắn lại nói những lời hồ đồ như vậy, cốt nhục của mình sao lại không thương?
Hắn sắp chết rồi ư?
Thôi Trinh ngẩng đầu, trước mắt hắn lại là chiến trường khốc liệt, chỉ có điều lần này hắn đang ở trong kinh thành, nhìn quanh một lát có thể nhận ra được bọn họ đã thắng rồi.
Lưng Thôi Vị còng xuống, toàn thân toát lên sự chán chường không nói nên lời:
Đại ca, đệ thật sự không biết đó là Lương vương, đệ đã bị cữu cữu và Trường thị lừa, ai mà ngờ được Lương vương vẫn còn sống...

Thôi Trinh nhìn Thôi Vị, vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng không ai biết rằng trái tim hắn đang run rẩy:
Đệ đã giúp Lương vương làm những gì?

Thôi Trinh nắm lấy vai Thôi Vị, tay hắn dùng hết sức lực, muốn chống đỡ Thôi Vị, cũng muốn chống đỡ chính mình.

Thôi Vị!
Đôi mắt Thôi Trinh nóng bừng:
Ta sẽ cầu xin hoàng thượng cho chúng ta cơ hội lấy công chuộc tội, chỉ cần có thể giúp triều đình vạch trần kế hoạch của Lương vương thì sẽ giữ được tính mạng cho đệ. Đệ cũng không thể cứ tiếp tục giấu giếm mãi, hãy nói hết những điều để biết ra đi, đừng có mong chờ vận may.

Thôi Vị kinh ngạc:
Như thế sẽ làm liên lụy đến đại ca mất, đại ca không thể vì chuyện này mà mất đi tước vị và chiến công bao năm được, còn có Vệ sở Đại Đồng...

Thôi Trinh nói:
Những điều đó chỉ là vật ngoài thân, hôm nay có ngày mai mất không có gì phải tiếc cả. Chỉ cần đệ chưa từng làm ra chuyện đại gian đại ác nào đối với Đại Chu, chỉ cần đệ vẫn chưa bước qua ranh giới đó, thì đại ca vẫn có thể cứu đệ

Xứng đáng.
Đây là kết quả tốt nhất.

Không sao.
Hắn lại nói.

Hầu gia hơi lạ đấy.
Mặt nàng hơi đỏ lên, nàng đi ra ngoài, nhưng mà rất nhanh lại quay trở lại, trong tay bưng một bát mỳ nóng hổi.

Quân địch rút rồi!


Quân địch rút r3ồi!

Thôi Trinh giơ tay chỉnh lại mũ giáp cho Thôi Vị.
Cảnh tượng trước mắt lại chầm chậm thay đổi, trời tối dần đi, màn đêm bao trùm lên mọi thứ. Vẫn là Bắc Cương, nhưng lúc này Thôi Vị lại quỳ trước mặt hắn.

Nhìn trẻ con khóc mà còn cười được thì cũng chỉ có Hậu gia thôi.

Một đôi bàn tay muốn ôm lấy Thôi Tương khỏi vòng tay của hắn, hắn xoay người né tránh, khiến nàng vồ hụt.
Trong bọc tã bé xíu này đã từng là những đứa con đích, con thứ đã ngừng thở của hắn, chúng nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, dường như chỉ cần là con của hắn thì sẽ mãi mãi không thể sống tiếp được.
Thôi Trinh đang suy nghĩ thì cái bọc ta trong lòng khẽ động đậy, cùng lúc đó truyền ra tiếng khóc của trẻ con. Tiếng khóc kinh thiên động địa. Cho đến tận lúc này Thôi Trinh mới sực tỉnh, đây là con của hắn. Đúng thế, những chuyện hắn trải qua trước đây chỉ là một cơn ác mộng, giờ đây đã bị tiếng khóc vang dội này xua tan hoàn toàn.
Thôi Vị lau vết máu văng lên trên mặt, đôi mắt trong veo mà sáng ngời, một tia sáng mặt 6trời rơi trên người Thôi Vị, phủ lên toàn thân hắn ta một lớp vàng kim, sự huy hoàng chói mắt ấy mới là màu sắc mà Thôi Vị đáng có đư5ợc.
Cao lớn, tự tin, bất kể lúc nào cũng giữ được tôn nghiêm.
Không, không, hắn không hề muốn vậy. Thôi Trinh kiên quyết muốn hất văng những suy nghĩ trong đầu, hắn lại nhìn Thôi Vị lần nữa, kiên định nói:
Đại ca có thể cứu đệ.
Nước mắt Thôi Vị yên lặng lăn xuống gò má.
Thôi Trinh giơ tay ra chùi đi:
Khóc gì chứ? Đừng làm mất mặt nhà họ Thôi.

Hắn muốn cứu Thôi Vị, hắn nhất định phải cứu Thôi Vị, chỉ cần mọi chuyện chưa đến mức không cách nào cứu vãn, thì hắn vẫn có thể nghĩ cách kéo Thôi Vị ra khỏi vũng bùn này.
Bày tay Thôi Trinh nắm chặt, trước mắt chợt hiện ra cảnh hẳn đầm mũi thương sắc nhọn vào người Thôi Vị, máu tươi bắn ra tung tóe, thứnóng rãy ấy là máu của người thân nhất đối với hắn.
Những chiếc vòng sắt va đập vào nhau lại phát ra tiếng
leng keng
.
Lần này Thôi Trinh ngồi bên giường mẹ, hắn nhìn mẹ tiều tụy:
Mẹ, người vẫn khỏe chứ ạ?

Mẹ không sao, chỉ lo lắng cho huynh đệ các con thôi, giờ đây nhờ long ân của hoàng thượng, cho nhà họ Thôi cơ hội sửa chữa, mẹ cũng yên tâm rồi.

Thôi Vị lắc đầu:
Đệ chỉ giúp cữu cữu che giấu chuyện tựý mua bán ngựa chiến và nghe lời Trường thị lén đi gặp Đàm Định Phương vài lần.

Thôi Trinh nói gần như không hề suy nghĩ:
Đệ theo ta về kinh bẩm báo sự thật với triều đình.

Thôi Trinh thở phào, hắn thắng rồi, hắn vẫn là Thường Thắng tướng quân.

Tướng quân.
Tiếng nói của phó tướng truyền tới. Thôi Trinh ngẩng đầu nhìn thấy ánh lệ trong mắt phó tướng, lúc này hắn mới nhìn xuống thân mình, một thanh đoản đạo cắm trên bụng hắn, lưỡi đao vừa vặn men theo khối giáp nứt vỡ đâm sâu vào bên trong, làm nội phủ của hắn trọng thương.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.