Chương 547: Về nhà


Thôi Trinh không biết mình đã bị nhấn chìm trong bóng tối tĩnh mịch bao lâu, cuối cùng hắn cũng nghe thấy bên cạnh có người nó8i chuyện, chỉ có điều giọng nói đó dường như rất xa hắn.

Đã mấy lần hắn muốn mở mắt ra, nhưng có dùng hết sức cũng kh3ông làm được, cuối cùng lại chìm vào hôn mê, cứ thế lặp đi lặp lại, cuối cùng có một ngày, dường như hắn nghe thấy tiếng cha 9nói:
Đã ngủ đủ chưa, đến lúc phải dậy rồi.

Trâu Tương cắn chặt môi, ngăn không cho mình phát ra tiếng nức nở.
Thôi Trinh nói tiếp:
Con cũng không muốn ta chết có đúng không? Ta nghe thấy con gọi ta là cha.

Lần này không còn tiếng vòng sắt vang lên
leng keng
nữa, tất cả đều là sự thật.

Vương Tinh...
Thôi Trinh dặn dò:
Ngươi nói với Châu Trạch Sênh, ta đồng ý cho Châu đại tiểu thư dọn ra khỏi mộ tổ nhà họ Thôi, nhưng phải đợi sau khi ta khỏi bệnh, ta sẽ đích thân khiêng quan đưa về nhà họ Châu.

Thôi Trinh hỏi:
Muốn ăn gì? Đi mua một ít mà ăn.

Thôi Tương được cho phép, nhảy vội xuống xe ngựa.
Thôi Trinh dõi mắt nhìn ra bên ngoài, bỗng dưng hắn nhớ có một lần trở về từ Đại Đồng đi qua phố Tây, từng thấy một thiếu nữ mua bánh đậu đỏ ở bên đường.
Như thể không chờ được đến lúc về nhà rồi mới ăn, thiếu nữ vén mũ mạng ra nhét bánh đậu đỏ vào miệng.

Không chết được đâu...
Thầy thuốc Tôn châm cứu xong, ôm theo thùng thuốc rời đi, dặn dò quản gia nhà họ Thôi:
Ta phải về ngủ một giấc đây, có chuyện gì thì đi tìm thải y, đừng có đến tìm ta đấy.

Quản sự nhà họ Thôi cảm tạ rối rít.
Có Lâm lão thái gia, di phụ, di mẫu, Châu Châu, còn có thầy thuốc Tôn, Mạc chân nhân ở Thượng Thanh quán, thái y trong cung, mọi người đều đang tất bật bên cạnh hắn. Thầy thuốc Tôn châm cứu cho hắn,
thời gian hơn tỉnh táo cũng càng lúc càng dài.
Trâu Tương ngập ngừng giây lát nhưng rồi vẫn cẩn thận trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh Thôi Trinh. Giữa hai cha con vẫn còn hơi lạ lẫm, Trâu Tương có người nằm một góc, không nói lời nào.
Bàn tay Thôi Trinh khẽ khàng đặt lên đỉnh đầu Trâu Tương:
Con có mơ thấy dưỡng mẫu của mình không?

Kể từ lúc đó, Lâm phu nhân đã cho người cất hết tất cả những vật có thể nhét vào lỗ mũi đi.
Nghĩ đến những việc này, Lâm phu nhân không kìm được mà thầm thở dài. Thuần ca nhi vội vã ra đời giữa lúc kinh thành đại loạn, rõ ràng là một đứa trẻ không yên phận, tương lai chắc chắn sẽ khiến bà phải lo lắng, sao điểm này chẳng giống Châu Chấu tí nào vậy nhỉ?
Có lẽ người đối mặt nạ em bé đó chính là cô gia, phu nhân không nỡ cho đại tiểu thư xuất giá, ngày nghĩ gì đêm mơ nấy nên mới mơ thấy bị người khác cướp mất. Cô gia cưới đại tiểu thư thì chẳng phải là
cướp mất
sao?
Thì ra trong lòng của phu nhân, cô gia... thật thà chất phác đến mức đó. Trần ma ma nói như vậy, cõi lòng Lâm phu nhân thoải mái hơn nhiều:
Mau giúp ta nghĩ xem tiếp theo chúng ta nên làm việc gì đây?

