Chương 548: Không khí vui mừng



Khánh vương gia, mời ngài về cho.
Nội thị tiến lên hành lễ:
Thượng thư Bộ Công, Thượng thư Bộ Hộ, Tri phủ phủ Tùng Giang đều ở đây, tạm thời sợ là8 không thể tan sớm được.


Lão Khánh vương cau mày đáp:
Ta có việc gấp.


Nội thị nói với vẻ khó xử:
Bên phía phủ Tùng Giang đang bàn3 luận chuyện dẫn nước tưới tiêu và nạo vét đường ống nước, đây là những việc quan trọng nhất trong năm nay. Hôm qua với hôm nay công chúa Hoài Nhu đề9u gửi lệnh bài xin tiến cung nhưng Hoàng hậu nương nương không hề gặp. Ngài xem... hôm khác quay lại có được không?

Lão Khánh vương chết tiệt, không ngờ ông ta lại giúp Ngụy thị đưa con ra khỏi cung, thảo nào bao nhiêu năm nay Ngụy thị lại cam tâm tình nguyện cẩm túc trong cung Khôn Ninh, bởi vì Ngụy thị đã có mưu tính từ trước, tỏ vẻ yếu thế để bảo vệ Ngụy Nguyên Kham.
Bà ta hoàn toàn chẳng hay biết gì, để Ngụy thị quay mình xoay mòng mòng.
Khương thị bỗng bật cười:
Ngươi nói có kì lạ không? Người còn lại cuối cùng lại là con trai của bà ta.
Cung nhân vội vàng tiến lên trước che miệng Khương thị:
Nương nương cẩn thận bị người khác nghe thấy đấy.

Nhà họ Ngụy.
Lý thải phu nhân và Viên phu nhân đi theo nữ quyền nhà họ Cố trải giường, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi ngày mai đi đón dâu mà thôi. Lý thái phu nhân cười toe toét, cuối cùng cũng đợi được ngày này thì làm sao bà không vui mừng cho được? Cuối cùng đại tiểu thư nhà họ Cố cũng trở thành người nhà bà rồi. Tiễn nữ quyền nhà họ Cố đi rồi, Ngụy Tòng Trí tiến lại gần, nói:
Mẹ, mấy ngày nay con bận đến mức chân chẳng chạm đất, mẹ xem hỏng mất cả mấy đôi giày luôn rồi, có phải mẹ nên thưởng gì đó cho con không?

Thứ của nợ, Lý thái phu nhân thầm mắng trong lòng một câu, dặn dò ma ma quản sự đưa chiếc túi tiền đã chuẩn bị cho Ngụy Tòng Trí.
Bên trong cung Phúc Hoa hoang phế đã lâu, Quý phi Khương thì bị phể đang được giam cầm trong đó.
Mùa thu năm ngoái, Bộ Hình và Đại Lý Tự thu thập được chứng cứ phe phái Quý phi hãm hại người trung lượng. Dưới ý chí của Hoàng thượng, triều đình bắt giữ tên quan viên cầm đầu, phế truất vị trí của Khương thi Quý phi, Khương thị muốn cẩu kết với bọn vây cánh còn lại để tố cáo ngược là Nguy hoàng hậu bắt giữ Thiên tử, can thiệp vào chuyện triều chính. Nhưng những cung nhân thuộc phe phái Khương thị đi lan truyền tin tức lại trực tiếp bẩm báo chuyện này cho Ngụy hoàng hậu, Khương thì lập tức bị nhốt vào lãnh cung, phe phái Quý phi cũng sa lưới toàn bộ.
Đến cả Cửu hoàng tử cũng chuyển sang danh nghĩa con của Từ quý nhân, chẳng còn quan hệ gì với phương thị nữa.
Khương thị xua tay đẩy cung nhân ra:
Ngụy thị là người thế nào? Bà ta đâu để ý đến chuyện ta nói gì. Xưa nay bà ta chẳng bao giờ đi đấu khẩu.

Nói rồi, vẻ giễu cợt hiện lên trong mắt phương thị:
Ta đã thua rồi. Với Ngụy thị, ta có làm chuyện gì đi nữa cũng chẳng quan trọng.
Cung nhân cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt:
Có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội.

Khương thị tiếp tục:
Ngụy thị không giống Hoàng thượng, bà ta làm việc cẩn thận chặt chẽ, không để lại bất cứ sơ hở nào.

Sau đó bỏ đi mất, chẳng thèm quay đầu.
Nội thị ngơ ngác, dạo gần đây lão Khánh vương vô cùng nóng tính, có điều ngày nào cũng thường xuyên đến đây đi đi lại lại nên sắc mặt hồng hào hơn nhiều.
Nội thị mỉm cười, cứ tưởng người nóng ruột là ngài chứ? Nhìn thấy Hoàng hậu nương nương xử lý chính vụ càng lúc càng lưu loát, Ngụy tam gia thống lĩnh các tướng sĩ đánh thắng trận ở Liêu Đông, bây giờ lại chỉnh đốn kinh doanh trên dưới quy phục một lòng. Trong khoảng thời gian một năm trong cung ngoài cung có bao nhiêu thay đổi, chỉ cần nhìn là biết.
Bà ta mưu tính biết bao nhiêu năm, cuối cùng lại trở thành vật lót đường cho Ngụy thị. Cuối cùng những quan viên bà ta chèn ép đều một lòng trung thành nâng đỡ mẹ con Ngụy thị. Ngụy thị giải oan cho bọn họ, thực hiện chính sách nhân từ, danh tiếng lan xa. Vị trí Hoàng hậu của Ngụy thị hay cái ghế Thái tử trong tương lai của Ngụy Nguyên Kham đều là thứ mà mọi người cùng mong đợi.

