Chương 554: Say


Rượu mơ chua chua ngọt ngọt ngon vô cùng, Cố Minh Châu vô thức uống thêm hai chén.

Canh gà hầm nấm mối, cá thì tươi8 ngon, thịt viên mềm mềm dẻo dẻo đều là những món cô thích ăn. Cô vốn chỉ muốn góp vui với mọi người một lát rồi rời đi, kh3ông ngờ vừa ngồi xuống thì không đứng dậy được nữa.

Châu Châu, nàng ngủ rồi à?

Cô gật đầu, có điều một người đang ngủ sao có thể trả lời được? Giọng Ngụy Nguyên Kham vô cùng ấm áp, hắn nói:
Vậy thì ngủ đi. Có điều nếu ngày mai tổ mẫu hỏi thì nàng cứ giấu, tránh cho tổ mẫu phải lo lắng.

Cố Minh Châu nhấc một chân ra trước. Cô yên lặng nhìn Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham vẫn ngủ yên, trông không có bất kỳ thay đổi gì so với ban nãy. Cố Minh Châu thở phào một hơi, khom lưng tiếp tục bò ra ngoài.
Tay cô đặt bên cạnh hắn, cảm giác hơi lạ lạ, cứ như là cô đang làm chuyện gì đó đáng nghi vậy.
Cố Minh Châu vừa nghĩ đã biết ma ma đến hỏi cái gì.
Cô đỏ mặt nói:
Vậy...

Cố Minh Châu nghĩ đến đây thì má hơi nóng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Bên ngoài trời vẫn tối, không biết còn bao lâu nữa trời mới sáng. Cô lại nhìn kỹ Ngụy Nguyên Kham bên cạnh. Ngụy đại nhân nằm ở đó, đắp chung chăn với cô, chỉ có điều tư thế ngủ của hắn ngay ngắn hơn cô nhiều, giống hệt một đứa trẻ ngoan.
Cố Minh Châu không nhịn được mà mím môi cười. Không ngờ đêm tân hôn của họ lại kết thúc bằng việc cô say rượu,
Cố Minh Châu hỏi:
Đại nhân, họ đi đâu rồi?
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Họ say rồi.

Cố Minh Châu cảm nhận được hồng mình bị ôm lấy, sau đó cô được bể lên.
Chúng ta cũng nên đi nghỉ thôi.

Ngụy Nguyên Kham mặc y phục màu xanh dương đậm, dợm bước đi vào hoa đình Tây viện.
Đám Nhiếp Thầm đứ6ng lên kính rượu, Ngụy Nguyên Kham cũng không từ chối. Có lẽ trước đó hắn đã uống không ít nên gò má như ngọc bây giờ đã đ5ỏ ửng cả lên.
Ngụy Nguyên Kham vừa cử động, cô thuận thể trượt xuống khỏi người hắn, nằm lại lên giường.
Tiếp đó một chén trà kề bên môi cô, Cố Minh Châu nhận lấy uống một hơi hết sạch, nhân lúc Ngụy Nguyên Kham cất chén trà, cô vội vàng chui lại vào chăn. Ngụy Nguyên Kham đặt chén trà xuống, mở chăn ra, tim Cố Minh Châu đập như trống. Cảm thấy hắn từ từ tiến lại gần, cô vội vàng nhắm mắt, không biết bây giờ giả vờ ngủ còn kịp không nữa.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không biết tại sao lại nóng lên, đôi mắt cô sáng ngời nhìn hắn khiến lòng hắn dậy sóng.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Mấy năm trước ta ra khỏi đại lao, trong mơ hồ có gọi tên nàng, tổ mẫu đã biết rồi. Mấy năm nay ta vẫn không muốn lấy vợ, bên ngoài tổ mẫu không nói gì nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Nay tuy ta đã thành hôn nhưng chắc chắn tổ mẫu vẫn lo nghĩ, ban nãy vẫn có ma ma qua hỏi.

Nghĩ vậy, cô liền cổ vũ bản thân, quay người lại, không dám nhìn Ngụy Nguyên Kham mà chỉ vươn tay ôm chặt cổ hắn.