Thôi Trinh muốn giơ tay ra chạm vào
Châu Như Quân
, nhưng lại thấy nàng quay lưng rời đi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng, cuối cùng từ từ đi ra khỏi tầm mắt của hắn.
Không gặp lại nữa.
Đây cũng xem như đã giải quyết được một chuyện lớn. Nghĩ tới Châu Như Quân ở trong giấc mơ, trước nay hắn chưa từng gặp Châu Như Quân, sao lại có thể mơ đến dung mạo của nàng? Hoặc có lẽ hắn chỉ đang nhận bừa một cô gái nào đó mà hắn từng quen thôi.
Mùng mười tháng chín, Định Ninh hầu Thôi Trinh dắt trưởng tử Thôi Tương, đưa quan tài Châu Như Quân về tộc Châu thị.
Cố Minh Châu gật đầu.
Nói dứt lời, Lâm phu nhân nhìn những vật dụng được chuẩn bị trong phòng, cuối cùng cũng có thể yên tâm được:
Lát nữa phải nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải bận rộn cả ngày nữa.

Thuần ca nhi nhanh chân nên tay cũng nhanh, lúc chơi đùa bên trong phòng cùng bà, chẳng biết làm cách nào mà lấy được cả viên trân châu, sau đó lại nhét vào bên trong lỗ mũi, may mà Châu Châu có mặt
nhà, cô đẩy mũi thằng bé một cái cuối cùng cũng lấy được viên trân châu ra. Thuần ca nhi nhìn viên trân châu ấy vỗ tay cười thích chỉ, thật tình không biết là cậu bé đã khiến bà sợ toát cả mồ hôi hột, nếu như hít viên trân châu đó vào thì không cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ như thế nào.
Bộ dạng nghịch ngợm ấy vừa hay lọt vào mắt hắn, ánh mắt linh hoạt, làn da trắng sứ hơi ửng đỏ, hắn rất ít khi để ý đến dung mạo của con gái, nhưng thời khắc ấy lại khiến hắn sững sờ, đợi đến khi hắn hoàn hồn thì thiếu nữ đã hòa vào đám đông, hắn vội vàng vào cũng nên cũng quên bẵng đi chuyện này.
Có lẽ là vì nghe nói Châu Như Quân mỹ mạo vô song, cho nên hắn mới đem hình ảnh kinh diễm khó quên trong trí nhớ của mình gắn lên người Châu Như Quân.

Nhưng còn có một chuyện ta có thể làm tốt, đó là nuôi dưỡng con thành người, giao nhà họ Thôi lại cho con.


Ta không thể tiếp tục để lại nuối tiếc nữa.