Ngưỡng mộ thật!
Khương thị nhỏ giọng lẩm bẩm:
Đây chính là điều ta muốn đạt được.
Đáng tiếc bà ta chỉ là một quân cờ trong tay Hoàng thượng.
Cung nhân khuyên nhủ phương thị:
Nương nương đừng nghĩ nhiều nữa, qua thêm vài năm Cửu hoàng tử trưởng thành rồi có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Cho dù có chết vì Cửu hoàng tử thì cũng phải chờ đại hôn của Ngụy Nguyên Kham xong xuôi đã, đây chính là kết cục mà một kẻ thất bại phải chịu.
Không có quyền quyết định sống chết của bản thân, điều duy nhất khiến bà ta cảm thấy được an ủi là Đức phi đã đi trước một bước, cuộc sống của Hoàng thượng lại càng tồi tệ hơn. Ngẫm nghĩ đến hai kẻ đó, bà ta lại chẳng thấy khổ sở nữa.
Bọn họ còn buồn cười hơn bà ta.
Lão Khánh vương vuốt chò6m râu:
Đổi ngày khác thì muộn rồi.
Hoàng hậu nương nương đúng là lợi hại, ngày mai trưởng tử thành thân mà bà ấy lại chẳng lo lắng tí nào. Đúng là 5Hoàng đế không vội chỉ vội... Lão Khánh vương nhìn nội thị.
Nội thị tưởng lão Khánh vương muốn nói gì đó nên vội vã sáp tại lại gần.
Lão Khánh vương dậm dậm chân nói:
Vội chết ngươi.

Nội thị nhìn đám mây lửng lơ nơi chân trời, chuyện này gọi là xu thế chung ở bên cạnh nương nương thời gian dài, ông giống như cây bút lông dùng đã lâu thẩm đẫm màu mực, báo bản thân chẳng có học vấn gì thì người khác sẽ không tin.

Tiểu Đậu Tử, ngẩn ra đó nhìn trời làm cái gì? Còn không vào hầu hạ đi.

Nội thị vâng dạ một tiếng, mải lo suy ngẫm chuyện thiên hạ suýt quên mất rót trà cho nương nương, hầu hạ nương nương sớm ngày làm xong việc triều chính, ngày mai còn đợi Ngụy tam gia và Tam nãi nãi tiến cung hành lễ nữa.
Khương thị không thèm nghe những lời an ủi đó mà ngẩng đầu lên:
Dường như điều duy nhất mà ta có thể làm được là tìm chút xui xẻo cho Ngụy thị, nếu như ngày mai ta chết, có phải là ta sẽ góp vui giúp Ngụy Nguyên Kham không?

Gương mặt công nhân biến sắc:
Nương nương, người đừng làm chuyện dại dột!

Khương thị lạnh nhạt đáp:
Yên tâm đi, ta sẽ không làm thế đầu, làm vậy chẳng được ích lợi gì mà chỉ khiến cuộc sống của Cửu hoàng tử chẳng được êm ấm thôi.

Khương thị đưa tay ra định nhẩm tính:
Ngày mai con trai của Ngụy thị thành thân đúng không?

Ngụy Nguyên Kham là do Ngụy thị sinh ra, tin tức này đã được lan truyền khắp cung từ lâu.
Sau khi nghe được, Khương thị biết rõ tất cả mọi thứ đã xong cả rồi. Ngụy thị có con trai ruột, Hoàng thượng có đích trưởng tử, làm gì còn ai đi tranh giành hoàng vị cho con của bà ta nữa chứ?
Phe phái Quý phi - mầm họa nhiều năm cuối cùng cũng tan biển, đúng là khiến lòng người được hả hê, triều đình triệu những người trung lượng bị phe phái Quý phi hại vào triều nhậm chức lần nữa. Dường như nhờ việc đó mà bầu không khí trên triều đường trở nên phấn chấn hơn.
Khương thị ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt trắng bệnh, vẻ mặt tiều tụy, thái dương lấm tấm nhiều sợi bạc, dường như trong chốc lát đã già đi mười mấy tuổi.
Hôm nay là ngày mấy?
Khương thị hỏi cung nhân.

Ngày hai mươi hai tháng ba.
Cung nhân khẽ giọng trả lời.
Ngụy Tòng Trí mỉm cười cầm lấy:
Mẹ cho hơi ít phải không? Một mình con kiêêm biết bao nhiêu chức thật sự chẳng dễ dàng gì, ngày mai Kham ca nhi và Châu Châu hành lễ, con còn phải đến nhà họ Cổ.


Lý thái phu nhân khẽ nhíu mày:
Con đến nhà họ Cổ làm gì?
Ngụy Tòng Trí đáp:
Con cũng là khách quý của phủ Hoài Viễn Hầu, ngày mai phải đến phủ Hoài Viễn hầu ăn tiệc chứ.


Nếu không phải bên cạnh có người tộc Ngụy thị đi tới đi lui thì Lý thải phu nhân đã nhấc chân đáp một cú vào mông thằng con trai nhỏ rồi. Cái thằng khốn nạn này, Kham ca nhi thành thân mà nó lại muốn sang phủ Hoài Viễn hầu ăn tiệc, không sợ nhà thông gia đuổi ra ngoài à?


Cút!


Lý thải phu nhân hăm dọa một tiếng, Ngụy Tòng Trí vội vã ôm mông chuồn đi mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.