Vậy đừng để tổ mẫu lo lắng.
Cố Minh Châu nhỏ giọng đáp.
Ban nãy lúc ngủ thì không sao nhưng giờ tỉnh rồi mới thấy hơi khát. Cố Minh Châu nhìn cái bàn bên đầu giường, quả nhiên bên trên đặt hai chén trà.
Bình thường vươn tay ra là có thể lấy được ngay, song bây giờ cô còn phải đi qua Ngụy Nguyên Kham mới có thể xuống giường. Cố Minh Châu nhẹ nhàng giở chăn ra, thử đi qua mà không quấy rầy đến Ngụy Nguyên Kham.
Cố Minh Châu đáp một tiếng, cảm thấy cái ôm của Ngụy đại nhân vô cùng ấm áp, vì thế, cô vươn tay ôm lấy cổ hắn, vùi đầu vào trong. Cố Minh Châu chưa từng biết uống rượu trái cây có thể say. Cô cảm thấy Báo Đồng đang chải đầu, thay y phục giúp cô. Sau khi nắm lên giường, cô vô thức cuốn chăn, có người lại. Điều chỉnh xong tư thế, định ngủ một giấc đến sáng, song đang chuẩn bị vào cơn mơ thì Cố Minh Châu như nhớ đến cái gì đó. Đại khái là còn suy nghĩ nên cô ngủ không sâu lắm. Sau khi hơi rượu thoáng tan đi, Cố Minh Châu liên tỉnh lại.
Ảnh nền trong phòng vẫn sáng như vậy, đập vào mắt cô là tấm màn màu đỏ rực mà bên cạnh cô còn có một người nữa.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ta đã rung giường, chắc hẳn cũng qua được mắt họ. Có điều chỉ e ngày mai tổ mẫu sẽ lại hỏi nàng thôi.
Ban nãy cô ngủ quên mất, chắc chắn Ngụy đại nhân vô cùng khó khăn. Cố Minh Châu muốn nói gì đó thì nghe thấy Ngụy Nguyên Kham bảo:
Ngủ đi!

Cánh tay hắn nhẹ nhàng ôm eo cô. Cố Minh Châu lại không ngủ được. Nghĩ đến những năm qua Ngụy Nguyên Kham sống vất vả, lại còn vì cô mà để lại bệnh cũ. Nay khó khăn lắm mới thành thân với cô, lại còn phải giúp cô giấu giếm Lý thái phu nhân nữa.
Đó là Ngụy đại nhân.
Hôm nay là ngày thành thân của cô, hình như cô uống hơi nhiều rượu mơ, về đến phòng liên mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Đại nhân.
Nhìn Ngụy Nguyên Kham đi tới, Cố Minh Châu nở nụ cười.
Ngụy Nguyên Kham vươn tay bỏ nón che mặt trên đầu Cố Minh Châu xuống.

Chầu Châu.
Giọng hằn hơi khàn,

Không sao, thiếp... khát, muốn uống chén nước.
Cố Minh Châu đỏ mặt giải thích. Cô vội vàng muốn rời khỏi lòng hắn, nhưng vừa cử động thì thấy hắn lại nhíu mày, tựa như khó chịu ở đâu đó. Nhớ đến những lời Trần ma ma đã nói, cô không dám làm gì nữa,
Không biết có phải là do tấm màn đỏ rực hay không mà trong môi của Ngụy đại nhân căng mọng, đỏ tươi, chuyện tối hôm Ngụy đại nhân khải hoàn trở về lướt qua đầu Cố Minh Châu.
Không biết có phải do thất thần không mà ngay lúc cố định nhấc cái chân còn lại lên, không biết tại sao, cái chân ban nãy bước trước kia đột nhiên trượt một cái, thế là cô ngã vào người Ngụy Nguyên Kham. Cô đập mạnh vào người Ngụy Nguyên Kham. Cô không thể quan tâm được chuyện gì khác, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn. Quả nhiên Ngụy Nguyên Kham hơi nhíu mày, mở mắt, trong con người còn có vài phần hoang mang và kinh ngạc, hắn ngơ ngác nhìn cô.

Đại nhân đến rồi.

Mọi người đứng dậy đi đón Ngụy đại 9nhân.

Ta lấy giúp nàng.

Cố Minh Châu gật đầu.
Chắc là đại nhân không say đầu nhỉ? Cố Minh Châu nhấp một ngụm rượu mơ, nhìn tình hình trước mắt. Không biết ai mở cửa sổ mà một làn gió nhẹ xen lẫn hương hoa từ từ thổi qua,
Không qua bao lâu sau, Cố Minh Châu phát hiện tiếng cười nói dần dần ngừng lại. Cô nheo mắt nhìn xung quanh, Lữ Quang và Nhiếp Thầm được hạ nhân dìu đi ra hoa đình, khách khứa cũng lục tục ra về.
Cố Minh Châu không nhịn được mà hỏi:
Tại sao tổ mẫu lại lo lắng?

Ngụy Nguyên Kham ở đằng sau không nhịn được mà thở dài, như có gì đó khó nói. Cố Minh Châu tò mò quay người lại.
Cố Minh Châu mơ hồ đáp một tiếng, chỉ cảm thấy bây giờ đại nhân đẹp trai đến lạ kỳ, cô không nhịn được mà vươn tay vuốt lông mày của hắn, nhìn thể này cứ như thể tô mực lên ấy.

Đừng ngủ.
Ngụy Nguyên Kham thấp giọng nói:
Về đến phòng nhanh thôi.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.