Khoảng thời gian này vì lo lắng cho Thôi Trinh mà Trâu Tương ăn không ngon ngủ không yên, nhìn thấy Thôi Trinh đã khỏe lại thì cũng thấy yên tâm, nằm một lúc thì thấy mí mắt nặng trĩu, chỉ một lát sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Nghe thấy tiếng thở đều đều ngay bên cạnh, Thôi Trinh khe khẽ vỗ lên vai cậu, cuối cùng cũng có một chuyện viên mãn.
Thầy thuốc Tôn y thuật cao minh, đến tối hôm đó Thôi Trinh đã có sức để nói chuyện, hắn khàn giọng nói với mọi người xung quanh:
Ta không sao rồi.
Đám Vương Tinh vui đến mức khóc òa lên:
Hầu gia còn phải chịu khó dưỡng thương, không thể chủ quan.
Thôi Trinh gật đầu, coi như hắn đã dạo quanh Quỷ Môn quan một vòng, sao có thể không biết?
Ngày hôm sau Thôi Trinh nhìn thấy bên cạnh giường mình có một bóng người bé nhỏ, đó là Trâu Tương.
Tương ca nhi.
Thôi Trinh gọi.
Vương Tỉnh tuân lệnh đáp lời.
Thôi Trinh nhắm mắt lại, so với ở lại nhà họ Thôi thì chắc Châu đại tiểu thư sẽ muốn quay về bên cạnh cha mẹ hơn. Trước đây những thứ vinh hoa, cúng viếng mà hắn cho là tốt chỉ là ý nguyện của một mình hằn mà thôi, trải qua chuyện lần này cuối cùng hắn cũng đã hiểu, so với việc khiến Châu đại tiểu thư phải chịu thiệt thòi thì hắn mong có thể thuận theo tâm ý của nàng.
() Phó phòng: Một trong những lễ tiết của việc kết hôn, ý chỉ việc nhà gái đến nhà trai chuẩn bị tân phòng trước khi lễ cưới diễn ra khoảng một hai ngày.
() Toàn Phúc phu nhân: Ý chỉ người may mắn trên có cha mẹ, dưới có đủ nếp tẻ, vợ chồng hạnh phúc, anh chị em sống hòa thuận với nhau. Theo tục kết hôn dân gian, trong hôn lễ phải có toàn phúc phu nhân lo liệu một vài việc để cầu mong đôi trai gái vừa kết hôn tương lai được cát tường như ý.
Cố Minh Châu chiều theo ý của Lâm phu nhân, hai người cùng nhau bước vào trong phòng, cô có thể nhận ra mẹ vô cùng lo lắng, giống như thể sợ có chỗ nào đó không được hoàn hảo vậy. Hai người bước vào khuê phòng của Cố Minh Châu, Lâm phu nhân nhìn tay áo bào đỏ chót mắc trên giá áo, bà nắm chặt tay con gái hơn, trong lòng vừa vui mừng, lại vừa thấy không nỡ.

Đêm nay còn phải phố phòng nữa, sáng sớm ngày mai cô gia sẽ đến tông miếu lễ bái, lúc đó con cũng phải thức dậy rửa mặt chải đầu. Đến khi ấy toàn phúc phu nhân sẽ đến.
Lâm phu nhân mỉm cười nhìn Châu Châu:
Đừng lo lắng, mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con.

Ngay sau đó hắn nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị nhưng không kém phần qua6n tâm của cha, vẻ mặt dịu dàng của mẹ, sau đó là Thôi Vị, và còn...
Một tia sáng chói mắt rọi vào mắt hắn, đó là một5 cô gái, Châu Như Quân.
Trâu Tương gật đầu.
Thôi Trinh nói:
Lúc ta hôn mê đã mơ thấy tổ phụ con, mơ thấy tổ phụ con dạy ta luyện thương, ta còn có rất nhiều điều tiếc nuối, không phụng dưỡng song thân cho tốt, không cứu được Châu đại tiểu thư, không ngăn cản được thúc thúc của con, còn hại chết mẹ con, những điều này ta đều không thể bù đắp được nữa rồi.


Thôi Trinh, huynh không còn nợ ta nữa rồi.


Thôi Trinh, huynh không còn nợ Châu Như Quân nữa rồi.

Cha mẹ và Thôi Vị mờ dần, cuối cùng tan đi như một làn khói mỏng, còn hình ảnh Châu Như Quân lại càng lúc càng chân thực, càng lúc càng rõ ràng.
Giống như một người đang thật sự còn sống sờ sờ trước mặt hắn.
Đôi mắt thâm trầm của Thôi Trinh vụt qua ý cười, Trâu Tương liền hiểu ra ngay:
Ông nói dối, ông lừa tôi! Ông không nghe thấy gì đúng không?

Trâu Tương nói lời oán trách nhưng vẫn không rời đi, cậu lại nằm xuống.
Một đứa bé và một con gà đuổi bắt nhau trong sân vườn cả ngày, Thuần ca nhi vừa chạy vừa ngã trông giống hệt con khỉ dính bùn đất, nhưng lại không hề từ bỏ, hôm qua cuối cùng Thuần ca nhi cũng chiến thắng, vặt được một sợi lông của Tiểu Bạch.
Không để ý đến con trai nữa, Lâm phu nhân kéo tay Châu Châu, vừa định nói thì chợt nhớ ra điều gì đó:
Sau khi cát phục được chỉnh sửa, con đã thử lại lần nữa chưa?

Trâu Tương lại nói:
Trên... người ông có nhiều vết thương lắm, ta đều thấy cả rồi.
Thôi Trinh không lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi.

Ông... liệu có chết nữa không?
Cuối cùng Trâu Tương cũng nói ra câu hỏi mình muốn hỏi nhất.

Ông không lừa ta chứ?


Không lừa con đâu.

Thôi Trinh khẽ mỉm cười, rốt cuộc hắn vẫn hoàn toàn không biết chút gì về Châu Như Quân cả.
Thôi Tương cầm đồ ăn quay lại. Thôi Trinh thu hồi suy nghĩ, nhìn Thôi Tương:
Đi thôi, về nhà.

Ngày hai mươi sáu tháng chín, Châu Như Quân được mai táng bên cạnh phu thê Châu Trạch Thừa.
Làm xong chuyện này, Thôi Trinh dẫn Thôi Tương trở về kinh thành, lúc hai cha con đi qua phố Tây, Thời Tương nhìn đồ ăn bày tràn lan hai bên đường mà không khỏi nuốt nước miếng. Đã lâu lắm rồi không gặp cô mẫu Châu Châu, cậu hơi thèm đồ ngọt do chính tay cô mầu làm.
Tuy Châu Châu thích chạy lung tung bên ngoài nhưng chỉ theo chân Mạc chân nhân khám bệnh cho người bệnh, hoặc vào trong cung trò chuyện với Hoàng hậu nương nương mà thôi, chẳng gây ra ra chuyện gì to tát cả.
Cùng một mẹ sinh ra nhưng lại khác nhau đến thế.
Không nợ ư? Thôi Trinh muốn nói, liệu hắn còn cơ hội để bù đắp không?
Đại tiểu thư, lần này Hầu gia tỉnh lại rồi.


Ta đi tìm sư phụ.

Quả nhiên buông tay như thể giúp Thuần ca nhi tiến bộ được nhanh hơn, bây giờ đôi chân bé xíu chạy nhanh như bay, những ma ma tuổi tác hơi cao đều không đuổi kịp.
Ca nhi khỏe mạnh là chuyện tốt, song cũng có điểm không hay.
Trâu Tương nghe thấy câu này thì bật dậy, kinh ngạc nhìn Thôi Trinh:
Ông... ông nghe thấy à? Ông nghe thấy ta nói gì ư?

Cậu nói cậu không oán hận cha nữa, chỉ cần cha có thể sống tiếp, những lời này cha đều nghe thấy hết rồi ư?
Thôi Trinh chợt thấy cay cay mắt, hắn nở một nụ cười, giống như cha từng cười nhìn hắn:
Giờ thì không đầu... chỉ là ta hơi mệt thôi.

Vành mắt Trâu Tương lập tức đỏ lên, nhưng cậu bé vẫn quật cường nhìn Thôi Trinh:
Trước khi mẹ ta qua đời cũng nói hệt như vậy, bà nói bà mệt rồi, ngủ một giấc là hết, nhưng bà mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.


Mẹ yên tâm...
Cố Minh Châu cười đáp:
Thuần ca nhi đuổi theo Tiểu Bạch rồi.

Bây giờ Tiểu Bạch và Nguyên Tiêu đã trở thành bạn chơi thân thiết nhất của Thuần ca nhi. Nguyên Tiêu tính tình ngoan ngoãn nên còn đỡ, cho dù cậu bé sờ mó thể nào cũng chẳng vùng vẫy. Tiểu Bạch thì khác, khi thể bừng bừng, hùng dũng oai vệ chàng ghẹo Thuần ca nhi.
Cố Minh Châu gật đầu:
Thử rồi, mẹ yên tâm.

Lâm phu nhân hơi lo lắng:
Để mẹ vào phòng con kiểm tra lại xem xem còn thứ gì chưa chuẩn bị ổn thỏa không.

Thuần ca nhi vểnh mông chạy nhanh như bay, Lâm phu nhân hơi ngây người, quay đầu nhìn Châu Châu:
Thằng bé định làm gì thế?

Vẫn chỉ con gái biết nghe lời, nhìn thấy con gái là bà thoải mái hơn nhiều.
Thôi Trinh biết Trâu Tương đang nói đến Trâu Lâm thị.

Ta sẽ không đầu...
Thôi Trinh nghiêm túc nhìn Trầu Tương nói:
Ta sẽ sống, ta còn phải dạy con thương pháp nhà họ Thôi... còn phải dạy con cưỡi ngựa bắn cung... còn rất nhiều chuyện phải làm nữa.

Lâm phu nhân quỳ xuống, dang tay đón lấy Thuần ca nhi.

Bịch
một tiếng, cậu bé nhào vào trong lòng Lâm phu nhân, sau đó hôn cái
chóc
lên mặt bà. Lâm phu nhân đang định trò chuyện với con trai thì cậu bé lại uốn éo người, vùng vẫy hòng tránh khỏi người bà và chạy hướng về phía sau.
Trâu Tương không ngờ Thôi Trinh lại tỉnh lại, bất giác muốn quay người rời đi, nhưng cuối cùng cậu vẫn dừng bước, mím môi rồi mới quay sang nhìn hắn:
Ông... đã đỡ hơn chút nào chưa?
Hình như Trâu Tương hơi gầy đi, là vì lo lắng cho hắn ư?
Thôi Trinh nói:
Đỡ nhiều rồi.

Nghe đến đây Trâu Tương không kìm nén nổi nữa, nước mắt tuôn ra như suối, nhưng cậu lập tức dùng tay áo che lại.
Thôi Trinh khó khăn di chuyển cơ thể, muốn an ủi Trâu Tương, nhưng rốt cuộc thể lực không cho phép, hắn vỗ vỗ lên lên mép giường:
Tương ca nhi, con qua đây nắm, ta có lời muốn nói với con...

Một giấc mơ dài, dường như đã có được mọi thứ, nhưng lại dường như chỉ trong phút chốc đã không còn lại gì.
Lần này Thôi Trinh không ngất đi nữa, hắn đã có thể phân biệt được những ai đang vây quanh giường mình.
Trần ma ma còn chưa kịp đáp lời đã nhìn thấy đại tiểu thư và đại gia bước về phía bọn họ.
Tuy lúc sinh ra đại gia không đủ tháng nhưng nhờ ăn khỏe nên lớn cũng nhanh, chưa được một tuổi đã có thể chập chững bước đi, cho dù bất cẩn té ngã cũng không khóc, bị nhũ mẫu bể lên còn tỏ ý không vui, đạp đạp đôi chân bé xíu, khăng khăng muốn tự bước đi. Lâm phu nhân vốn muốn đưa tay ra đỡ những cha lại cảm thấy như vậy rất tốt, một ca nhi không thể yếu ớt qua được.
Cố Minh Châu ngồi xuống cùng với Lâm phu nhân, tựa đầu vào bả vai bà:
Cha mẹ chuẩn bị xong xuôi cả rồi à?
Cõi lòng Lâm phu nhân nhói lên, lẽ nào Châu Châu nhận ra sự không nỡ của lão gia và bà rồi sao? Rõ ràng đến thế ư?
Chuẩn bị xong xuôi rồi, cuối cùng cũng có một ngày con gái phải xuất giá thôi.
Lâm phu nhân cười đáp:
Bây giờ hơi không nỡ nhưng nghĩ đến chuyện sau này con làm chủ mẫu, có con cái quây quần, mẹ lại cảm thấy vui.


Cố Minh Châu dang tay ôm lấy Lâm phu nhân. Đúng là như thế. Có điều may mà người cô cưới là Ngụy đại nhân, không phải lo lắng thấp thỏm không yên giống như hội làm Châu Như Quân, hơn nữa những tháng ngày sau này còn tràn ngập mong đợi nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.